Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Phù Thủy Hàng Đầu – Chương 8: Hermione “đổ” rồi (I)
Trong bữa tối, Malfoy lại đi ra trêu chọc Harry, và cuối cùng lại hậm hực về chỗ. Parkinson hỏi Minh:
– Bạn của anh (sau chuyện buổi chiều, quan hệ của 2 đứa đã đi vào công
khai, mặc dù hiện tại Ngọc Minh cũng chỉ có thể nhìn mà không thể ăn,
hic) sắp bị đuổi mà anh vẫn ung dung thế
– Yên tâm đi em yêu – Ngọc Minh nói giọng chiều chuộng – cụ Dumbelore và giáo sư Mc Gonnagall sẽ không để Harry rời khỏi Hogwart đâu.
10 giờ đêm hôm đó, Ngọc minh lén lút đi ra ngoài, nó biết đêm nay là lần đầu tiên bọn nhóc chạm trán con chó 3 đầu, và nó không muốn bỏ qua cơ
hội này. Bằng thân pháp nhanh nhẹn, Ngọc Minh luôn luôn kịp thời tránh
khỏi Filch và con mèo già Norris. Đến phòng truyền thống lúc 10h30, Ngọc Minh nhảy lên ngồi trên một cây xà, đợi 4 con sư tử con chui đầu vào
rọ. Trong lúc chờ đợi, cậu trợn tròn mắt quan sát 4 phía, những tủ kính
đựng cúp pha lê lấp loáng ánh trăng. Những chiếc khiên, cúp, giáo, áo
giáp, dĩa, tượng vàng, tượng bạc long lanh trong bóng tối.
Một lát sau, cánh cửa phòng truyền thống khẽ mở ra, và 4 con sư tử con
nhón gót chân đi vào. Chúng đi men theo mép tường, mắt canh chừng cửa ở
hai đầu phòng. Minh có thể nghe thấy tiếng Ron thì thầm:
– Nó tới trễ, hay có khi là nó chuồn rồi.
Ngọc Minh lập tức nhảy xuống trước mặt bọn trẻ, làm chúng giật hết cả
mình, Harry còn dùng đũa phép chỉ vào Minh. Đến khi nhìn thấy người xuất hiện là ai, tụi nó mới thở phào. Minh nói nhỏ
– Đi theo tôi. Malfoy báo với thầy Filch rồi!
Đúng lúc đó thì có tiếng nói vang lên từ phòng bên cạnh:
– Đánh hơi chung quanh đi cưng, chắc tụi nó núp trong góc nào đó thôi!
Ngọc Minh liền ra hiệu cho 4 đứa kia chạy thật nhanh. Khi tấm áo Neville vừa khuất góc thì ông Filch vào phòng truyền thống. Ngọc Minh cứ dắt
mấy đứa bò men theo một phòng triển lãm dài thòng, chất đầy những bộ áo
giáp. Giọng ông giám thị vang lên mỗi lúc một gần. Cuối cùng giống như
nguyên tác, Neville va vào Ron và cả 2 lộn vòng, làm đổ một bộ áo giáp.
Tiếng kim loại va nhau loảng xoảng đinh tai nhức óc. Minh vội kéo tay
Hermione chạy thục mạng. Ron, Harry và Neville cũng hốt hoảng chạy theo. Cả bọn cứ chạy mãi, ngoặt qua trụ cửa, lao xuống hành lang, không cần
biết mình đang ở đâu, hay đang chạy đi đâu. Họ chui qua một tấm thảm
treo tường và thấy mình đang đứng ở một lối đi bí mật.
Harry đứng dựa lưng vào tường, quẹt mồ hôi, thở hổn hển
– Chắc thoát ổng rồi.
Neville gập đôi người lại thở khò khè, phun phì phì. Hermione hổn hển nói
– Bạn thấy… chưa… Malfoy nó lừa bạn, nó không hề đến chỗ hẹn. Nếu không có Ngọc Minh thì chúng ta đã bị bắt rồi.
Harry áy náy nhìn Minh, nghĩ đến thằng bé mạo hiểm đến báo cho tụi nó,
và có lẽ cũng sẽ bị phạt vì lỗi của tụi nó, nó cảm thấy áy náy. Harry
nói lí nhí:
– Xin lỗi…
– Không sao – Minh gạt đi – Chúng ta là bạn, không phải sao – nó chìa tay ra
– Đúng vậy, chúng ta là bạn – Ron, harry và Neville nắm lấy tay nó, cười rõ tươi
– Chúng ta phải quay về tháp Gryffindor ngay – Hermione nói
Đi được một lúc, chúng gặp Peeves, con yêu tinh run lên khi nhìn thấy
Ngọc minh. Nó không dám giở trò trêu ghẹo như trong nguyên tác, nhưng
khi bọn trẻ vừa đi khuất, nó đã gào lên
– CÓ HỌC SINH TRỐN NGỦ, CÓ HỌC SINH TRỐN NGỦ TRONG HÀNH LANG BÙA MÊ
Ngọc Minh thầm cảm ơn con quỉ con này, nếu không có nó, không biết cậu
lấy cớ gì để kích động bọn nhóc đi đến căn phòng bí mật. Ngọc Minh lập
tức kéo tay Hermione, chạy thẳng một mạch đến tận cuối hành lang, đụng
vào 1 cánh cửa khóa. Ron rên rỉ:
– Tiêu rồi. Tụi mình hết cách rồi. Thế là xong!
Ngọc Minh lập tức lấy đũa phép ra, gõ vào ổ khóa thì thầm “Alohomora”. Ổ khóa lập tức bung ra, cánh cửa mở toang. Cả bọn nhào vô, đóng sập lại,
rồi áp tai vào nghe ngóng. Bên kia cánh cửa, chúng nghe thầy Filch hỏi
Peeves:
– Chúng đi đường nào hả Peeves? Nói cho ta biết mau lên.
– Ông phải nói “Làm ơn, Peeves!”.
– Đừng lôi thôi nữa, Peeves! Nói ngay, chúng ở đâu?
Giọng Peeves ngân nga nghe thật nóng máu:
– Không nói “Làm ơn” thì khỏi trả lời!
– Thôi được… Làm ơn.
– Ha ha ha!!! Không thèm nói. Đã bảo là không trả lời nếu không nói “làm ơn” mà. Ha ha haaaa!!!
Cả bọn nghe tiếng Peeves bay vù qua, kế đó là tiếng thầyFilch điên tiết xỉ vả.
Bên này cánh cửa, Harry thì thầm:
– Ổng nghĩ là cánh cửa này khóa. Chắc tụi mình thoát rồi… Buông ra nào, Neville!
Cho đến lúc ấy, Neville vẫn túm chặt tay áo của Harry. Nó lắp bắp:
– Cái gì kìa?
Cả bọn quay lại và thấy rõ ràng “cái gì” là cái gì. Lúc ấy Minh mới nhận ra cả bọn đang ở trong một hành lang, chứ không phải là một căn phòng.
Và đây chính là hành lang cấm mà cụ Dumblelore đã nói lúc mới vào
trường. Còn tại vì sao nó cấm ư? Một con chó 3 đầu khổng lồ, từ chân đến vai chạm đến trần nhà, 3 cặp mắt điên dại long sòng sọc, đỏ lừ, nước
dãi nhỏ tong tỏng xuống sàn… đã đủ để đem cái hành lang này liệt vào
là hành lang cấm chưa. Con quái vật có vẻ bất ngờ về sự xuất hiện của lũ nhóc, nhưng rồi nó gầm rú dữ dội. Minh dám chắc cái hành lang này có
phù phép cách âm, nếu không hẳn ông Filch đã quay trở lại rồi. Nhanh như cắt, Harry vặn cái nắm đấm cửa lao ra ngoài, Ngọc minh kéo Hermione
chạy theo, còn Ron và Neville chạy cuối cùng. Cả lũ lại chạy tóe khói
lên hành lang. Thầy Filch hẳn là đang bận lùng kiếm chúng ở chỗ nào
khác, bởi vì chẳng thấy bóng dáng thầy đâu nữa. Nhưng mà cũng chẳng đứa
nào còn hồn vía để xem ông ở đâu. Lúc này, chúng chỉ muốn chạy thật xa,
càng xa con quái vật càng tốt. Và chúng cứ chạy miết cho đến khi đối
diện với chân dung Bà Béo trên tầng bảy. Bà Béo sửng sốt nhìn chúng: áo
ngủ vắt vai, mồ hôi đầm đìa, mặt mày thất thần thất sắc, hơi thở hổn hà
hổn hển.
– Các cháu ở đâu ra thế này?
– Bà đừng quan tâm. Mõm heo. Mõm heo. – Harry hổn hển đọc mật khẩu.
Bức tranh Bà Béo xịch ra và 4 đứa nhóc chen nhau chui vào. Ngọc Minh đứng bên ngoài, cười buồn:
– Chúc ngủ ngon. Nơi này không phải chỗ của tớ.
Nói rồi nó quay lưng đi, để lại sau lưng 4 đứa nhóc ngẩn ngơ. Harry nói
– Đáng lẽ Minh phải vào nhà Gryffindor mới đúng
3 đứa còn lại gật gật đầu đồng ý với quan điểm của nó.
Sau một góc khuất, con yêu tinh Peeves khúm núm đứng trước mặt Minh. Nó cười hiền lành, dùng tay vỗ vỗ đầu con yêu, nói:
– Làm tốt lắm, Peeves. Từ nay cứ như vậy phát huy, và ta sẽ để yên cho
ngươi quậy phá. Nếu không – nó cười lạnh, khiến con yêu run lẩy bẩy –
ngươi sẽ hối hận vì sinh ra trên đời này đấy
– Vâng, vâng thưa ngài – con yêu rối rít nói
– Giờ thì canh chừng thầy Filch trong lúc ta trở về nhà Slytherin. Ta không hy vọng bị cấm túc đâu đấy
Lúc Minh trở về đến nhà của mình, đồng hồ đã điểm 12h. Ánh lò lửa bập
bùng hắt lên tường, phản chiếu một bóng người cô đơn trong nhà sinh hoạt chung. Đó là Malfoy. Vừa thấy Minh, thằng nhóc vội đứng lên, nhưng lập
tức ngồi xuống ngay. Minh chậm rãi ngồi xuống đối mặt với nó
– Mày… mày có sao không? – Malfoy ấp úng hỏi
– Ý mày là tao có bị thầy Filch bắt được không chứ gì – Minh cười khểnh – rất may, nhờ phúc của ngài Draco Malfoy vĩ đại, tao không bị bắt được
– Mày… – Malfoy tức giận, nhưng rồi nó thở dài nói – mày không nên
chơi cùng với hội Gryffindor, nhất là hội thằng harry potter đó.
– Tao chơi với ai không phải việc của mày, Malfoy ạ. Nhưng mày nên nhớ,
là một phù thủy, cũng là một quý tộc, việc mày vừa mới làm là vô cùng
đáng xấu hổ. Một quý tộc khi đưa ra lời thách đấu cần phải dũng cảm
đương đầu với nó, mà không phải là trốn tránh và đâm thọc – Minh kiêu
hãnh nói, như kiểu nó mới là quý tộc vậy
– Không phải chuyện của mày – Malfoy tức giận, vùng vằng bỏ về phòng
Minh khẽ lắc đầu mỉm cười 1 cái rồi đi về phòng ngủ.
Sáng hôm sau, Harry kéo Minh và Ron lại, thì thầm về việc xảy ra đêm
qua, với vẻ hưng phấn đặc biệt, còn Malfoy thì nhìn về phía tụi nó với
ánh mắt vừa tức giận vừa chán nản. Harry cũng đã kể cho cả lũ nghe về
cái gói hình như được mang từ Gringotts về Hogwarts. Cả ba đứa tốn bao
nhiêu thì giờ chỉ để thắc mắc là tại sao cái gói ấy lại cần được bảo vệ
cẩn thận đến thế.
Ron nói:
– Hoặc là nó rất quí hoặc là nó rất nguy hiểm.
Harry suy luận:
– Có thể nó vừa quí vừa nguy hiểm.
Chúng chỉ biết mỗi một điều là cái gói bí mật ấy dài vỏn vẹn chỉ có
nửa tấc, ngoài ra chịu, không có bằng chứng gì thểm để mà phỏng đoán này kia.
Cả Neville lẫn Hermione đều không tâm lắm tới chuyện cái gì nằm
trong bẫy, dưới chân con quái vật. Điều mà Neville quan tâm nhất bây giờ là tránh thật xa con quái vật đó, càng xa càng tốt. Hermione thì sau vụ đó không thèm nói chuyện với Ron và Harry nữa. Nhưng cô bé lại quấn lấy Minh, lúc thì hỏi bài ma pháp, lúc lại đưa ra những thắc mắc về độc
dược hay quitchdick, trong ánh mắt thù hận và đầy cảm giác của
Parkinson, còn Minh thì eo cứ mỗi ngày một nhiều vết thâm tím. Như vậy
với Ron và Harry lại thành hay. Bây giờ hai đứa chỉ mong có cách nào để
trả đũa Malfoy. Và chúng hân hoan xiết bao khi cơ hội đó đến trong đợt
phát thư khoảng một tuần sau.
Nhìn thấy nét mặt của Harry rạng ngời khi bầy cú thả xuống một cái gói
dài ngoẵng, và Malfoy, như mọi khi, lại chạy tới gây sự, và trở về với
vẻ mặt buồn so đầy tức tối. Minh nghe thấy nó lẩm bẩm:
– Tại sao lại là Nimbus 2000, tại sao lại là Nimbus 2000…
Nhìn vẻ rạng rỡ trên mặt Harry, Minh khẽ mỉm cười lắc đầu, mọi chuyện
rắc rối cũng sắp bắt đầu rồi đây… Thật đáng chờ mong đó.