[Đồng Nhân Harry Potter] Phù Thủy Hàng Đầu

Chương 41


Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Phù Thủy Hàng Đầu – Chương 41

Bữa tiệc sinh nhật Harry khá là
vui vẻ, với bánh gato, kẹo socola ếch nhái, những quả pháo giấy và cả
pháo phép thuật. Dobby lộn nhào vui vẻ, làm phép để bánh kẹo lơ lửng
trong không khí. Tom ngồi ngả người trên ghế salon, tay cầm cuốn sách
chép tay của Slytherin đọc chăm chú, nhưng lâu lâu lại thò tay lấy một
cái kẹo hay cốc nước hoa quả bay qua đỉnh đầu hắn. Harry vui vẻ kể cho
Minh nghe sự kiện Ron gọi điện thoại, và lão Dursley hôm qua tức điên
như thế nào, đập vỡ mấy cái ly và bình thủy tinh. Lão muốn nghỉ việc,
nhưng hợp đồng có điều khoản bồi thường rất nặng nề khiến lão không thể
làm gì ngoài việc giận dữ gào thét.

Jame chạy qua chạy lại trong chiếc tạp dề, anh bạn này dạo này rất thảnh thơi, bởi vì việc căn cứ đảo Celt phóng thêm lên vũ trụ hai chiếc vệ
tinh nữa khiến cho hắn hoàn toàn có thể điều khiển công việc ở đảo Celt
và hành động của Bàn Tay Đen qua mạng internet mà không cần trực tiếp
nhúng tay vào như trước nữa. Minh đưa cho Harry mấy hộp quà, bao gồm mấy bộ quần áo hàng hiệu, một chiếc điện thoại di động, và một số đồ vật
pháp thuật nữa. Jame tặng Harry một… chúa ơi… tên khốn này tặng cho
Harry một khẩu súng lục, với lời nhắn: Cứ bắn bể đầu kẻ nào cậu thích,
có việc gì đã có bọn tôi lo liệu… (Vãi Jame, ngươi định đào tạo trùm
khủng bố trong tương lai sao). Minh lập tức viết thư cho Harry, nhấn
mạnh việc khẩu súng đó là hàng thật, thật 100%, và cậu chỉ nên giữ nó để làm vũ khí phòng vệ. Tom tặng Harry một chiếc nhẫn, một chiếc nhẫn
khiến Harry có thể sử dụng ma pháp mà không cần đũa phép. Đây là sản
phẩm hoàn thiện, rất đẹp và sang trọng, không thô kệch như chiếc nhẫn
của Minh (Minh ngồi trong góc, đếm kiến, không gian xung quanh bị bao
phủ một màu đen, lẩm bẩm “Hắn là chúa tể hắc ám mà… hắn là chúa tể hắc ám mà…).

Harry ôm đống đồ đó về nhà trong ánh mắt tức tối của lão Vernon và sự hâm mộ của thằng Dudley…

Sáng hôm sau, khi Harry đi xuống nhà để ăn điểm tâm, thì nó thấy cả ba
người của nhà Dursley đã ngồi đâu vô đó quanh cái bàn ăn trong nhà bếp
rồi . Nó tự lấy cho mình một miếng bánh mì nướng rồi ngước lên ngó người đọc tin trong truyền hình . Ông ta đang tường thuật nửa chừng câu
chuyện một tên tù vượt ngục . “Xin công chúng hãy cảnh giác là Black có
vũ trang và cực kỳ nguy hiểm . Một đường dây nóng đặc biệt đã được thiết lập, mọi người nên lập tức báo cáo cho chính quyền khi thấy bất cứ tung tích nào của Black.” Lão Vernon ngước mắt khỏi tờ báo, ngó chằm chằm vô mặt tên tù trên màn ảnh, khịt khịt mũi: “Cần quái gì phải báo cho người ta biết thằng tù đó lợi hại! Cứ trông cái bộ dạng của nó là biết, đồ
lười biếng rác rưởi! Coi cái đầu tóc của nó kìa!”

Lão ném một cái nhìn xéo vào Harry. Mái tóc rối bù của nó luôn luôn là
nguồn cơn khó chịu của lão Vernon. Tuy nhiên, Harry thấy nó còn chải
chuốt tươm tất chán nếu đem so sánh với bộ dạng của người đàn ông trên
màn ảnh truyền hình . Ông ta có một gương mặt hốc hác ẩn sau những nùi
tóc rối, xỉn màu, dài tới cùi chỏ .


Gương mặt tên tù biến mất để lại hiện ra xướng ngôn viên của đài truyền hình:

“Bộ trưởng Nông nghiệp và Ngư nghiệp sẽ thông báo vào ngày hôm nay…”

Lão Vernon quát tháo, trừng mắt giận dữ nhìn ông xướng ngôn viên của đài truyền hình:

“Ủa ? Tiếp đi chứ! Sao chẳng thông báo gì cho người ta biết thằng điên
đó đã vượt từ cái ngục nào ? Đưa tin khơi khơi mà làm gì! Dám thằng điên đó hiện giờ đang lảng vảng ngoài đường không chừng!”

Dượng Vernon hớp cạn tách trà, liếc nhìn đồng hồ, nói thêm:

“Anh phải đi ngay thôi, Petunia à, chuyến tàu của Marge sẽ đến lúc mười giờ .”

Đang thả tâm trí bay bổng với bộ Bảo trì Chổi thần mà Hermione mới gửi
cho nó tối qua ở trên lầu, Harry đột ngột bị lôi tuột xuống mặt đất khi
nghe câu nói đó của dượng Vernon. Nó vuột miệng nói:

“Cô Marge hả ? Hổng … hổng lẽ … cổ tới đây ?”

Cô Marge là em gái của dượng Vernon. Mặc dù cô ấy không có dây mơ rễ má
huyết thống gì với Harry, nhưng Harry vẫn buộc phải gọi cô Marge là cô
suốt đời . Đây là một mụ già béo mập sống ở nông thôn, trong một ngôi
nhà nằm giữa khu vườn rộng . Trong khu vườn đó, cô nuôi một lũ chó Bun.
Thường thì cô không hay ở lại nhà dượng Vernon cho lắm, bởi vì cô không
thể nào chịu nổi cảnh xa cách lũ chó quí báu của cô. Nhưng những lần đến thăm thưa thớt của cô cũng đủ lưu lại trong tâm trí Harry những nỗi
kinh hoàng sâu sắc .

Lão Vernon gầm gừ:

“Cô Marge sẽ ở lại đây một tuần lễ .”

Lão xỉa một ngón tay múp míp vào mặt Harry đe dọa:

“Và sẵn đây, tao cần phải dặn trước mày vài chuyện cho rõ ràng, trước khi tao đi đón cô ấy .”

Dudley gỡ con mắt nó ra khỏi màn ảnh truyền hình, nở nụ cười tự mãn ngô
ngố . Đối với Dudley, cách giải trí khoái nhứt là xem cha nó, ông
Dursley, hành hạ đứa em họ Harry. Lão Vernon lại gầm gừ:

“Thứ nhứt, mày liệu hồn ăn nói cho tử tế khi nói chuyện với cô Marge, nghe chưa!”


Harry đáp một cách chua chát:

“Dạ được, nếu cô ấy cũng nói năng tử tế khi nói chuyện với cháu .”

Làm như không nghe thấy câu trả lời của Harry, lão Vernon nói tiếp:

“Thứ hai, cô Marge không biết gì hết về sự bất bình thường của mày; cho
nên tao không muốn có bất kỳ … bất kỳ trò nhó nhố nào xảy ra khi có cô ấy ở đây; mày liệu hồn mà cư xử, nghe không ?”

Harry nghiến chặt răng đáp:

“Cháu sẽ cư xử đàng hoàng nếu cổ cũng vậy .”

Đôi mắt ti hí của lão Vernon lúc này chỉ còn là hai đường kẻ nhỏ xíu trên gương mặt đỏ au của ông.

“Và thứ ba, chúng ta đã nói với cô Marge là mày học ở “Trung tâm Thánh
Brutus chuyên Giam giữ Thiếu niên Phạm tội Không Cải hoá nổi .”

Harry hét lên:

“Cái gì ?”

Dượng Vernon bụp ngang:

“Mày phải chấp nhận câu chuyện đó, nghe không thằng oắt con, nếu không mày sẽ gặp chuyện chẳng lành!”

Harry ngồi lặng, mặt trắng bệch, giận uất lên, trợn trừng mắt ngó lão
Vernon, không thể nào tin được điều tai nó vừa nghe. Cô Marge sẽ đến ở
chơi tại nhà này một tuần lễ, đúng là không còn món quà sinh nhật nào
tồi hơn mà gia đình Dursley có thể tặng cho đứa cháu mồ côi, kể cả so
với đôi vớ cũ của lão Vernon mà Harry nhận được vào kỳ sinh nhật năm kỉa năm kia của nó . Lão Vernon nặng nề đứng lên, nói với vợ con:

“Thôi, anh đi ra nhà ga đây, Petunia à . Con có muốn đi theo chơi không, Dudley-cục-cưng ?”

“Hổng thèm .”


———

Bên trong thủy tinh cầu theo dõi, Minh nhìn thấy hết sự kiện này, và
quyết định, cho nhà Vernon, cùng con mụ mập, những kẻ Muggle đáng ghét
tự cho mình là cao quý này, một bài học. Minh là người không ghét
Muggle, nhưng cái loại người như nhà Vernon này thì Minh hơi nghiêng về
phía Tom, những kẻ như thế cần hủy diệt nhân đạo

Tất nhiên, nói thì nói thế cho vui, chứ nhà Vernon cũng chưa làm gì đến
nỗi phải bị hủy diệt, dù sao họ cũng cung cấp một “chỗ trú” (chỗ trú chứ không phải là nhà) cho Harry, bảo vệ nó khỏi tay những đồ đệ của
Voldemort đến tận năm nó 17 tuổi.

Minh gọi điện cho ông Marcus, phó tổng giám đốc bộ phận của lão Dursley, gọi điện đến nói Minh và Tom sẽ đến nhà lão ăn tối. Nếu như không đồng
ý, không sao, Minh không có thói quen trừ lương nhân viên, nhưng tiền
thưởng và hoa hồng tháng này thì lão Dursley đừng có hy vọng, cũng không nhiều, chỉ có hơn 5000 bảng Anh mà thôi.

Bởi thế, mụ Pentunia đành phải xị mặt mà đồng ý tổng giám đốc và chủ tịch “đến thăm” và ăn tối ở nhà mụ.

Ngay khi Vernon đón mụ mập về đến nhà chưa đầy 5 phút, Minh, Tom và Jame đã xuất hiện ở cửa nhà của lão. Với gương mặt nặng như đeo chì, lão
Vernon mở cửa cho Minh vào.

Bà Pentunia hỏi:

– Không biết tổng giám đốc và cậu chủ tịch uống gì?

– Cho ta một cốc trà, cảm ơn – Tom nói

– Ta có mang đồ uống, cảm ơn – Minh lạnh lùng phất tay nói. Jame lập tức chuẩn bị cho nó một quả dừa tươi

Tom chầm chậm cầm ly trà lên, dùng muỗng khuấy đều cho tan đường, rồi
chậm rãi uống, tất cả đều thể hiện sự ưu nhã đến kỳ lạ. Khi đối chiếu
với hắn, mụ béo Marge trông thật lố bịch và ngu ngốc

Không biết làm sao, mụ liền quay sang Harry, nói to như sủa:

“Sao ? Mày vẫn còn ở đây à ?”

Harry đáp:

“Dạ .”

Mụ Marge gầm lên:

“Đừng có nói tiếng “dạ” bằng cái giọng vô ơn đó! Anh Vernon và chị
Petunia đã tử tế biết bao khi dung chứa mày . Tao thì không đời nào làm
vậy . Nếu hồi đó mày mà bị bỏ ở ngưỡng cửa nhà tao, thì chắc chắn mày đã bị tống thẳng vô trại mồ côi rồi .”


– Thà ở trại Mồ côi còn tốt hơn ở với con mụ vừa béo vừa mập vừa hôi vừa xấu như bà

Minh nói, mặt mụ Marge đỏ hồng lên vì tức, còn Harry thì cố gắng nhịn cười

– Minh, không nên nói như vậy, thật là mất phong độ quá đi – Tom giả vờ
nạt Minh – cho dù là thật cũng không thể nói thẳng ra thế chứ

– Anh nói đúng, Tom – Minh giả vờ – xin lỗi nha bà mập

– …

Mụ Marge nốc một họng trà, chùi ria mép, và nói tiếp: “Anh Vernon, anh
nói lại em nghe coi, cái trường anh gởi nó đi học là trường gì ?”

Lão Vernon đáp ngay:

“Thánh Brutus. Viện cải huấn hạng nhứt dành cho những trường hợp không còn hy vọng cải tạo gì nữa .”

– À há, tôi là bạn học cùng trường của Harry, và tôi cũng là một trong
những trường hợp không còn hy vọng cải tạo gì nữa, phải không ngài
Vernon. Bởi thế nếu lương tháng này của ngài có bị cắt xén gì xin đừng
trách, dù sao tôi cũng là một trường hợp không còn hy vọng cải tạo gì
nữa mà

Minh độp luôn, giờ thì đến lượt lão Vernon đỏ tái mặt

“Chuyện này là sao hả anh Vernon” mụ Marge ngạc nhiên hỏi

– Xin lỗi bà mập, có lẽ anh trai của bà quá xấu hổ về việc Harry được
nhận vào một trường học danh tiếng mà cháu trai bà thì lại bị nhận vào
một trường quá ư là… e hèm, thấp kém, nên mới có vụ nói dối đó

– Nói dối, dối trá – Lão Vernon hét lên

Jame lấy ra một cuốn sổ nhỏ với bìa màu đỏ, rút bút ra ghi lại

– Quát mắng, to tiếng với người lãnh đạo, trừ lương 10%

– …

“Trường đó là trường quái gì vậy?” mụ Marge hỏi, ngực phập phồng, mặt đỏ bừng ra chiều tức giận lắm, không biết là tức giận vì cháu trai mụ kém
Harry, hay vì Minh trừ lương ông anh mụ

– Hogwart – Minh trả lời


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.