Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Phù Thủy Hàng Đầu – Chương 55: Dấu hiệu hắc ám
Minh dắt Thy đi dạo vòng
quanh các khu cắm trại, mua sắm một ít cờ quạt, đồ ăn, băng
rôn… Cứ cái gì cô bé thích là Minh mua cho nàng (Hắn cũng
phải mua nhiều ra ba bộ, cho Hermione, Pansy và làm quà cho cô
nàng nhân mã Andrean nữa, đúng là ôm nhiều thì ốm, yêu nhiều
thì yếu mà). Minh cũng gặp được Malfoy, cùng với hai tên hầu
béo mập của nó. Hỏi thăm qua lại một chút bọn nó lại chia
tay, Minh tiếp tục dắt Thy đi dạo lòng vòng.
Ngày hôm sau, ông Parkinson dẫn đầu cả đám đi vào rừng, trên con
đường mòn được chiếu sáng bằng những ngọn đèn lồng. Minh có thể nghe âm
thanh của hàng ngàn người đang di chuyển chung quanh, nào tiếng cười
tiếng nói, tiếng vỗ vai, bắt tay, và cả tiếng hát. Không khí náo nức như điên truyền lan khắp nơi. Cả đám đi xuyên qua cánh rừng khoảng hai
mươi phút, cho đến khi đến được bên kia cánh rừng và nhận thấy mình đang đứng trong bóng phủ của một sân vận động siêu vĩ đại. Mặc dù Minh chỉ
thấy được một phần của những bức tường vàng hùng vĩ vây quanh sân vận
động, nó cũng dám chắc bên trong sân vận động đủ rộng để cất cỡ mười cái nhà thờ lớn.
“Một trăm ngàn chỗ ngồi! Một lực lượng năm trăm phù thủy công tác ở Bộ
Pháp Thuật đã làm ròng rã cả năm trời để xây dựng cái sân vận động
này.Mỗi tấc mỗi phân ở đây đều được ếm bùa đuổi Muggle . Suốt cả năm, cứ mỗi khi có dân Muggle nào lảng vảng đâu đó gần đây, thì họ bỗng nhiên
nhớ ra một cái hẹn khẩn cấp nào đó và phải lập tức quay về ngay…” Ông
Parkinson giải thích.
Ông Parkinson dẫn cả bọn đến một cánh cửa gần nhất, nơi đang
chen chúc rất nhiều phù thủy và pháp sư đang hò hét. Một phù
thủy của bộ Pháp thuật đứng ngay cổng soát vé của cả bọn và nói:
“Hàng ghế thứ nhất, khán đài Sang Trọng! Cứ đi thẳng lên cầu
thang, đi cao hết mức rồi rẽ phải là đến, thưa các ngài. Chúc
các vị vui vẻ!”
Cầu thang đi vào sân vận động được trải tấm thảm màu tím sẫm, và đường sang khu Sang Trọng thì khá là rộng rãi, ít người chen lấn.
Phù Thủy và Pháp sư ngồi ở đây phần lớn là thuần huyết, nên
tỏ ra khá là… quý tộc chăng… May be – Minh nhún vai nghĩ
thầm. Chỗ của bọn nó là trên cùng, với tầm nhìn khoáng đạt
và trống trải. Những chiếc ghế mềm được bố trí có thể nhún
nhún, gõ gõ matxa giúp phù thủy đỡ bị… còng lưng hay mỏi cổ do quan sát trận đấu quá lâu.
Một trăm ngàn phù thủy và pháp sư đang đi tới chỗ ngồi của họ,những chỗ
ngồi này nhô lên cao chung quanh một sân đấu hình bầu dục. Mọi thứ tràn
ngập trong một loại ánh sáng vàng óng huyền ảo, ánh sáng đỏ dường như
tỏa ra từ chính cái sân vận động. Từ vị trí trên cao của Ngọc Minh, nó
thấy sân đấu thật phẳng phiu và mượt mà. Ở mỗi đầu sân đấu đều có ba cột gôn bằng vàng, cao mười sáu thước rưỡi. Ngay bên phải của nó là
khán đài Danh Dự, nhà Weasley đang ngồi đó, Ron cứ loay hoay ngó bên phải, nhìn bên trái, trông khá là ngộ, còn Harry thì đang
nói chuyện gì đó với một con Gia Tinh nhỏ thó, trông con Gia
Tinh có vẻ xúc động lắm. Không lẽ thằng bé này động xuân tâm,
sờ mó gia tinh nhà người ta chăng – Minh chém gió trong lòng.
Ở bên trái của Minh, gần như ngang tầm mắt nó là một tấm bảng cực kỳ
lớn. Những dòng chữ vàng cứ chạy ngang qua tấm bảng như thể có bàn tay
của một người khổng lồ vô hình đang viết vội trên tấm bảng để rồi lại
bôi đi. Khẽ liếc qua tấm bảng, Minh nhận thấy tấm bảng đang phát ra
những dòng chữ quảng cáo ngang qua sân đấu:
Chai Xanh: một cây Chổi Thần Cho Tất cả mọi gia đình – an toàn, đáng tin, và có Còi chống trộm thiết kế bên trong..
Thuốc tẩy vết bẩn nhiệm mầu đa dụng của bà Skower: Không Đau, Không tì vết!
Thời trang pháp sư ngày hội = London, Paris, Hogsmeade…
Minh nhắm mắt lại, cố gắng dưỡng thần, chờ đến buổi tối…
hắc hắc… Nhưng mà, có người không muốn để yên cho nó. Ông bộ
trưởng Fudge dẫn một người đàn ông mặc áo chùng lộng lẫy bằng nhung đen viền vàng và không có vẻ gì là hiểu tiếng Anh. Ông
bộ trưởng cố sức minh họa:
– Còn… đây là Ngọc Minh… Ông biết Slytherin chứ… Slytherin… Cậu ấy là truyền nhân của Slytherin…
– Ngọc Minh, đây là bộ trưởng Bulgaria.
Trời ạ, mang tiếng là bộ trưởng, vậy mà còn không biết đường
thêm cho mình một phép thuật ngôn ngữ tinh thông, thật là không
hiểu ông Fudge leo lên cái ghế bộ trưởng bằng cách nào luôn. Cả ông bộ trưởng Bulgaria này nữa – Minh khẽ lắc đầu, mỉm cười
nói với ông bộ trưởng Bulgaria bằng tiếng Bulgaria:
– Rất vui được gặp ngài ở đây, ngài bộ trưởng. Tôi rất hâm mộ
đất nước của ngài, với tuyết trắng Shipka Pass, đỉnh Malyovitsa
hùng vĩ hay hồ Mandrensko mênh mông. Tất nhiên, hoa hồng Bulgaria
cũng là thứ mà tôi rất yêu thích.
Ông bộ trưởng mừng rỡ, cười toe toét, nói:
– Ồ, thật vui là cậu biết đến đất nước tôi…
Thế rồi ông ta ngồi phịch xuống, nói liến thoắng liên hồi. Minh đành phải dành chút thời gian tiếp chuyện cùng ông ta. Lúc
này ông Fudge cũng đành phải ngồi xuống, nói với một vị phù
thủy chuyển lại vị trí cho họ.
Ngay lúc đó một người đàn ông xông lại phía ông Fudge, nói:
“Mọi người đã sẵn sàng cả rồi chứ?”
Gương mặt tròn quay của ông rạng rỡ như một tảng phômai Edam.
“Thưa ông Bộ trưởng… bắt đầu được chưa ạ?”
Ông Fudge nói một cách thoải mái:
“Khi nào anh thấy bắt đầu được thì anh cứ bắt đầu, anh Ludo à.”
Ông Bagman vung cây đũa phép của ông lên, chĩa ngay vô cổ họng của ông và nói:
“Sonorus!” (Nghĩa là :”Âm vang!”)
Và rồi ông bắt đầu nói, át cả tiếng gầm vang rung trời chuyển đất phát
ra từ cái sân vận động chật kín phù thủy và pháp sư. Giọng của ông
Bagman vang vọng bên trên tiếng hò reo của đám đông, dội lên từ mọi góc
của các khán đài.
“Thưa quí bà và quí ông… Xin được chào mừng! Chào mừng trận chung kết Cúp Quidditch Thế Giới lần thứ bốn trăm hai mươi hai!”
Khán giả hò reo và vỗ tay. Hàng ngàn cây cờ vẫy phất. Sự huyên náo lại
càng huyên náo hơn khi hàng loạt khúc quốc thiều cùng vang lên, âm thanh xuôi ngược chõi nhau. Cái bảng khổng lồ đối diện khán đài danh dự đã
được lau sạch sẽ đến cái quảng cáo cuối cùng
(Đậu Các Vị hiệu Bertie Bott – Mỗi một Miệng đầy kẹo là cả một cuộc đánh Liều!)
Và lúc này hiện ra trên bảng: BUNGARI : 0, ÁI NHĨ LAN : 0
“Và bây giờ, không cần vòng vo tam quốc nữa, cho phép tôi giới thiệu Các phước thần linh vật của đội tuyển quốc gia Bungari !”
Từ bên phải của khán đài, nơi ngồi kín rịt những cổ động viên khoác áo đỏ tươi, vang lên tiếng hò reo cổ vũ như sấm rền.
“Tiên nữ!”
Ngay lập tức hàng trăm tiên nữ lướt ra sân cỏ. Tiên nữ là… phụ nữ,
những phụ nữ đẹp nhất thế giới, có lẽ vậy. Minh chưa từng thấy ai
có thể đẹp hơn họ, cho dù là những tiên nữ ở Thụy Điển, tuy
cũng rất xinh đẹp, nhưng so ra vẫn kém những tiên nữ này một
chút xíu. Nghĩ cũng đúng, dù sao những tiên nữ này đều là
trăm người tuyển một, các nàng ở Thụy Điển làm sao có thể so
sánh được. Chỉ có điều họ không phải… hay không thể là… người, làn da
trông như ánh trăng chiếu sáng mượt mà, hay mái tóc bạch kim bay phất
phơ đằng sau họ khi không có chút gió nào… Rồi âm nhạc khẽ trỗi lên, và Minh cảm thấy hết thảy mọi thứ trên cõi đời đều là phù du.
Các tiên nữ bắt đầu khiêu vũ, và đầu óc Minh lúc này hoàn toàn
chìm trong một cảm giác đê mê hạnh phúc. Tất cả thế giới này giờ chỉ
còn một điều đáng bận tâm là thưởng ngoạn vũ khúc của các tiên nữ, bởi
vì nếu các tiên nữ mà ngừng nhảy múa, thì chắc chắn là sẽ có những điều
khủng khiếp xảy ra…
– Hít vào, thở sâu. Trục xuất tà niệm, bảo vệ tâm linh – Tiếng của Tom vang lên như vọng về từ cõi nào xa lắm.
Nhưng chỉ thế là đủ. Minh hít sâu một hơi, vận chuyển chân khí
chạy vòng quanh cơ thể, xua đuổi sự u mê và lú lẫn ra khỏi cơ
thể. Đúng lúc này, âm nhạc ngừng lại, và các tiên nữ cúi
chào, rồi rút lui khỏi sân khấu. Tiếng kêu la tức giận vang lên
khắp sân vận động. Đám đông chẳng muốn các tiên nữ bỏ đi chút nào hết.
Tiếng của ông Bagman lại rống lên:
“Và bây giờ, xin quí vị vui lòng giơ đũa phép của quí vị lên không
trung. Mời các linh vật của đội tuyển quốc gia Ái Nhĩ Lan trình diễn!”
Tiếp liền theo đó, dường như có một sao chổi vĩ đại màu vàng kim và xanh lá quét qua sân vận động. Nó bay một vòng quanh sân vận động rồi chẻ ra thành hai sao chổi nhỏ hơn, mỗi cái quét mạnh về phía các cột gôn ở hai đầu sân đấu. Một cầu vồng thình lình bắc ngang qua sân vận động, nối
hai quả cầu ánh sáng với nhau. Đám đông xuýt xoa hết ÔÔÔÔÔÔ đến AAAAAA
như thể đang chiêm ngưỡng lễ đốt pháo bông vậy. Bây giờ cái cầu vồng đã
mờ đi và hai trái cầu sáng của hai sao chổi lại hiệp thành một và lớn
thêm lên; chúng hình thành một cái vòm ba lá lung linh, và cái vòm này
dâng cao lên trên bầu trời xong bay vủt qua các khán đài. Từ cái vòm
xanh biếc ấy dường như đang rơi xuống một cái gì đó giống như một cơn
mưa vàng óng ánh…
Khi cái vòm ba lá bay qua khán đài danh dự, những đồng vàng trút xuống
như mưa rào, dội vào đầu khán giả và ghế ngồi của họ. Ron hét:
“Tuyệt vời!”
Tiếng của nó vang sang tận khán đài bên này. Ngồi cạnh Minh,
Pansy khẽ bĩu môi, nhưng cũng không nói gì. Tom chỉ vào cái vòm ba lá, chỉ cho Minh những sinh vật nhỏ bé mặc áo vét đỏ, râu
rậm rạp và cầm những cây đèn nhỏ xíu màu vàng kim hoặc xanh
lá:
“Quỷ râu rậm!”
Nhiều người trong đám đông vẫn còn đang giành nhau và lùng sục dưới ghế của họ để lượm những đồng tiền vàng.
Cái vòm ba lá vĩ đại tản ra, những con quỷ râu rậm tí hon đáp xuống sân
cỏ, phía đối diện với những tiên nữ, rồi họ ngồi đó vắt chân hình chữ
ngũ mà quan sát trận đấu.
Tiếp đó là phần thi đấu của hai đội, trận đấu quyết liệt đến mức Minh… ngáp dài liên tục. Quả thực nó chẳng ham hố gì
bộ môn này cả. Nhưng quả thật, nhìn Krum bay qua bay lại, Minh
cảm thấy máu sôi lên trong cơ thể, ước muốn khiêu chiến Krum sục sôi hơn bao giờ hết.
Kết quả cuối cùng, Ái Nhĩ Lan thắng 10 điểm, và cả sân đấu
chìm trong tiếng reo hò. Minh khẽ mỉm cười, kéo tay Pansy đứng
dậy, rút lui có trật tự trước khi ông bộ trưởng Bulgaria lại
tìm nó nói chuyện.
Đêm hôm đó Minh tập trung mấy đứa nhà Slytherin và đám Harry
lại, nói muốn tổ chức một bữa tiệc thịt nướng, đồng thời
chiếu phim. Nghe đến chiếu phim là hiềm khích hai nhà bay đâu
hết á, cả lũ nhóc tụ tập hết lại trong lều của Minh, háo
hức chờ đợi. Minh và Tom thì đóng vai trò đầu bếp.
Đúng nửa đêm thì vụ bạo loạn bắt đầu diễn ra. Minh nghe thấy
tiếng gào thét, và tiếng người chạy rần rần. Trong ánh sáng của vài đống lửa còn đang cháy, Minh có thể nhìn thấy người ta đang rùng rùng bươn
chạy vô trong những cánh rừng, cố chạy thoát cái gì đó đang di chuyện
qua khu đồng trống về phía họ, cái gì đó đang nhá lên những lằn sáng và
những âm thanh nghe như súng nổ. Những lời nhạo báng to tiếng, những
tràng cười như điên, và những tiếng rú say xỉn ngập tràn trong không
gian ; và rồi một luồng ánh sáng xanh lá cây rất mạnh chợt tỏa chiếu và
soi sáng hiện trường.
Một đám đông pháp sư, chen vai thích cánh, cùng đi tới với những cây đũa phép chĩa thẳng ra phía trước. Họ đang ung dung đều bước băng qua cánh
đồng. Minh khẽ liếc nhìn họ… Tất cả bọn họ đều đeo mặt nạ kín mít. Phía trên đầu họ, trôi lơ lửng giữa không trung là bốn hình thù đang
vùng vẫy và bị vặn vẹo méo mó thành những hình dạng hết sức ghê rợn. Có
vẻ như những phù thủy đeo mặt nạ đi trên mặt đất là những người trình
diễn rối, còn những kẻ ở phía trên đầu họ là những con rối được điều
khiển bằng những sợi dây vô hình nối với đầu những cây đũa phép của họ.
Hai trong bốn hình thù đó nhỏ xíu.
– Hey, Tom, ngươi chọn Tử thần thực tử yêu cầu như thế nào vậy?
Minh hỏi Tom. Người sau nghĩ một lát rồi đưa ra đáp án:
– Thuần huyết, có tiền, và đồng ý quỳ gối trước mặt ta… Đơn giản thế thôi.
– Thảo nào, đúng là một lũ tâm thần. – Minh làu bàu.
– Ngươi định thế nào đây? – Tom hỏi.
– Thế nào là sao. Chúng ta ăn thịt nướng thì cứ ăn thôi – Minh
mỉm cười, nhanh tay quay miếng thịt.. – là chúng ta, còn ngươi –
Minh nhìn về phía mấy hình thù nhỏ bé – … đi giải quyết hậu quả của mình đi.
– Nhớ để phần cho ta đấy – Tom thở dài, đứng dậy móc đũa phép ra…
Cuối cùng, dưới sự hỗ trợ của Tom thì mấy người Muggle cũng
được giải cứu, và cuối cùng thì một dấu hiệu đen cũng được
vẽ lên, tất nhiên không phải bằng đũa của Harry rồi.
Dấu hiệu đen xuất hiện rồi. Đó là một cái sọ khổng lồ, làm bằng
cái gì đó trông như những ngôi sao bằng ngọc bích, có một con trăn thò
ra khỏi cái hốc miệng như thể là cái lưỡi . Khi tụi nó ngó theo, cái vật đó bay mỗi lúc một cao hơn, rồi nhòa đi trong làn khói lam mờ, in trên
bầu trời đen như một giải thiên hà mới.
Trong khi mọi người đang ôm đầu bỏ chạy tứ tung thì có một đám trẻ đang ngồi ăn thịt nướng, ngắm nhìn dấu hiệu đó và…
nghị luận:
– Quá xấu – đây là ý kiến của Ngọc Minh.
– Ta dùng nó để dọa người – Tom phản bác.
– Nên đổi thành màu bạc – Harry cắn một miếng thịt, phàn nàn.
– Ta đề nghị đổi thành một con rồng – đây là với Ngọc Minh
biến rồng nhớ mãi không quên, Malfoy cùng hai tên đệ tử đưa ý
kiến.
– Tom, anh có thể dạy bọn em không? – Hermione hai mắt lấp lánh
sao, nói – em cũng muốn có một biểu tượng như thế… (Minh té
đập đầu)
– … – đây là Ginny nhút nhát, không dám lên tiếng.
Một lát sau, một đám người xuất hiện. Tất nhiên không phải là
tử thần thực tử mà là thần sáng cùng các nhân viên của Bộ ma pháp xuất hiện, lúc này cuộc thảo luận đã chuyển từ Dấu
hiệu đen sang tiên nữ:
– Tiên nữ và ma nữ có gì khác nhau?
– Tiên nữ thì dùng tiếng hát khiến người ta lạc lối, còn ma nữ… e hèm… dùng tình ái… – Minh trả lời.
– Anh biết rõ nhỉ? – Hermione, Pansy và Vương Minh Thy cùng thò tay ra, nắm lấy thịt của Minh và vặn vẹo
Minh bị bốn bàn tay cấu véo… khoan đã, Tom, ngươi là đồ phản
bội, ngươi cấu ta làm gì – Minh gào lên khi Tom cũng đưa tay ra:
– Trả thù – chúa tể Hắc Ám điềm nhiên như không nói…
– …
– Các ngươi làm cái gì ở đây? – một âm thanh lạnh lẽo vang lên từ phía sau.
Cả đám quay lại, thấy ông Weasley, ông Bagman, và cả ông Croug
nữa, cùng một đám thần sáng đang vây quanh trại của bọn nó.
– Hi lù… – Minh mỉm cười giơ tay chào, nhưng đáp lại nó là một tràng quát tháo…
– Các ngươi tại sao lại ở chỗ này, ngay dưới Dấu hiệu Đen. Là ai gọi ra dấu hiệu Đen hả?
– …
– Không còn gì để nói đúng không?
– Nhìn xem, đây chính là nhân viên bộ pháp thuật đấy – Minh cười, lắc đầu – vô dụng, kiếm người chịu tội thay…
– Ngươi… ngươi… – người vừa lên tiếng tím tái mặt.
– Nhìn thấy ai đây không? – Minh đẩy Harry ra – nhìn thấy cái gì
đây không – chỉ vào vết sẹo của nó – bộ ông không có não hay
sao mà nghĩ Harry gọi ra dấu hiệu Đen?
– Nhưng… nhưng… – nhân viên kia ấp úng rồi, quả thật, nói
Harry gọi ra dấu hiệu đen chả khác nào nói bộ Pháp Thuật là
do Voldemort mở cả.
– Nhưng cái gì… Tử thần thực tử không đi bắt, đi bắt nạt một đám con nít…
– Ăn thịt nướng ngắm trời cũng là có tội hả?
– Bọn ta là thủ phạm đã chạy trốn rồi, ở đó mà ngồi lại đây…
Có Minh cầm cờ đi trước, đám nhóc thi nhau lên tiếng, khiến mấy tên thần sáng im lặng cúi đầu, mặc niệm cho tên đang đứng mũi
chịu sào, ai bảo không chịu nhìn rõ.
Đợi khi đám người bỏ đi hết, cả đám nhóc mới lăn ra cười như
nắc nẻ, kể cả Ginny cũng không nhịn được mà bụm miệng, vai
rung rung…