[Đồng Nhân Harry Potter] Sinh Mà Cao Quý

Chương 74


Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Sinh Mà Cao Quý – Chương 74

Lời khuyên thứ mười của Gryffindor: chúng tôi sùng bái anh hùng, chúng tôi muốn làm anh hùng

Giống như mấy năm trước, chẳng bao lâu nữa là đến lúc khai giảng, nguyên đội thư cú đem cho bọn họ giấy báo khai giảng và danh sách vật dụng cần mua. Bọn Draco năm nay chỉ cần mua hai bộ sách mới: ‘Thần chú Cơ bản lớp năm’ còn có —

“Lý luận về Phòng ngự Pháp thuật?”

“Mới nghe là biết chán rồi.” Đây là kinh nghiệm sáu năm đi học của cặp song sinh, phàm là nội dung cho tới người đứng lớp đều nhàm chán.

“Giáo sư Moody năm nay không thể dạy chúng ta rồi.” Hermione đưa ra suy luận hợp lý, “Mấy cậu nghĩ lại coi, ở trong tình huống như vầy, thầy ấy lại có kinh nghiệm phong phú, có tài có thực lực đương nhiên sẽ nghiêng về dạy thực hành.”

“Vừa xem tựa sách là biết, vị giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới này nhất định lại là một cái bao cỏ mạnh miệng!”

Thật sự đây là lần đầu tiên Draco đồng ý với lời của Ron, anh không thể nào quên cuốn sách khiến người ta buồn ngủ này, cũng không quên được hồi kiếp trước trong năm bọn họ thi O.W.Ls, suốt cả học kì đều học ‘một khóa Lý luận về Phòng ngự’ ác mộng này. Thế giới này so với kiếp trước đúng là thay đổi quá trời, Chúa tể Hắc ám sống lại thì thôi đi, làm gì mà Bộ Pháp thuật còn phải phái con cóc màu hồng này đến Hogwarts khoa tay múa chân?

Hermione xem xong thư, đang định cất thư thì phát hiện bên trong có vật gì đó, mới lấy ra xem, “Huy hiệu Huynh Trưởng?” Hermione há hốc mồm, hoàn toàn bất ngờ!

Mấy người còn lại, ngoài trừ Harry cũng giống Hermione tỏ ra bất ngờ, đều làm vẻ mặt bất đắc dĩ, không có ai là kinh ngạc hết. “Rất bình thường, Hermione!” Fred gần như dùng giọng ai oán, tỏ vẻ chúc mừng.

Lúc này, Ron ở bên cạnh cũng theo bản năng lật coi phong thư của mình — lúc nhìn thấy huy hiệu bên trong, gương mặt lập tức đỏ bừng y chang màu tóc. Cặp song sinh làm vẻ mặt không tin được, George một phát giật lấy, “Nhất định là giả, ai mà chọn Ron làm Huynh Trưởng chớ?”

“A, má nhất định sẽ mắc ói thôi.” Fred dùng giọng nói còn bi thương hơn lúc nãy phát biểu.

“Nhất định là do trước khi thi cuối kì đợt trước…” Ron lắp bắp giải thích, bởi vì lúc đó là bọn cậu cùng ôn tập chung với Harry cho nên các môn thi đều làm được hết.

Sau đó, tầm mắt mọi người chuyển hướng sang Draco và Harry, ai, nói đến Slytherin đúng là một vấn đề nan giải, mọi người nói coi là ai trong hai người họ?

Draco nhún nhún vai, “Không phải tôi.”

Harry cho dù đem phong thư xé luôn cũng không tìm thấy nửa cái huy hiệu.

“Chuyện này không có khả năng!” George nhảy dựng lên, xua Draco và Harry đang ngồi trên sô-pha đi chỗ khác, “Nhất định là rớt rồi.”

Fred kêu mọi người tìm trên sô-pha và trên mặt đất, liền bị Draco ngăn lại, “Đừng phí sức nữa, nhớ lại ánh mắt trước khi đi Viện trưởng đã nhìn tôi và Harry đi.”

Cả đám động vật nhỏ đều mặt mày xanh lét, ai cũng không muốn nhớ lại một màn kia.

Nhưng tới lúc chiều tối cùng ngày, tất cả các thành viên Hội Phượng Hoàng đều từ trong phòng họp đi ra nghỉ giải lao, thả lỏng, chờ đến bữa tối, Viện trưởng Xà viện trong tay cầm huy hiệu Huynh Trưởng Slytherin, mặt lạnh trực tiếp đi lên lầu, xách theo hai con rắn nhỏ tới căn phòng nhỏ đã khiến chúng gặp ác mộng không ngớt.


“Ta phải thừa nhận chuyện này rất khó.” Giáo sư Snpae đem huy hiệu Huynh Trưởng đặt trên bàn, còn bản thân thầy thì ngồi sau bàn, hai bàn tay gác lên bàn, những ngón tay ***g vào nhau, mặt không chút biểu cảm, “Đem tính cẩn thận và biết suy nghĩ nhét vào đầu bọn bây làm lãng phí tinh lực nửa đời của ta, kết quả là, ta phát hiện ta vẫn như cũ đoán không ra quỷ khổng lồ so với bọn bây thì tột cùng là đứa nào ngu hơn?”

Draco và Harry: “….”

“Có lẽ vì Hiệu trưởng không đồng ý để một con quỷ khổng lồ đảm nhiệm vị trí Huynh Trưởng Slytherin, nên ta chỉ có thể đem phần trách nhiệm và vinh dự này chọn ra một đứa ngu xuẩn tương đương mà đi gánh vác, cho dù chuyện sau đó,” Giáo sư Snape làm vẻ mặt khinh bỉ, “Ta nghĩ, điều duy nhất ta có thể làm đại khái chính là hướng Merlin cầu nguyện phù hộ.”

Draco và Harry: “….”

Giáo sư Snape nhìn chằm chằm cái huy hiệu kia, suy tư thật lâu, giống như thầy ấy không muốn mở miệng nói tiếp nữa, nhưng rốt cuộc giáo sư vẫn nói tiếp, “Ta nhất định phải nhắc nhở, dưới tình trạng như vầy, trách nhiệm Huynh Trưởng càng trở nên nặng nề chưa từ có từ trước tới nay, nhất là Huynh Trưởng Slytherin. Các trò không chỉ chịu trách nhiệm về sinh hoạt hằng ngày của các học sinh, có lẽ còn ở một vài thời điểm, dùng phương pháp thích hợp, quyền uy và lực ảnh hưởng thích hợp — với thân phận người thừa kế Hogwarts — thông quá cách nào đó, ảnh hưởng liên tiếp đến gia tộc bọn họ, giống như những lần trước nhưng càng phải chú ý phương thức, phải an toàn và kín đáo!” Giáo sư Snape kề sát mặt hai con rắn nhỏ, “— về chuyện này, ta nói có rõ chưa?”

Hai con rắn nhỏ vừa đối mắt, gật gật đầu, bọn họ rõ rồi, cực kỳ hiểu rõ rồi.

“Vậy thì, hai trò ai nguyện ý gánh vác trách nhiệm này — tiến lên từng bước.” Giáo sư Snape cầm lấy huy hiệu.

Draco nhìn qua Harry, ném cho cậu ta một ánh mắt trấn an, sau đó hít một hơi sâu, đi lên phía trước.

Giáo sư Snape đem huy hiệu Huynh Trưởng trao cho Draco, “Cho nên, cậu Malfoy, từ hôm nay trở đi, hãy nhận lấy trách nhiệm của mình.” Giáo sư Snape nhanh chóng rời khỏi, Harry loáng thoáng nghe thấy dưới lầu vang lên giọng nói của chú Remus mời giáo sư ăn cơm…

Cậu đi đến bên Draco, “Draco — ”

“Giúp tôi, Harry.” Draco ôm lấy Harry, giống như cần hút lấy dũng khí và sức sống vô cùng vô tận trong người cậu, anh không là lần đầu làm Huynh Trưởng, thật ra mà nói, sức nặng của huy hiệu Huynh Trưởng này còn nặng nề hơn hồi kiếp trước nhiều.

“Đương nhiên rồi.” Harry ôm lại cậu ấy, chuyện này vốn là trách nhiệm của cậu, nhưng mà Draco đã thay cậu gánh vác, “Chúng ta sẽ cùng nhau, chúng ta luôn cùng nhau, đúng không?”

— mãi mãi!

Chờ tới lúc Harry và Draco đi xuống phòng ăn, một gian phòng ăn rộng lớn của nhà Black cũ lần đầu tiên phát huy công năng vốn có của nó, có thể chứa hơn hai mươi mấy người cùng lúc ngồi ăn trên một cái bàn ăn dài — đa số thành viên Hội Phượng Hoàng đều lưu luyến tay nghề của Kreacher, cụ Dumbledore cũng vậy, cụ rất thích món xoài ướp lạnh do Kreacher làm.

Mọi người cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm, mà nổi bật nhất chính là bà Weasley, bà cầm huy hiệu Huynh Trưởng vui mừng ôm lấy Ron, “Ôi, Ron, thật sự quá tuyệt! Bill, Charles, Percy… đều là Huynh Trưởng! Trong nhà đều là Huynh Trưởng!”

George bất mãn: “Hứ — má à, vậy bọn con đây là cái gì?”

Fred: “Hàng xóm cách vách hả?”

Rất nhiều người đều không nhịn được cười, nhưng nụ cười khi chuyển đến người Draco và Harry thì nụ cười của bọn họ bắt đầu trở nên đặc biệt chua xót, không hề có mùi vị gì. Đạt được vinh dự Huynh Trưởng đối với một đứa bé mà nói, vốn hẳn là rất sung sướng, hưng phấn, đáng chúc mừng giống như Ron vậy, nhưng mà đối với Draco và Harry mà nói, hoàn toàn không như thế.


Là bọn họ đối với hai cậu bé yêu cầu nhiều lắm, nhiều đến quá mức, nhiều đến mức… làm cho bọn họ thấy cực kỳ hổ thẹn.

Bữa tối ăn uống rất náo nhiệt, trong bữa ăn cứ trò chuyện không ngừng, bên nhóm mấy đứa trẻ vị thành niên đều vây quanh Hiệu trưởng nhằm lên án vị nhân tài đã chọn sách giáo khoa môn Phòng chống Nghệ thuật hắc ám, từ đó cũng đoán được ý đồ bỏ qua nội dung dạy học chính thức. Cụ Dumbledore nói với giọng điệu bất đắc dĩ, “A, đây là lệnh của Bộ Pháp thuật, bởi vì lúc đó ta cũng không tìm được giáo sư thích hợp cho môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, vậy nên bọn họ đưa cho ta một vị sẵn có. Bà ta, một vị giáo sư, Dolores Umbridge, Thứ trưởng cấp cao của Bộ Pháp thuật.”

“Hừ, một con cóc già màu hồng ngu ngốc, tay sai của lão Fudge!” Draco ác độc đánh giá, đồng thời hung hăng cắt một miếng thịt gà, cái loại bao cỏ như bà ta cũng bày đặt làm Thứ trưởng cấp cao, dựa vào đâu mà dám cùng cha anh ngang vai ngang vế, là do bợ đỡ, nịnh nọt lão già Fudge hám tiền đó sao? Tốt nhất là con cóc này không nên trong trường học tìm anh gây phiền toái, với tình huống không bao lâu lão Fudge kia sẽ xuống đài, chờ đến lúc cha lên cầm quyền thì coi thử bà ta chết như thế nào!

“Việc này không có gì kì quái, nhìn xem suốt cả kì nghỉ báo chí toàn viết thứ gì?” Chú Sirius vừa tới lấy thùng nước đá vừa vặn nghe được bọn họ nói chuyện, giọng điệu châm chọc, “Ngài Bộ trưởng căn bản là sợ muốn chết, so với Voldemort xa xôi hơn tận chân trời kia, lão ta càng sợ Hiệu trưởng Dumbledore giành quyền, đương nhiên là phải phái người đến âm thầm giám sát Hogwarts rồi!”

Hơn nữa còn là vì truyền thừa Hogwarts, qua một thời gian dài như vậy, xuất hiện nhiều dấu hiệu như vậy, nếu nói Bộ Pháp thuật một chút cũng chả biết gì, một chút cũng không nghi ngờ, một chút cũng không động tâm, vậy thì Voldemort sẽ trần truồng khiêu vũ ở đại sảnh của Bộ Pháp thuật!

Harry thực mất hứng, “Con thấy là bọn họ trăm phương nghìn kế lo kiếm cớ để hủy bỏ nhiều chức vụ và danh hiệu của thầy á.”

“Nhưng mà càng có nhiều người vì thế mà nhận được lời cảnh báo chính xác, cũng không có bị nền hòa bình giả tạo che mắt, không có việc gì quan trọng hơn chuyện này cả, Harry à.” Cụ Dumbledore húp một ngụm súp nấm, gật gù khen tay nghề Kreacher, “Bản thân ta lại thấy, chỉ cần không đem hình ta ra khỏi mấy tấm thẻ sô-cô-la Ếch Nhái, còn mấy thứ khác thì cứ tùy ông ta đi!”

“Vậy lịch học của chúng con là sao bây giờ, năm nay bọn con còn phải thi O.W.Ls nữa đó!” Hermione gần như khóc thét.

“Ta phải thừa nhận lần này là trách nhiệm của ta,” giáo sư Dumbledore thẳng thắn, thành khẩn đối với…học sinh thừa nhận sai lầm của mình, hơn nữa, trước tiên là nhận sai trước phương pháp hữu hiệu như thế của Draco, “Đúng vậy, ta phỏng chừng đã nhìn lầm Bộ trưởng Fudge, trong lúc ta cùng ông ta cùng thảo luận, nghiên cứu thì sự việc đã muốn phát sinh, tiếp đó, ông ta thoạt nhìn có chút…uể oải. Hơn nữa, sau đó trên báo chí lại xuất hiện xì-căn-đan, vì thế, ngài Bộ trưởng từ uể oải liền biến thành — nôn nóng. Ta thật xin lỗi, các trò, vì lỗi do ta mà học kì sắp đến của các trò chỉ sợ không được thích thú cho lắm, nhưng mà Hogwarts luôn mở rộng cửa đón chào những người ham học hỏi, cho dù có xảy ra tình huống gì, các trò không nên bỏ cuộc, được không?”

Nhóm động vật nhỏ thật không cam lòng gật đầu đáp ứng sẽ đối mặt với sự thật, Hermione với ánh mắt giống như cừu hận nhìn chằm chặp cuốn sách vô dụng ‘Lý luận về Phòng ngự’, miếng thịt dưới cái nĩa của cô nàng đều bị đâm đến nát nhừ — hiếm khi thấy được cảnh Hermione căm hận một cuốn sách!

Vì thế, đến lúc khai giảng.

Bọn Draco lần này đều trực tiếp từ nhà Black cũ xuất phát, bọn họ có bảy người phải đến trường, đương nhiên sẽ không thiếu người đưa tiễn. Cứ cho là Narcissa không đến được, thì Lucius cũng sẽ luôn đưa con trai mình đi học, hơn nữa còn có đôi phu phu Black và vợ chồng nhà Weasley theo hộ tống, cho nên lần này các thành viên đi theo liền có vẻ hoành tráng. Trừ lần đó ra, cụ Dumbledore lại đưa thêm mấy người bạn cũ ‘có lòng giúp đỡ’ hỗ trợ thêm, vì thế, đội ngũ khổng lồ của bọn họ vừa mới xông vào nhà ga, liếc mắt lạnh lùng nhìn người khác khiến mọi người tại đương trường đều giật mình!

Chính là hiệu quả này!

Những ai hiện tại còn hoài nghi, do dự, chưa quyết đoán…chứng kiến cảnh tượng Draco Malfoy và Harry Potter, không chỉ được bảo hộ dưới lực lượng hộ tống mạnh mẽ, trong đó còn có hai vị giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám tiền nhiệm được mọi người công nhận là lợi hại, còn có những người với danh hiệu Thần Sáng thật thật giả giả lẫn vào đó, cùng nhau đến hộ tống — có thể mang tâm tình gì?

Hơn nữa có rất nhiều người đều cho rằng mấy người như Malfoy, Black, Moody-Mắt-Điên nhất định đều là loại người nhạy tin tức, biết rất nhiều tin tức không được công bố trên truyền thông, mà Harry Potter chính là biểu tượng chống lại Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, với tình huống tận mắt nhìn thấy cậu ta được bảo hộ như vậy, nhóm người Thần Sáng đều trong tư thế phòng vệ, cảnh giác, sẵn sàng chiến đấu, chuyện rúng động như vậy lại xảy ra trước mũi — so với những gì mà báo chí nói còn hữu hiệu hơn gấp trăm lần!

Vì thế, bất quá chỉ là một phen đưa con đến trường nhưng hiệu quả lại cực kỳ có lợi!

Vì Draco là Huynh Trưởng cho nên lần đầu tiên anh và Harry tách ra, nhận nhiệm vụ từ Hội Học Sinh, còn có tuần tra các toa xe. Nhưng cho dù Harry có một mình cùng không cô đơn, bởi vì vừa lên xe thì có rất nhiều học sinh Slytherin hận không thể giành trước một vị trí bên cạnh Harry.


Còn về những người không hưởng ứng sự triệu tập của Chúa tể Hắc ám, không những là vì sợ bị Slytherin sỉ nhục, bản thân lún sâu vào vũng bùn, mà còn là vì tôn nghiêm lẫn vinh quang của bản thân, làm ra quyết định như vậy đều là vì lo lắng đến tính mạng của người thân. Cứ cho là Chúa tể Hắc ám làm ô danh của Slytherin, cứ cho là hắn sỉ nhục tôn nghiêm Slytherin, chúng ta cũng không thể phủ nhận hắn là một tên phù thủy cố chấp, tàn nhẫn, lạnh lùng, ai mà không sợ bị trả thù chứ? Cho nên, nếu đã quyết định chọn lựa, thì phải suy tính kỹ càng. Người thân bên cạnh Harry đã cùng Voldemort phân rõ ranh giới, vậy thì Draco chỉ còn phải đối mặt với bọn người ‘chết cũng không hối cải’ — không khó để lý giải, những người này không phải có người thân đã chết, chính là đã bị nhốt trong Azkaban, cho dù tiếp tục lún sâu vào cũng chả còn gì để mất, Chúa tể Hắc ám mà quay về không chừng còn cho bọn họ một con đường với hi vọng trở mình.

“Malfoy, thú cưng của Dumbledore, nhận chức Huynh Trưởng, diễu võ dương oai, hử?”

Draco xoay người, Ngải Bố Lạp Karo, ngồi bên cạnh còn có Caeson, may ghê ha, à, bác của cậu ta – Dolohov còn ở tỏng Azkaban mà, “Nói như vậy, chắc là có người vẫn nuôi hi vọng trở mình, mong chờ những ngày khốn khổ của mình chấm dứt?”

“Malfoy, mày nhất định sẽ phải trả giá đắt vì chuyện này!”

“Bản thân tôi cũng đang chờ nè, đáng tiếc suốt cả kì nghỉ hè hơn hai tháng cũng không có thấy ai đến chào hỏi.” Draco chú ý thấy có người ở toa bên cạnh hé cửa ra nghe lén, “Biết không, trong kì nghỉ hè này tôi có học được một câu ngạn ngữ phương Đông: thúc đẩy tiến lên, sóng sau xô sóng trước, từ xưa phương Đông luôn có loại ngạn ngữ đơn giản đầy trí tuệ này mang thâm ý cảnh cáo. Tôi khuyên các người cũng học một ít đi.” Draco xoay người rời đi.

Bỗng nhiên, giống như có người dùng rương cố sức dập lửa trong toa xe, phút chóc trong toa xe vang lên nhiều tiếng vang lớn của vật nặng rơi xuống đất, rớt trúng mấy người đầu tiên từ trong toa xe đầy khói lao ra, nhưng cũng chỉ có thể thấy bùa chú vĩ quang xuất hiện ở ngoài.

Ồn ào trôi qua, chỉ thấy Hoàng tử tóc bạch kim Slytherin đứng ở hành lang trước toa xe đó, ăn mặc chỉnh tề, tay cầm đũa phép, tay còn lại cùng lúc vén mấy lọn tóc rũ trên trán, “Karo, cả Caeson nữa, tôi nhớ là năm trước có nói là Slytherin không cho phép hành vi ti tiện tập kích sau lưng, mà các cậu lại càng không biết xấu hổ, đánh lén như vậy thế mà còn thất bại, học sinh năm thứ bảy mà còn như vậy sao!”

Draco cất cao giọng, “Qui tắc năm trước vẫn còn hiệu lực, hôm nay, các cậu có thể có đủ tư cách bước vào Phòng Sinh hoạt chung của Slytherin hay không còn dựa vào biểu hiện của các cậu, còn có —” Draco quét mắt nhìn người đang xem náo nhiệt hai bên hành lang, “Thực lực và thành tích là trên hết, tôi nghĩ các cậu sẽ không ôm ảo tưởng mà nghĩ Malfoy sẽ cúi đầu trước thất bại chứ? Hơn nữa, hồi năm nhất Hắn đã thua dưới tay tôi và Harry, năm hai trong mật thất Slytherin Harry đã giết chết Tử xà gây hại, cuối cũng đuổi Hắn ra khỏi lâu đài Hogwarts.”

Draco cố ý, dưới tình huống như thế này, công khai thừa nhận những tin đồn lưu truyền mấy năm nay là sự thật, hơn nữa, trong phút chốc nghe thấy bên cạnh có tiếng hút khí và xì xào bàn tán ngày càng lớn. Cuối cùng Draco chỉnh sửa lại áo chùng và huy hiệu của mình lại một chút, “Đối với mọi người mà nói, có lẽ đây là sự trỗi dậy của Hắn sau mười mấy năm biến mất, nhưng mà đối với Harry và tôi mà nói thì đây cũng không phải là lần giao thủ đầu tiên, chúng tôi chiến thắng không chỉ một lần!”

Draco vung đũa phép lên đóng lại cửa toa xe kia, cũng khóa ngoài lại. Nhìn thấy Hermione vội vàng chạy tới, Draco nhướn mày, “Hermione, tin tưởng tôi, cậu nhất định sẽ không muốn nhìn thấy cảnh tượng bên trong đâu. Tôi nghĩ bọn họ vẫn là nên đợi Bà Pomfrey đến đây thì hơn, đỡ phải dọa người khác sợ.

Hermione liếc mắt nhìn vào trong một cái, lập tức quay đầu đi, biểu cảm sợ hãi, nghiến răng nghiến lợi, “Draco, cậu là Huynh Trưởng đó!”

“Cho nên tôi phải có trách nhiệm nhắc nhở học sinh cùng Nhà tuân thủ kỷ luật, đồng thời khi bọn họ vi phạm qui tắc thì tôi phải dùng biện pháp khiển trách thích hợp. Phía trước các cậu tuần tra xong rồi sao? Vậy tôi có thể trở lại toa xe của mình rồi à?”

Hermione nhướn mày, gật đầu đại, “Harry ngồi ở đâu, cơm trưa và Crookshanks của mình còn để ở chỗ cậu ấy!”

“Cùng đi thôi.”

Draco đi trước dẫn đường, hành lang trước mấy toa xe đều toàn là người với người chen chúc, toàn là những kẻ nghe được động tĩnh lúc nãy chạy đến xem náo nhiệt, nhưng mà náo nhiệt xem xong rồi vẫn tiếp tục nghe tiếp những lời nói kia của Hoàng tử tóc bạch kim, xác nhận một số lời đồn… đám người này càng không muốn bỏ đi.

“Anh ơi, những chuyện kia…là thật sao?” Một học sinh mặc áo chùng năm nhất còn chưa có huy hiệu Nhà chạy đến ngăn Draco lại, rõ ràng cậu ta còn chưa biết thân phận của Draco, vì vậy chỉ có chút khẩn trương và sợ sệt, nhưng vẫn có dũng khí chạy đến, trực tiếp mở miệng hỏi người trong cuộc.

Toàn bộ âm thanh trong toa xe lửa dường như trong một khắc này biến mất, Hermione biết chắc bọn họ đều đang dựng thẳng lỗ tai lên chờ nghe.

“Chuyện gì vậy?” Draco dừng bước.

“Anh và cậu Harry Potter chiến đấu, giằng co với Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy…”

“…Cũng giành được chiến thắng?” Draco nở nụ cười, “Nếu chúng tôi có một lần thất bại thôi thì cũng không sống được tới nay, rõ chưa?”

Thằng nhóc kia có chút hoảng sợ, nhưng trong ánh mắt bắt đầu lóe sáng, bối rỗi lật áo chùng của mình, “Anh có thể ký tên cho em không —”


Draco lùi lại từng bước nhỏ, anh giống như thấy được tên nhóc Colin Creevey kia cầm máy chụp hình xuất hiện bất ngờ…

“Được rồi, bọn tôi còn có việc, sau này em sẽ có cơ hội, cậu bé! Draco, đi thôi.” Hermione giải vây, sờ sờ đầu thằng bé, kéo nó qua một bên, dọn trống đường.

Sau khi rời toa xe kia, Hermione mới không nhịn được bật cười, “Thằng bé kia cảm giác có lẽ là một Gryffindor.”

Draco dè bỉu, “Ngoại trừ Gryffindor ra, tôi không nghĩ ra còn có ai sẽ lỗ mãng như vậy, dám cá luôn.”

Kết quả, tới lúc Phân Loại trước khi bắt đầu tiệc tối, giáo sư McGonagall gọi: “Johan Abbortlog.”

Thằng bé gặp hồi trên xe lửa lao ra, lo lắng đội Nón Phân loại trên đầu, chỉ trong chốc lát liền có tiếng tuyên bố: “Gryffindor!”

Vòng quyền lực ngồi trên bàn dài Slytherin lập tức phát ra tiếng cười khẽ, còn trên bàn dài Gryffindor căn bản là đang nhiệt tình chào đón, huýt sáo, huýt gió.

Tên nhóc Gryffindor nghe thấy tiếng cười mà tìm được vị anh hùng mà mình nghe danh trên xe lửa, chưa đặt Nón Phân loại xuống mà đã hướng về phía ‘đối thủ một mất một còn’ của Gryffindor là Slytherin, hưng phấn vẫy tay.

Harry cũng cười vẫy tay đáp lại.

Draco vỗ trán, thở dài, “Gryffindor!”

Ngoại trừ mấy chuyện vụn vặt không đáng nhắc, hồi kì nghỉ sống ở nhà Black cũ, bọn nhỏ cũng may mắn nghe được lời đánh giá của Draco về giáo sư mới – Umbridge, tất cả đều đem tầm mắt mình đặt trên người bà ta — con cóc khổng lồ màu hồng phấn, phải thừa nhận là miệng con rắn nhỏ thật độc, thật chính xác!

“Haizzz, bác Hagrid đâu rồi?” Harry phát hiện một giáo sư mới mà cậu không biết tên đang ngồi tại chỗ vốn là của bác Hagrid.

“Người khổng lồ.”

“Hả?”

Draco hạ giọng giải thích, “Trong chiến tranh lần trước, Chúa tể Hắc ám dùng người khổng lồ, cho nên lúc này đây, bác Hagrid chắc là đi liên lạc với bọn họ, cho dù không thể mượn sức thì chỉ cần khiến cho bọn họ đừng gia nhập thế lực kẻ địch là được.”

Harry gật gật đầu, thật không nghĩ tới trong lúc không để ý đến thì trận thế song phương đã mở rộng đến mức độ như vậy.

~*~

Lời chủ nhà: Chương này dài quá thể =.=’’, ta cũng muốn dịch một fic mừng năm mới cho mọi người nhưng quay qua quay lại dịch không kịp rồi, hic, mong mọi người đừng buồn.

P/S: Thêm một tin buồn là cái laptop của ta nó có nguy cơ die luôn rồi, hôm kia ta đang xài ngon lành thì ‘phụt’ tắt ngúm, mới ban đầu ta còn tưởng nó hết pin, ai ngờ đâu khi ta mở máy lại xài khoảng 1 tiếng mấy nó lại tắt nữa. WTH!!! Lặp lại như thế mấy lần rồi nó mở không lên luôn, tết mà nó mở màn như vậy đó, coi được không!? Vì thế nếu mọi người mà chờ ta lâu quá không post chương mới là tự hiểu rồi nha @[email protected]

P/S/S: Sẵn tiện mọi người cho ta lời khuyên đi, giờ nếu mua laptop nên mua loại nào bây giờ, ta chủ yếu chỉ xài word, pdf, xem phim, lướt web, đọc truyện, dịch truyện và lưu trữ dữ liệu thôi à, nhưng mà yêu cầu máy cũng trâu bò một chút. Hỏi trước (chứ chưa chắc mua được) để may mỏ lại để dành tiền, chứ ba má ta sẽ không tài trợ nữa đâu, huhu ~~~

~*~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.