Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Suỵt! Chị Của Nam Phụ Là Loli Đồ Sát – Chương 6
Sau khi rời khỏi tiệm bánh mì, cả hai theo tụi trẻ năm, sáu về cô nhi viện, tụi nhỏ chúng cô
đã xin phép sơ để ra ngoài kiếm tiền, số tiền do tài sản của Pansy với
tiền từ thiện không đủ chi trả cho năm mươi đứa trẻ và có thể tăng lên,
với lại ở thời kỳ này các nguồn đầu tư của cô nhi viên đều bị rút lại.
Cô nhi viện gần như không có khoản thu nhập nào ngoài đó ra, nên tụi cô
bán hoa hay thuốc lá quanh các khu nhà máy và ngoài nghĩa trang, nó là
nguồn thu hiện giờ để cô nhi viện tồn tại.
“ Jemmy
này!… em lại đi lấy đồ người khác nữa sao, nếu Pansy biết được ngài ấy rất buồn,…. Ừm, em biết mà phải không “: Một cô bé lớn hơn cô một
tuổi nhỏ tiếng nói chuyện ánh nhìn đầy lo lắng.
“
Không sao đâu Emma, em lấy tiền của người giàu có để mua đồ mà, không
phải em chỉ ăn cắp của kẻ cắp thôi sao “: Cô nhìn Emma cười ngây thơ
nói, Emma là cô bé chơi thân với cô trong viện, lúc nào cũng dịu dàng
như một người chị với cô và Tom.
“ Nếu em bị phạt thì chị sẻ lén lấy phần ăn cho em, nhìn em này! Thật gầy mà! “: Emma tinh nghịch nháy mắt với Jemmy.
“ không sao đâu Emma, Pansy không phạt em đâu! Em cá phần ăn của mình “:
Cô thì thầm đáp lời, đi lên phía trước xoay một vòng quay nháy mắt với
Emma.
“ Chị cũng không thèm phần ăn ít ỏi của em “: Emma bĩu môi đầy ghét bỏ, phần ăn của con bé này đều có một nữa là
đưa cho em trai mình, bản thân cũng rất đói mà lúc nào cũng bày ra dáng
dóc chị cả, trong cái cô nhi viện này chả có ai gầy và lùn như Jemmy,
nhìn con bé cứ như đứa nhỏ bốn tuổi.
“ Nào, nhảy với em một điệu ăn mừng cho bữa tối nay nào! “: Jemmy kéo ta Emma, như
một quý ông kéo cô xoay vòng vòng của điệu vang mà cô từng học,
cho tới khi trống hết mặt mày thì buôn ra. Lúc trước cô từng có mơ ước trở
thành một vũ công nhưng không thực hiện vì oán hận báo thù, còn bây giờ
cô có tất cả, có lẽ cô có thể thực hiện ước mơ tại nơi này.
Ngày dài kết thúc với những đứa trẻ như vậy, không có khổ sở với thời
thế, không bi quan, cả đám trẻ ngây thơ cười vang đuổi bắt nhau về nhà u ám, ánh nắng chiều kéo dài bóng hình hòa hợp của tụi trẻ sáng rực một
vùng trời.
Đường về nhà càng ngày càng gần hơn,
căn nhà của viện cũng dần hiện ra trước mắt. Căn nhà thờ cũ kỹ màu rêu
nằm trong một khuôn viên rộng ngoại ô thành phố tiếng chuông nhà thờ
ngân vang trong cái nắng đỏ hồng của chiều tà, đàn bồ câu dậu trên mái
vòng của viện kêu lên những tiếng gù gù như kẻ mớ ngủ giật mình vổ đôi
cánh bay lên do tiếng cười tụi trẻ con cuối buổi, tiếng đọc kinh thánh
vang vọng của người dân trong khu, tụi trẻ chúng cô không thể vào cổng
chính phá ngang buổi làm lễ thành kính, mà đi vào lối của sau của các
sơ.
“ Họ về rồi kìa!! “: Một cậu bé cầm chổi quét đám bụi
sau cửa kêu to vui vẻ. Làm cho bầy trẻ trong viện cũng túa ra chào đoán.
“ Trông kìa! Họ đang chào đoán chiến công của chị kìa Jemmy “: Tom thì thào vào tai cô đầy mỉa mai vui mừng khi kẻ sắp bị xiu xẽo.
“ Vui vẻ đi nào em thân yêu của chị, ba ngày nay chúng ta không được ăn rồi “: Cô hết cằm nhìn em trai thách thức.
“ Chị cá là em cũng mong muốn được no bụng mình, đừng tỏ ra cao ngao
nữa quý ông “: Cô huỵt tẹt nói ra suy nghĩ trong bụng em trai mình.
“ Chị là con giun trong bụng em à! “: Cậu vui vẻ nhếch môi khi nhìn bà chị gái chuẩn bị sập bẩy.
“ Oh~ la la, em lại bảo chị là ký sinh bám người dơ bẩn phải không?
Cưng à, đừng một chiêu mà dùng hoài với chị, không có tác dụng đâu, a
chị phải đi “: cô nháy mắt với cậu.
Tom nhún vai tỏ ra không thoải mái với cái bẩy của bản thân.
“ Nào, đem thứ này về nhà bếp thôi, hôm nay chúng ta được no rồi “:
Jemmy giao hết số bánh trong tay cho Tom vỗ vào vai cậu ra hiệu đem đi.
Mọi người xung quanh xoay vòng xung quanh hai người, những đứa trẻ nhỏ hơn thì đứng trong mái hiên nhìn ra ngoài.
“ Hình như trong viện lại có thêm người mới thì phải?“: Cô nhăn mặt đưa ra câu hỏi nhưng nhiều hơn là khẳng định.
“ Vâng, hôm nay Pansy lại dẫn về hai người nữa “: Thằng bé mới quét cổng vừa rồi lên tiếng thông báo.
Thôi rồi, vậy là phần ăn của mọi người lại bị giảm đi, Jemmy than thở
trong lòng, cô có hay không cho Pansy một liều thuốc ngủ trước khi ra
ngoài không nhỉ? Như vậy cô lại yên tâm hơn về dân số của cô nhi viện.
“ Jemmy!! Jemmy Pansy kêu chị lên kìa! “: một đứa bé gái lem luốt chạy tới phía này kêu to. Thì mọi người xung quanh cô đều im lặng nhìn cô,
cô quay đầu em trai thì nhận được ánh mắt đầy vui vẻ của kẻ xem kịch
vui, nay! Cô có thể quay lại lúc nhỏ rồi quăng thằng em trai “ vô hại”
vào sọt rác được không? Cô bỏ qua ánh nhìn của Tom chuyển hướng Emma
thì thấy sự cổ vũ trong ánh mắt xanh biển, làm cô mềm lòng.Ôi! Emma chị
lúc nào cũng làm người ấm áp.
Jemmy hít sâu một hơi,
thẳng tiếng bước đi ra khỏi đám đông, cô tiến thẳng qua hành lang dài
nhỏ hẹp lên phòng nghỉ của vị sơ già. Gõ ba tiếng đều đều vào cánh cửa
gỗ xẩm màu rồi mới bước bước vào trong, căn phòng cũ kỹ màu xám, vắt
tường có dấu vết loang lỗ màu sắc, có vài nét bút bôi loạn trên tường là thành quả lúc nhỏ của hai chị em khi nhỏ.
“ Jemmy Riddie “: người phụ nữ lớn tuổi ngồi trên ghế họ khó khăn nói ra cái tên.
“ Vâng, thưa sơ, người gọi con lên có việc ạ “: Cô chột dạ, thu lại bản lưng thẳng tấp của bản thân, lúc nào cô phạm lỗi chỉ cần đứng trước
Pansy cũng là như vậy, không có khả năng phản kháng với vẻ mặt nghiêm
khắc của sơ, cô như quả bóng bom đầy hơi bị mở bung sợi su.
“ Lần trước là có người tốt giúp đỡ, lần sau là chuyển đồ, lần này là
lý do gì đây cô Riddie “: Pansy tức giận hỏi tội, nhìn đứa trẻ gầy gò hạ xuống bản lưng đứng thẳng của bản thân mình, bà biết Jemmy là đứa trẻ
khiêu ngao và nó đủ khả năng được phép cho bản thân khiêu ngao, là đứa
trẻ bà không lo lắng nhất trong đám trẻ, nhưng bà không muốn vì sự
trưởng thành sớm đó mà để con bé đi lầm đường.
“ Như
ngài đã biết, con sẽ không biện minh cho tội của mình “: Jemmy thẳng
thắn nói ra, bà ấy quá biết rõ cô để có thể hiểu việc làm của cô bây
giờ.
“ Haizz, ta biết mọi người đều đói, nhưng những
người ngoài kia cũng đói, họ cần tiền để chi tra cho thức ăn của mình,
việc con làm nên để ta Jemmy, còn còn quá nhỏ cho điều đó “: Bà than thở nhìn cô bé trước mặt, sự lem luốt cũng không thể che giấu được sự kiêu
ngạo trong xương cốt, khuôn mặt gầy gò không ăn uống đủ cũng không che
được đôi mắt trắng đen rõ ràng sáng rực như một vị thần, con bé luôn tồn tại bất đồng về cái xấu và tốt xoáy tròn trong con ngươi đó.
“ Vậy ngài định tiếp tục bán đi món đồ cưới của chồng mình sao Pansy,
chúng con cũng đủ lớn để có thể phụ giúp ngài, con không muốn tới lúc… ngài biết mà Pansy, sức khỏe của người và thứ con lấy không phải của
người nghèo mà của kẻ giàu có “: Jemmy cắn nhẹ môi, kiềm chế sự tuyệt
vọng bất lực của bản thân, cô chưa bao giời cảm thấy tệ như vậy, cô biết Pansy đang dần yếu đi và người sẽ ra đi bất cứ khi nào, cô không muốn
đến lúc đó lại để người đi trong hối tiết với món đồ cưới của người
chồng quá cố để lại cho bà, thứ tình yêu mà người có quỳ dưới chúa đi
nữa chúa cũng không thể đủ quyền năng xóa bỏ điều đó.
“ Jem con luôn tỉnh táo như vậy, nếu con có thể vô lo như tụi nhỏ,như
vậy ta có ra đi cũng vui lòng! “: Bà nhìn Jem nhỏ bé đang cúi đầu, con
người bề ngoài càng càng tỏ ra điềm tỉnh trước mọi việc là con người
chịu nhiều tổn thương nhất khi bị đau, bà không muốn nhìn thấy con bé
như vậy khi bà ra đi.
“ Ta thấy bản thân mình không
thể cho con tuổi thơ như những đứa trẻ khác, ta xin lỗi “: Bà nhìn đửa
trẻ thở dài, ngay khi còn bé,con bé chỉ ngồi đó im lặng nhìn theo bà,
không khóc không nhao như những đứa trẻ khác, lớn lên một chút lại theo
bà thu xếp công việc trong viện cô nhi này.
“ Không!
Không Pansy người cho con rất nhiều, cả tuổi thơ và dạy dỗ con, ngài không có lỗi gì cả, là do con không đúng “: Jemmy bước tới ôm chầm lấy
người đàn bà già cả đó, cảm nhận sự ấm áp từ bà, cảm nhận sự từng đốt
xương trong cơ thể gầy yếu.
“ Người đã vì tụi con mà
nghĩ nhiều rồi Pansy, người chỉ cần nghỉ ngơi đi, con hứa con sẻ không
làm vậy “: Jemmy khàn giọng mà đáp, có lẽ đôi mắt mắt cô bây giờ đã đỏ lự rồi, cô không muốn Pansy mệt mỏi vì cô và cô không có khả năng giữ
bà ấy thoát khỏi tay thần chết, cô chỉ có thể làm bà yên lòng trong
những ngày tháng này.
Vị sơ già vỗ nhẹ nhẹ bản lưng gầy gò an ủi nổi sợ hãi trong lòng đứa trẻ, bà quá rõ về sức khỏe bản
thân mình, bà không còn nhiều thời gian với lũ trẻ, đó là điều lo lắng
nhất của bà lúc này.
“ Thôi nào, bây giờ con nên ra ngoài với mọi người đi “: Bà buôn cô ra nói khẻ.
“ Vâng thưa Pansy “.
Trước khi ra khỏ phòng Jemmy quay đầu lại nhìn xem bà có ổn không mới ra
ngoài, vị sơ già sau khi thấy cô bé rời đi thì cũng quay người vào trong cố gắng ém lại tiếng ho khan, trên tay bà lúc này đầy máu đen. Bà không còn thời gian với tụi nhỏ, bà nên chuẩn bị cho mình thôi.