Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Sinh Mà Cao Quý – Chương 68
Qui tắc hành vi thứ năm mươi bảy của Slytherin: việc nhỏ cũng có thể quyết định thành – bại
Hắn sống lại, Hắn thật sự đã sống lại!
Không hề có dấu hiệu báo trước, lại giống như kiếp trước, tại vòng chung kết Chiếc Cốc lửa sống lại!
Trong nháy mắt, máu chảy dồn về não, tai như ù đi, nhưng Draco vẫn đứng thẳng tắp như cũ, nắm chặt đũa phép trong tay, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.
Voldemort nhìn thấy Draco thậm chí không có… một chút bất ngờ, hắn khinh miệt nhíu mày, đánh giá một Draco khẩn trương còn hơn gặp địch thủ. Thậm chí hắn nâng đũa phép ngang ngực, lướt nhẹ làm một tư thế ‘Xin mời’, đồng thời khóe môi lộ ra tia cười tàn nhẫn, lạnh như băng. Hắn im lặng nhớ lấy cái tên ‘Draco Malfoy’, sau đó dùng cánh tay tái nhợt giơ cao cây đũa phép có hình dáng giống như mẩu xương lên —
“Avada —”
“Ngọn lửa đằng tiên —” Draco linh hoạt tránh né, đồng thời lớn tiếng phản kích, không, đối mặt sống chết, anh nhất định không khoanh tay chịu chết!
Chúa tể Hắc ám chẳng qua chỉ là một người bình thường!
Lời nguyền Giết chóc của Voldemort còn chưa có niệm xong, đũa phép trong tay Draco lại phun ra một chuỗi ngọn lửa, hóa thành một sợi roi đánh thẳng tới hắn, sợi roi mang theo sóng nhiệt và lửa nóng khiến con người ngạt thở, vạn vật khô héo. Thấy pháp thuật đáng sợ như vậy, Voldemort dường như không thể tin được, lùi về sau hai bước, đạp lên vạt áo chùng khiến hắn lảo đảo.
Draco sững sốt, vẫy đũa phép, lớn tiếng niệm chú, “Riddikulus! —”
Là một con Boggart ngu ngốc.
“F*** my butt s***ing a** and hole…”, Draco buột miệng xổ ra một loạt tiếng chửi thề thô tục ngoài đường có thể khiến mẹ anh cũng cảm thấy xấu hổ đến mức té xỉu!
Nhìn thấy con Boggart nổ thành khói tan tành, Draco chống đầu gối, cúi người thở hồng hộc, cơn gió thổi qua, trên người mồ hôi lạnh chảy xuống, anh khẳng định, từ nay về sau, sinh vật pháp thuật anh hận nhất là Boggart!
Draco mất một lúc lâu điều chỉnh lại tâm trạng của mình, rồi xác định phương hướng, sau khi quẹo qua một góc vuông, anh phát hiện bỗng nhiên mình bị chổng ngược, bàn chân vẫn đạp lên cỏ, trên đỉnh đầu vẫn có bầu trời đầy sao, nhưng mà anh lại thấy máu dồn lên não, tóc tai dựng đứng.
“Diffindo”
“Xóa ảo ảnh”
“Scourgify”
“Reducto”
“Bay tới bay lui”
…
Thật sự đúng là lật thuyền trong mương, xông qua bao nhiêu sinh vật pháp thuật kì quái, nguy hiểm như vậy, Draco lại xui xẻo một lần đâm vào một nơi lơ lửng đầy sương màu vàng chả biết là gì, bị mắc kẹt ở trong. Anh thử đi thử lại mấy câu thần chú, toàn bộ đều vô dụng, đang lúc thấy nôn nóng, bị đồn vào đường cùng, qua khóe mắt Draco chợt thấy phía bên trái thoáng lên tia sáng vàng, là chiếc cúp Tam Pháp thuật!
Kinh hỉ xẹt qua trong lòng, Draco ra sức nhấc chân thoát ra, phá giải được, chờ anh hoàn hồn thì đã phát hiện mình đứng trên mặt đất từ đời nào rồi, lớp sương màu vàng vẫn nằm ở góc rẽ kia lơ lửng trôi. Draco nghiêng đầu nhìn chỗ khác, lại nhìn về phía từng phát ra ánh vàng, nhìn lại thì dường như chẳng thấy chút dấu vết của chiếc cúp, anh niệm thần chú chỉ đường, phát hiện nơi vùa lóe sáng lúc nãy là hướng Tây Bắc — còn do dự gì nữa?
Chưa bao giờ cảm thấy như bây giờ, khoảng cách thắng lợi gần đến thế, Draco đi về hướng đó, dường như phía trước không ngừng mở rộng ra. Draco nhìn đoạn đường phía trước có vẻ xuất hiện dấu vết của không khí dao động nên vẫy đũa phép phá giải, cho dù ở đó từng có ảo ảnh hay bùa chú, cạm bẫy thì giờ cũng bị hóa giải hết.
Ở đó có một con đường lát gạch, rộng lớn, thẳng tắp trông có vẻ an toàn. Draco nhìn đằng xa xa kia có một lối rẽ, tập trung nhìn chăm chú, cậu mới thấy được một cái chân dài lông xù, không, anh không cần quan tâm đó là thứ gì! Chỉ cần nó đừng đi ra đường này là được, “Chướng ngại bao vây —”
Nhền nhện hay thứ gì khác thì nó đều bị nhốt lại trong lối rẽ đó, đừng hòng ra được.
Qua lối rẽ này, phía trước chính là đích đến. Draco vừa di chuyển vừa phóng ra hai câu thần chú dò đường, yên bình không có gặp phải chướng ngại gì, anh bắt đầu tăng tốc, chạy chầm chậm đến, đạp lên đường lát gạch gây ra tiếng vang, cuối cùng đi đến một khoảng sân rộng hình tròn.
Chính là chỗ này!
Trong lòng Draco mừng như điên, anh đang vọt tới chính giữa sân thì đột nhiên dừng chân lại — rõ ràng là nơi này, thậm chí đằng kia còn có bãi đá nơi đặt chiếc cúp quán quân nữa!
Nhưng mà… trên bục khắc hoa văn lại trống rỗng… căn bản không có chiếc cúp ở đó!
Draco suy nghĩ cẩn thận, anh thận trọng đi qua, dùng đũa phép dò xét, kiểm tra, thậm chí dùng tay sờ lên bục đá lạnh như băng, không có ấn hình, không có cạm bẫy, không có câu đố — giống như sự thật rõ ràng là nó đã bị người khác lấy mất!
Draco lui về sau mấy bước, hoàn toàn chẳng nghĩ được gì, dựa theo lời giới thiệu thì ắt hẳn chiếc cúp sẽ ở đây!
“Cậu…đến trước so với tôi!” Sau lưng bỗng có giọng nói, Draco cầm đũa phép nhanh chóng xoay người lại, thấy Krum cũng có một bộ dạng chật vật.
Krum đi cà nhắc tới, đũa phép nắm trong tay nhưng không có ý định giơ lên, anh ta gặp Draco xoay lưng không chút nào phòng bị cũng không có hành động công kích thử, cứ việc quy tắc cũng cho phép chuyện này, nhưng cuối cùng chỉ lên tiếng nhắc nhở Draco, đối diện với một Draco cảnh giác, Krum chỉ nhún vai, “Tôi thua.”
Draco cầm đũa phép trong tay tiến đến bên Krum, quan sát trong phút chốc, mới tin tưởng chân anh ta bị thương, nên cũng thu lại đũa phép… chắc là do hồi nãy thiếu nợ nhân tình của mình rồi… với lại, như vậy thì họ cũng đã huề nhau, tuy mặt mũi Krum âm trầm, nhưng lại có ý chí kiên định, là một người biết khoan dung, vốn không phải loại người nhát gan như Karkaroff.
“Sao cậu không — ủa, cúp đâu?” Krum đi tới vừa mới nhìn lên bục thấy trống không.
Draco nhún nhún vai, vừa muốn mở miệng lại bỗng nhiên ý thức được… Sắc mặt Draco đơ ra cực kỳ khó coi, hiển nhiên trước trận đấu còn hết sức khinh thường phụ nữ, kết quả —
Draco cúi đầu thật lâu để loại bỏ cảm giác mất mát, rốt cục bỗng nhiên nở nụ cười, vỗ vỗ vai Krum, cười khổ nói, “Lúc tôi đến đây thì đã không thấy bóng dáng chiếc cúp đâu rồi, ha ha, thật buồn cười… tôi vừa nãy còn tin tưởng là mình nhớ nhầm quy tắc nữa đó, chắc là Fleur thắng rồi!” Draco vuốt vuốt mái tóc rối bời sau một hồi chiến đấu của mình, nhìn thấy vết máu cùng vết cháy trên quần áo của mình, còn có cái chân bị thương…
Thở dài một hơi, phụ nữ, quả nhiên là một sinh vật mạnh mẽ đến đáng sợ.
Krum nhìn Draco, cũng bĩu môi, nói thật, từ lúc anh đi vào không có nhìn thấy bóng dáng của Fleur, cho nên — Krum lắc đầu, dáng vẻ có chút không tin được, sau đó giơ đũa phép của mình lên trời, phóng thần chú cứu viện. Đến nước này rồi, chắc trận đấu cũng xong rồi chứ.
Bên ngoài lúc trọng tài nhìn thần chú cứu viện thì có chút không hiểu, thần chú được phóng ra từ chỗ trung tâm mê cung – nơi an toàn nhất mê cung mà, nguy hiểm trong mê cung Ban giám khảo đều nắm rất rõ. Trải qua thời gian dài như vậy mà cũng không thấy Dũng sĩ nào phóng thần chú cầu cứu, kết quả tín hiệu đầu tiên lại xuất phát từ đích đến?
Khi Ban giám khảo đi xuyên qua mê cung không gặp nhiều phiền phức như tuyển thủ, toàn bộ chướng ngại và ảo ảnh đều bị giáo sư Dumbledore giơ cao đũa phép hóa giải, giống như Draco từng biểu diễn ‘Moses tách biển’. Thật ra mê cung được tạo thành từ bùa mở rộng không gian cao cấp, nhìn rộng rãi, diện tích lớn vô cùng; trên thực tế, nó cũng chỉ là một cái sân Quidditch thôi. Đến lúc thầy Dumbledore đi đến, dùng quyền hạn trọng tài khiến Bùa chú tạm thời mât hiệu lực, cho nên Ban giám khảo nhanh chóng chạy đến được trung tâm mê cung.
Sau đó, chứng kiến hai người tuy tình trạng khá là chật vật như vẫn an toàn, lại còn đang thoải mái tán gẫu chính là hai vị Dũng sĩ.
“Cậu Malfoy, cậu Krum?”
Hai nhóm người đưa mắt nhìn nhau.
“Ưm, là thế này.” Draco giải thích, “Lúc tôi đến, phát hiện nơi này không có cúp. Tiếp đó, Viktor cũng đến, cho nên — tôi nghĩ trận đấu này đã xong? Nếu Fleur đã lấy được cúp thì không cần phải… để bọn tôi ngây ngốc ở ở trong chỗ này đúng không?”
“Nhưng mà… nhưng mà cô Fleur chưa có trở lại!” Bộ trưởng Fudge có chút không rõ, “Theo như thiết kế của trận đấu, người đầu tiên chạm đến chiếc cúp thì sẽ có tín hiệu kết thúc trận đấu, cho nên, trận đấu còn chưa có kết thúc.”
“Cái gì?” Draco và Krum trợn tròn mắt.
Không chỉ có hai người bọn họ trợn mắt, mà cả Ban giám khảo cũng vậy!
“Ludo, ông là người đặt cúp mà!”
Ludo Bagman chìn chằm chằm cái bục trống trơn kia, hồi lâu mới giật mình, nét mặt nhăn nhúm không thể hình dung được, giống như kinh ngạc, lại có chút ngẩn người, có thể là do kích động (?), căn bản không nghe thấy câu hỏi của người khác, Bộ trưởng Fudge nhìn thấy bộ dạng này liền không kiên nhẫn phất tay, đưa ra một khả năng, “Không phải sinh vật nguy hiểm nào đem cúp đi mất chứ?”
Sắc mặt Draco đơ ra, quay đầu nhìn Ludo Bagman vẫn còn mang bộ mặt nhăn nhó, nhìn chằm chằm bãi đá kia còn chưa hoàn hồn!
Quên chuyện ếm trên cúp bùa cố định, hoặc là bùa xua đuổi sinh vật huyền bí, loại sai lầm này dường như thực hợp với tính cách hồ đồ của lão Ludo Bagman.
Ngài Bộ tưởng Fudge cảm thấy đây hẳn là giải thích duy nhất, mặt cực kỳ đen, trong một ngày quan trọng tổ chức một cuộc thi đấu cũng quan trọng như vậy lại xuất hiện sai lầm, cho nên, Bộ trưởng cầm lấy mũ của mình, xấu hổ hắng giọng, “Phu nhân Maxime, ông Karkaroff, Hiệu trưởng Dumbledore, tôi cho rằng nếu cô Fleur không phải là người đầu tiên đến đây, và đã xác định là cậu Malfoy mới là người đến đích trước, như vậy, quán quân của Thi đấu Tam Pháp thuật hẳn là cậu Malfoy.”
Karkaroff bất mãn, khịt mũi một tiếng thật lớn.
Phu nhân Maxime có vẻ dùng tiếng Pháp chửi câu gì đó.
Nét mặt của cụ Dumbledore cũng rất… trầm tư, lại còn bí hiểm, nhưng đối với kết quả trận đấu này cũng không có dị nghị gì, ông giơ cao đũa phép phóng một chuỗi bùa chú, sau đó, những hàng giậu bắt đầu sụp xuống, trong nháy mắt tan ra, trông giống như tuyết dưới ánh mặt trời. Quang cảnh trong mê cung bắt đầu rõ ràng, đồng thời nhân viên công tác thuộc Ban Điều hòa và Kiểm soát Sinh vật Huyền bí của Bộ Pháp thuật bắt đầu tản ra tám hướng quét sạch chiến trường, bắt tay vào dọn dẹp những ‘chướng ngại vật’ mà các Dũng sĩ chưa đụng tới.
“Ối — trời ạ!”
Bồng nhiên ở mé bên phải sân Quidditch, cách nơi này không xa vang lên tiếng kêu sợ hãi, ngay lập tức các nhân viên công tác lớn tiếng xin giúp đỡ.
Giáo sư Dumbledore ngạc nhiên, lại giống như không hề ngạc nhiên, quay đầu đi nhanh về trước, cả đám người bọn họ thấy thế đều đi theo, lúc còn cách khoảng mười mấy thước Anh, Phu nhân Maxime bỗng nhiên phát ra một tiếng nức nở đáng sợ, vội chạy đến, “Fleur, Fleur —”
Fleur Delacour nằm trên mặt đất, hai mắt mở to, cả người xanh trắng, tay chân cứng ngắc, rõ ràng đã chết lâu rồi.
Chờ Draco lê cái chân bị thương chạy tới, Hiệu trưởng Dumbledore đã muốn nửa khuỵu trên mặt cẩn thận kiểm tra nguyên nhân gây ra cái chết của Fleur. Draco đỡ trán, có chút thất thần nhìn chằm chằm thi thể Fleur, đầu óc lại rối tung, đối với biến cố như vậy, anh hoàn toàn lúng túng, khó có thể lý giải, vì sao Fleur lại chết?
Thế nhưng — hoàn toàn vô lý, không có khả năng!
Chẳng lẽ nói Thi đấu Tam Pháp thuật là một trấn đấu bị nguyền rủa, đều có xảy ra án mạng?
Giáo sư Dumbledore kiểm tra xong thì không cho biết kết quả gì, kết luận duy nhất được đưa ra là trò Fleur đã chết — từ chỗ trợn trừng hai mắt một người có thể nhìn ra, điểm chính là rốt cục vì sao trò ấy lại chết mà không có chút manh mối gì, trên người lại không hề có vết thương trí mạng, thật giống như trò ấy nằm ở đây, bỗng nhiên chết, chỉ đơn giản như vậy. Cái chết như vậy giống như cùng cách thức với Avada Kedavra, nhưng mà chính Hiệu trưởng đã kiểm tra, trước khi Fleur chết không trúng phải bùa chú công kích, hơn nữa đáng chú ý là đũa phép có lõi là tóc Veela của Fleur cũng chẳng thấy đâu — chi tiết này, không hề đơn giản!
Trong lúc đầu óc Draco hỗn loạn, tràn ngập dấu chấm hỏi, ánh mắt không biết vô tình hay cố tình lại lướt ngang, trong tích tắc va chạm ấy, Draco bỗng nhên giật mình, trong ánh mắt ngài Hiệu trưởng đầy thâm ý và nghiêm túc — Hiệu trưởng không phải không biết nguyên nhân cái chết của cô ta! Ý nghĩ này cực nhanh len lỏi vào đầu óc rối bời của Draco, hơn nữa, bỏ qua lí do vì sao Hiệu trưởng lại làm vậy, điều này cũng dự báo rằng chuyện này khẳng định không phải chỉ đơn giản chết một người như vậy đâu.
Có lẽ thầy Dumbledore cuối cùng vẫn im lặng, việc khẩn cấp trước mắt là xử lý thi thể Dũng sĩ, còn việc Draco đạt được vinh quang cũng chỉ có thể trong tình huống này mà hạn chế xuống niềm vui mừng, rốt cục anh chỉ là đến chỗ bà Pomfrey trị liệu, còn cùng với người nhà và Harry cùng nhau chúc mừng.
Draco mệt lử về tới tầng hầm Slytherin, chuyện lần này so với việc thi đấu càng khiến thể xác và tinh thần anh có chút cạn kiệt, đầu óc anh rất loạn căn bản là không thể suy ngẫm được gì. Harry hiểu tính anh nên đã ngăn cản bất cứ ai đến thăm và chúc mừng, liền theo sau Draco vào phòng ngủ, trong mùi hương an thần của tinh dầu chiết xuất từ hoa oải hương, Harry và Draco dùng nước nóng tắm sạch sẽ xong, tiếp đó hai người cùng nhau chui vào giường lớn mềm mại. Harry ôm Draco, im lặng chẳng hỏi gì.
Hỗn loạn cứ như vậy không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên Draco cảm thấy như Harry đang gọi mình.
“Draco, Draco — giáo sư Snape đến rồi, thầy đang ở ngoài phòng khách, thầy dẫn bọn mình đến phòng Hiệu trưởng.”
Draco đang mơ mơ màng màng lập tức giật mình bừng tỉnh, nhìn thấy bộ dạng Harry một chút cũng không buồn ngủ, tinh thần phấn chấn, nhảy xuống giường thay quần áo.
Phòng Hiệu trưởng
Draco tới lầu bảy mới biết được hôm nay bọn họ không phải là kẻ duy nhất mất ngủ. Giáo sư McGonagall cùng giáo sư Moody đúng lúc từ trong phòng Hiệu trưởng đi ra… Sắc mặt giáo sư Moody u ám, ăn mặc chỉnh tề, căn bản là bộ dáng không hề nghỉ ngơi, giáo sư McGonagall thì mang bộ dạng đang ngủ bị dựng dậy, bà chỉ mặc thêm một lớp áo choàng bên ngoài đồ ngủ, tóc trên đầu còn chưa bới hết lên nữa.
Draco cảm giác mình còn đang lơ mơ ngủ, anh phát hiện mình nhìn chằm chằm giáo sư McGonagall thật lâu mà vẫn chưa tỉnh táo lại, thậm chí lúc vào phòng Hiệu trưởng, Hiệu trưởng Dumbledore còn đang nói việc này ông cũng chưa công bố ra bên ngoài, đây chủ yếu là suy đoán và nghi ngờ cá nhân ông, Draco còn có chút không yên lòng.
“Tình huống của Fleur cũng từng xảy ra trên người trò Ginny Weasley khi bị Chúa tể Hắc ám khống chế là hoàn toàn giống nhau,” Ánh mắt Hiệu trưởng dưới cặp kính bán nguyệt đầy vẻ nghiêm túc, “Sinh mệnh đã bị Trường Sinh Linh Giá khống chế liên tục cuối cùng bị khô kiệt. Khác nhau chính là quá trình này trên người trò Weasley cuối cùng bị chúng ta cắt đứt, cho nên có thể bình yên vô sự, nhưng còn trò Fleur… hiện tại ta chỉ có thể nói, Voldemort, hắn đã thành công.” Cụ Dumbledore dùng giọng điệu tương ứng để khẳng định. Ngoài suy luận này, còn có một sự thật chắc chắn — Dấu hiệu Hắc ám trên cánh tay giáo sư Snape lại chuyển sang màu đen.
Nói cách khác, cho dù Trường Sinh Linh Giá đoạt lấy sinh mệnh của Fleur là vật gì, vương miện Ravenclaw, hay cuốn nhật kí kia, bút lông chim, thì cuối cùng nó cũng thực hiện xong ước nguyện ban đầu khi chế tạo Trường Sinh Linh Giá của Voldemort — Hắn sống lại.
Đối mặt với tin tức như thế, Harry phát hiện tâm tình mình thật bình tĩnh, hơn nữa lại không có e ngại hay ngoài ý muốn. Có lẽ là trước kia đã từng khiếp sợ, có lẽ Draco nói đúng, bọn họ trước kia đã từng đối mặt Hắn, hơn nữa lại thắng lợi mấy lần! Sống lại thì chẳng qua cũng chỉ một lần nữa nỗ lực, bọn họ dũng cảm đối mặt, tràn đầy niềm tin và dũng khí.
Giáo sư Snape trước sau như một chẳng tỏ vẻ gì, thân thể Draco lúc này lại chấn động một chút, rõ ràng là bị xúc động, không phải sợ hãi mà là — rốt cục Draco cũng chú ý đến Dumbledore, nét mặt không tin được, có chút mất hồn mở miệng, “Ngài Hiệu trưởng, tôi có thể mượn bảo kiếm Gryffindor một chút không?”
Dumbledore thật bất ngờ, mặc dù đối với yêu cầu của Draco ông cũng không hiểu rõ, ông vẫn vươn tay làm động tác ‘Xin mời’.
Bảo kiếm Gryffindor đặt trên giá đỡ ngay bên cạnh, Draco cầm lấy đũa phép đi qua, suy nghĩ chuyện gì đó, sau đó vung đũa phép lên, chỉ thấy bảo kiếm Gryffindor khảm đầy hồng ngọc bị biến dạng, biến thành một thanh kiếm gãy vụn, biến hình cực kỳ hoàn mỹ, không hề có sơ hở, Draco thì dường như không tiếp thu nỗi, sợ tới mức lui về sau từng bước.
“Ngài Hiệu trưởng… tôi, tôi nghĩ, tôi biết vì sao trò Fleur chết.”
Bốn nhà sáng lập Hogwarts lưu lại đồ vật sở hữu những đặc tính, sức mạnh cường đại, pháp thuật cao thâm, cho nên Draco chưa từng nghĩ tới một cái bùa biến hình bình thường lại có thể có hiệu quả. Có thể là tuân theo Định luật biến hình căn bản của Parker, không vì bản thân đồ vật có phát thuật mạnh mẽ mà phá vỡ quy tắc, tựa như Hermione từng nói, thế giới pháp thuật bởi vì mang sức mạnh to lớn cho nên quy tắc phân chia cũng không có ngoại lệ.
Draco cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, anh ngu ngốc khinh thường, việc này khiến cậu khó mà chấp nhận được.
“Vũ hội Giáng Sinh ngày đó, Fleur và Cedric Diggory ngồi gần tôi nên tôi thấy Cedric đưa cho Fleur một món quà Giáng Sinh, là một món trang sức có đính đá thạch anh… Fleur luôn mang trên đầu.” Draco cực lực che dấu cảm giác uể oải, trưng ra một nụ cười miễn cưỡng khó coi, “Ý tôi là, bọn họ là bạn trai bạn gái với nhau, đúng không? Tôi, tôi chưa từng nghĩ tới, trước trận đấu tôi còn chú ý thấy cô ấy mang nó, tôi còn tưởng đó là vì Cedric —”
“Trên di thể trò Fleur món trang sức đó đã biến mất.” Bây giờ, cụ Dumbledore đã hiểu rõ rồi, giờ phút này biểu tình của ông mang theo nét lạnh lùng, ông luôn luôn khoan dung đối với bọn nhỏ mới biết yêu, có thể khoan dung thì cũng khác gì sơ sẩy, ông chưa từng nghĩ tới chủ ý này… Sợ rằng, chính là cái ngày bọn họ cùng dùng cơm chung.
Vương miện Ravenclaw, một món trang sức thạch anh.
‘khinh thường và thiện ý khiến khoảng cách thắng lợi gần một bước khi thất bại chỉ trong gang tấc… ở khoảnh khắc ôm lấy thắng lợi và vinh dự này…’
Lời tiên tri đã nói.
Vương miện Ravenclaw, bọn họ đã quên, căn cứ theo lời tiên tri, dường như đó chính là đồ vật mấu chốt cuối cùng có thể tiêu diệt Chúa tể Hắc ám, cuối cùng lại để cho Hắn sống lại, bởi do bọn họ sơ sẩy, khinh thường, thần xui quỷ khiến.
Đúng vậy, lời tiên tri một chút cũng không sai, Hắn sống lại có được sức mạnh của vương miện Ravenclaw, sẽ càng thông minh, càng cường đại hơn.
~*~
Lời chủ nhà: Có một câu chửi thề tiếng Anh trong chương này, cho ta mạng phép giữ nguyên vì dịch ra thì thật… thô bỉ và khó đỡ quá, nhìn thôi ta còn ngại… Còn một số câu thần chú thì không được đồng bộ lắm, ta muốn để thần chú là tiếng Anh hết lắm chứ, nhưng mà có mấy câu không tìm được cho nên tạm thời là như vậy đi, sau này hoàn thì beta chỉnh lại cho thống nhất.
~*~