[Đồng Nhân Harry Potter] Phù Thủy Hàng Đầu

Chương 43


Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Phù Thủy Hàng Đầu – Chương 43

Vài ngày cuối cùng trước
khi lên tàu trở về Hogwart, Ron và gia đình Weasley trở về từ Ai Cập, và ghé thăm nhà Minh theo lời mời. Hôm lên tàu, Minh thấy
Percy, người mới được bầu làm huynh trưởng nhà Gryffindor rất
mạnh chân đi xuống từ trên gác, với gương mặt vô cùng cáu kỉnh.

Lúc chạm mặt Minh, Percy cố nặn ra một nụ cười rất là… khổ
sở?… nhăn nhúm?… Nói chung là rất chi là khó xem, rồi đi
vào phòng khách dùng bữa sáng. Tom nhảy xuống ngay sau đó, vừa đi vừa tròng áo len vào đầu, trông cậu bé hết sức cáu kỉnh.
Nó nói

– Tụi mình càng lên tàu lửa sớm được chừng nào càng tốt chừng nấy . Ít
nhứt là ở Hogwarts mình còn có thể né được anh Percy. Cậu có tưởng
tượng nổi không, bây giờ ảnh đang kể tội mình tới mục làm nhễu nước trà
lên tấm hình của chị Penelope, bồ của ảnh

Ron nhăn mặt làm điệu bộ, nói tiếp

– Chỉ giấu cái mặt ra khỏi khung hình rồi, vì cái mũi của chỉ đã bị ố vết trà

Đúng lúc này, cặp sinh đôi trượt theo tay vịn cầu thang xuống,
ôm cổ Ron và chúc mừng nó vừa mới chọc Percy giận điên lên thêm một lần nữa.

Lúc này Harry mới chậm chạp đi xuống cầu thang, gần đây có vẻ
nó bị ám ảnh về chuyện của Sirius, nên giấc ngủ có vẻ không
được tốt cho lắm. Cả bọn kéo xuống phòng ăn dùng điểm tâm. Ở đó ông
Weasley đã ngồi sẵn và đang đọc tờ Nhật báo Tiên tri, hai chân mày châu
đầu lại tạo thành một cái rãnh ở giữa . Bà Weasley thì đang kể cho Ginny nghe về món Tình dược mà bà đã bào chế hồi còn là một cô gái trẻ .

Ăn sáng xong, Jame đã điều một chiếc ô tô gia đình 16 chỗ đến
đón Minh và nhà Weasley, cùng một chiếc xe hàng dùng để chở
đồ đạc của tụi nhỏ. Cả bọn đến nhà ga Ngã Tư Vua trước giờ tàu chạy hai mươi phút để kịp chuẩn bị . Hai người tài xế của Jame đi kiếm cho bọn trẻ mấy cái xe đẩy tay, đỡ hành lý của tụi nó xuống, sau đó giơ tay chạm vành nón để chào mọi người rồi lái xe đi. Minh phụ giúp Ginny
đẩy xe của cô bé đi về phía sân ga, tất nhiên rồi, Minh galanx
mà. Mọi người đi vào sân ga từng đôi một, tránh gây sự chú ý
của Muggle.

Trong sân ga 9¾ , Minh gặp Tom, rất thong dong, dựa vào một cây
cột và đang chăm chú đọc một cuốn sách phép thuật. Con chó

Sirius đang buồn chán nằm duỗi dài cạnh chân nó, nhìn thấy đám Harry, lập tức phấn khởi chạy lại, quẫy đuôi liên tục.

“A, Penelope kìa!” Ginny cố giấu tiếng cười khi chỉ cho Minh và
Harry thấy Percy đang lật đật sải bước tiến đến bên cô gái có mái tóc
xoăn dài.

Lúc lên tàu, ông Weasley lại gọi Harry ra nói chuyện riêng, Minh
thấy vậy chỉ thở dài và lắc đầu. Đôi khi người lớn thật đơn
giản, họ nghĩ chỉ cần dặn dò cẩn thận là được, mà không
biết điều này lại gợi lên sự tò mò của đứa trẻ. Minh dẫn Tom trở về khoang của nó, khoang dành riêng cho học sinh nhà
Slytherin. Khi Minh bước vào, những đứa bé trong khoang, bất kể
niên khóa, tuổi tác, đều đứng lên, hướng về phía Minh thực
hiện một nghi lễ chào quý tộc. Giờ thì cả trường Hogwart,
thậm chí cả giới phù thủy đều biết Minh là người thừa kế
hợp pháp của Slytherin. Không ít quý tộc gửi thư thăm hỏi, mời
Minh đến trang viên của họ thăm quan… trong đó có hai cái tên
mà Minh rất chú ý, đó là Vincent Parkinson và … Lucius Malfoy

Minh đã giao toàn bộ chỗ thư tín này cho Jame xử lí, đó không
phải là công việc của một quản gia sao? Minh cười nói với Jame
như thế khi giao chồng thư tín khổng lồ cho hắn.

Nhìn thấy những đứa trẻ nhà Slytherin tỏ ra kính trọng với Minh, Tom khẽ thì thầm

– Cảm giác thế nào, kẻ thừa kế xạo

“Đừng đùa, giờ ta cũng có thể nói được xà ngữ” – Minh thốt ra tiếng xì xì nói với Tom “Chúng ta thử trao đổi bằng xà ngữ
xem nào”

“Làm sao ngươi làm được” Tom ngạc nhiên, cũng phát ra những âm
thanh tương tự trong ánh mắt kinh ngạc của đám Slytherin

“Ta biến một phần cổ họng thành cuống họng rắn, một phần
lưỡi thành lưỡi rắn, sau đó ta học xà ngữ từ… kí ức của
ngươi. Ngươi quên hôm nọ ngươi đưa ta một phần tưởng ký sao?”


“Ngươi đúng là đồ khôn lỏi” Tom mỉm cười

– Xin chào mọi người, xin giới thiệu, Tom, anh họ của ta, đến
từ Nauy xa xôi, có dòng máu trực hệ của Salazar Slytherin.

Minh mỉm cười, chỉ vào Tom giới thiệu. Cả đám nhà Slytherin
lại hướng về phía Tom làm một cái nghi lễ quý tộc. Tom khẽ
phất tay, dáng điệu cao ngạo mà quý phái của hắn lập tức
chinh phục đám rắn con, cả đám lục tục cúi đầu đáp lễ. Minh
lại chui vào góc tường đếm kiến “Hắn là ma vương mà… hắn là ma vương mà…”

Minh đi lại chỗ của Pansy, nói chuyện hỏi thăm cô nàng một lúc, đưa tặng cô bé mấy món quà xinh đẹp, rồi nó tiến lại chỗ
của Vương Minh Thy. Sau lưng nó, Pansy cau mày, dậm mạnh chân
xuống đất.

Draco chặn đường Minh, cười gian giơ tay nói

– Quà của tao đâu

Minh đưa cho nó một bọc gồm đủ loại nước thuốc, cùng mấy món quà nhẹ nhàng, rồi nói

– Mày không định đi trêu Harry sao?

– Tất nhiên rồi, làm sao có thể thiếu việc vui này được chứ

Draco trả lời, rồi khệnh nệnh dắt theo hai tên đệ tử đi về
phía đuôi tàu, nơi có toa của Harry potter. Minh mặc kệ thằng dở hơi này, tiến về phía Vương minh Thy. Cô bé đang ngồi đọc một
cuốn sách

– Chào em!

Minh mỉm cười nói, liếc qua tên của cuốn sách: “Phong Vũ Thanh
Triều. Cuốn II: Thiên Chi Binh Vong Thân Vị Quốc” . Thy gấp cuốn
sách lại, ngẩng lên, nhìn thấy Minh, đôi má cô bé khẽ ửng

hồng, mỉm cười nói

– Chào anh, lâu quá mới gặp!

Minh cũng mỉm cười

– Đúng là lâu thật. Em đang đọc truyện à?

– Vâng, em đang đọc bộ Phong Vũ Thanh Triều của tác giả phongvuthanhtrieu, hay lắm anh ạ

– Truyện nói về cái gì thế? – Minh kiếm chuyện làm quà

– Truyện nói về thời Khang hy ở Trung Quốc, với những mối quan
hệ ái – hận – tình – thù… rất hay đấy anh – nói về tác phẩm yêu thích của mình, đôi mắt Thy sáng lên như đèn ông sao, thao
thao bất tuyệt

Sau đó, Minh và Thy bắt đầu nói từ truyện này đến truyện
khác, võ công, nhân vật, cuộc sống… Rồi Minh bắt đầu hỏi thăm Thy về cuộc sống ở Mỹ, Thy cũng kể cho Minh một nước Mỹ lộng lẫy vàng son tươi đẹp, với những thành phố lớn, đường phố
rộng rãi, xe cộ tấp nập.

Minh và Thy đang nói chuyện thì đột nhiên, đoàn tàu chuyển bánh chậm dần lại, rồi cuối cùng dừng hẳn. Rồi, chẳng báo trước gì
hết, tất cả đèn trên tàu bỗng tắt phụt, mọi người bị vùi trong bóng tối
đen ngòm . Minh và Tom cùng rút đũa phép ra, hô lớn

– Lumos!!!

Ánh sáng lập lòe phát ra từ đầu cây đũa phép khiến đám trẻ
cảm thấy đỡ sợ hơn. Lần lượt từng cây đũa phép được rút ra,
ánh sáng bắt đầu rõ ràng hơn trong toa tàu chật hẹp

Đột nhiên, cánh cửa toa bật mở, để lộ ra một hình thù trùm áo
khoác cao lừng lững gần đụng nóc toa, đứng ngay trên lối ra vào . Gương
mặt của kẻ đó hầu như khuất lấp dưới cái mũ trùm đầu . Ở chỗ tay áo của
tấm áo khoác thò ra một bàn tay nhầy nhẫy, xám xịt, nhờn nhợt, ghẻ lở,
và gớm ghiếc như một cái xác chết trôi đã trương sình. Và cái khuất lấp
dưới cái mũ trùm đầu, không rõ đó là cái gì, chỉ biết nó đang hít một
hơi thở dài chậm rãi tạo thành những tiếng khò khè, như thể đang cố gắng hút cái gì đó từ trong không trung, chứ không chỉ hít không khí mà
thôi. Một luồng khí lạnh lẽo quét qua mặt tất cả mọi người đang có mặt
trong toa tàu.

Minh nhìn sang Tom, gương mặt của hắn vẫn lạnh như tiền. Nó lại quay sang Pansy, cô bé lúc này dựa vào tường, hai chân run lẩy
bẩy. Cuối cùng, Minh nhìn lại Thy, cô bé gương mặt xanh ngắt,

đôi mắt mở to ngập nước. Một cảm giác đau xót tràn ngập linh
hồn của Minh, lửa giận nhen nhúm trong tim nó, xua đi nỗi sợ
hãi và sự ghê tởm. Minh tiến lên, đem Pansy và Vương Minh Thy ôm
vào lòng, quay sang Minh lạnh lùng nói

– Xử nó đi, không phải đuổi, mà là xử tử nó. Ta muốn kẻ làm tổn thương người thân của ta phải… CHẾT!!!

Minh nhấn mạnh chữ chết, nó như bật ra từ linh hồn của Minh,
từ sâu thẳm nơi hắc ám tận cùng của đáy lòng, mà không phải
từ miệng của nó.

Tom khẽ nhún vai, mỉm cười lạnh lùng nói

– Như ngươi mong muốn

Hắn vung tay, vẫy đũa phép. Một lời nguyền trói buộc nhanh
chóng bắn ra, quấn lấy tên cai ngục xấu xí. Trong lúc tên này
còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Tom đã phóng tiếp một lời
nguyền nữa, đem tên này chia năm xẻ bảy. Một mớ áo rách rưới
rớt xuống dưới sàn nhà.

Sau cái chết của tên cai ngục, hai cô bé dần dần bình tĩnh.
Minh mỉm cười lạnh lẽo, vung vẩy đũa phép và đọc thần chú

– Expecto Patronum!!! (hú hồn thần hộ mệnh)

Một con voi trắng 9 ngà xuất hiện, hua vòi hú to một tiếng,
rồi xông thẳng qua các toa tàu, đem tất cả đám Cai ngục đánh
bật ra khỏi tàu. Sau đó, con voi quay lại, giơ vòi rống lên một
tiếng đầy đe dọa, rồi biến mất. Đám cai ngục sợ hãi bay vòng
quanh tàu, nhưng không dám xông vào một lần nữa.

Minh lúc này kiệt sức vì dồn ma lực cho thần hộ mệnh, chỉ
kịp quay lại nhìn hai cô bé, cười một cái trấn an rồi lăn ra
ngất xỉu. Tom nhanh tay đỡ được nó và đặt nó nằm dựa người
trên một băng ghế tàu hỏa, quay sang Pansy và Thy, lúc này mắt
đã đỏ hoe muốn khóc, nhẹ nhàng nói

– Không sao đâu, nó chỉ mệt quá nên thiếp đi một lúc thôi!

Hai cô bé khẽ gật đầu rồi ngồi xuống ghế đối diện với Minh, yên lặng ngắm nhìn nó…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.