Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Phù Thủy Hàng Đầu – Chương 4: Trên chuyến tàu đi hogwart
Lốp Bốp!!! Tiếng
vỗ tay vang lên, ông thần xuất hiện trước mặt Minh, còn Long thì từ phía sau một bức tường đổ đi ra, trên người đầy bụi đất
– Hay lắm. Thế giới này vì cháu mà biến thành vô cùng không biết, đến ta cũng tò mò. Đã vậy ta khuấy cho nó càng đục hơn, Long, ngươi ở lại đây
nhé – ông thần cười đến là gian
– Ok, con gà đen, cho giá đi ông già – Long vừa phủi phủi bụi trên người, vừa cà phất cà phơ nói
– Mỗi con sên Yeerk 1 điểm năng nguyên…
– Cái gì, ít vậy – Long kêu la ầm ĩ
– Ít gì mà ít, ta chưa nói xong, cứ nhảy vào kê tủ đứng vào mồm là sao
hả – ông thần tức giận vỗ đầu Long một cái – … mỗi con sên 1 điểm là
nhiều rồi, nó yếu như sên á. Mỗi con Hork Bajir 150 điểm năng nguyên,
mỗi con Taxxon 100 điểm, mượn xác người 30 điểm, phá hủy 1 tàu con rệp
1000 điểm, 1 tàu lưỡi rìu 5000 điểm, 1 tàu mẹ 25000 điểm.
– Okie, okie. Ngon rồi, chỉ cần tìm thấy 1 cái vũng Yeerk là ta phát đạt. – Long xoa xoa tay cười đểu
———
Đưa Minh về thế giới phù thủy, ông thần tiếc nuối nói với cậu
– Cố lên nhé, đây có lẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau. Thực sự so
với thằng nhóc kia, ta thích cháu làm truyền nhân của ta hơn.
– Thôi ông ạ, duyên số mà. Cảm ơn ông rất nhiều
– Bye bye! Chúc cháu vui vẻ. Ta đi Hawai ở thế giới Dragon Ball tắm biển đây
– …
————
Ngày mùng 01 tháng 9, Ngọc Minh khệ nệ kéo đồ, kéo túi xách, cầm lồng
đựng cú bắt taxi đi đến Ngã tư Vua. Ở đây, nó thấy rất nhiều người,
trong đó có một lão béo phệ cùng với một bà gầy nhom dắt theo một thằng
bé gầy yếu, tóc đen bù xù, đeo đít chai to đùng. Đây hẳn là vợ chồng lão Vernon, Petunia và nhân vật chính, Harry Potter rồi. Phía xa xa, có một bà béo múp míp đang trò chuyện với 4 cậu con trai, cậu nào cậu nấy tóc
đỏ hoe, hẳn là gia đình nhà Weasley
Ngọc Minh đi lại gần bà béo và lễ phép hỏi
– Xin lỗi, bác có thể cho cháu hỏi làm sao để đến sân ga chín ba phần tư không ạ?
– À, chào con, lần đầu tiên đến Hogwart hả, thằng Ron nhà bác cũng mới toanh. – bà chỉ vào thằng bé gầy yếu đầy tàn nhang nói
– Vâng, đây là lần đầu tiên cháu biết về… uhm, một thế giới khác
– Không sao, con cứ đi thẳng vào hàng rào giữa sân ga 9 và 10, đừng dừng lại cũng đừng sợ đâm đầu vào đó, điều này rất quan trọng
– Vâng, cảm ơn bác. Chào cậu nhé – Minh vẫy tay rồi đi thẳng một mạch.
Thật là kỳ lạ, cậu xuyên qua bức tường như thể là xuyên qua một lớp
sương mờ, sau đó cậu thấy một con tàu hơi nước cũ kỹ, những người mặc
đồng phục Hogwart đầy trên sân, tụm 2 tụm ba nói chuyện.
Ngọc Minh nghĩ nghĩ, hẳn là bức tường đó có bố trí ma pháp trận, có thể
truyền tống người từ nơi này đến nơi khác, nhưng nếu người thường vô
tình đụng vào thì sao nhỉ. Ví dụ như ngả lưng. Hẳn là phải có cái gì đó
ngăn họ lại. Có lẽ là đi nhanh không dừng lại. Con người bình thường nếu nhìn thấy tường, cho dù gấp thì cũng phanh lại hoặc chậm dần, có lẽ
điều này ngăn cản họ. Nhưng nếu nhỡ có người muốn đập đầu tự tử thì sao
nhỉ… Ngọc Minh vừa đi vừa suy nghĩ miên man, không để ý va phải một
người
– Ui da, – một âm thanh mềm mại vang lên, Ngọc Minh cũng giật mình, xoay người giữ trọng tâm, đồng thời cũng vòng tay ôm lấy người đối diện
Đó là một cô bé xinh xắn với mái tóc hung, đôi mắt nâu xinh xắn, lộ vẻ
cao quý và hào hoa. Ngọc Minh lập tức bị điện giật run người
– Xin lỗi, cậu có thể buông tôi ra được không – cô bé lạnh lùng nói
– Xin lỗi, xin lỗi – Ngọc Minh ấp úng buông cô bé ra – tôi vô tình va phải cậu
– Không sao. Lời xin lỗi của cậu được chấp thuận
– Tôi tên là Minh, Ngọc Minh, còn cậu? Cậu có thể cho tôi được vinh hạnh biết tên cậu không? – Ngọc Minh trịnh trọng hỏi
– Tôi tên Pansy, Pansy Parkinson.
Ngọc Minh cùng Pansy trao đổi một chút tâm đắc về pháp thuật. Ngọc Minh
vốn thông minh, lại cần cù nghiên cứu, tuy rằng không thể đem minh tưởng sử dụng ở thế giới này, nhưng cũng sáng tạo ra một số ma pháp tương
đương huyền huyễn như hỏa long, lửa địa ngục… tuy uy lực có phần giảm
bớt, nhưng so với ma pháp của thế giới này cũng khá là mạnh rồi. Còn
Pansy, sinh ra trong gia đình quý tộc, thuần khiết huyết thống và nền
giáo dục tiên tiến làm cho cô nàng nắm khá vững ma pháp cơ bản.
Chẳng mấy chốc đến giờ lên tàu, toa của Pansy gần đầu còn toa của Minh
lại ở tầm giữa, nên hai người đành chia tay trong ánh mắt đầy tiếc nuối
của Ngọc Minh.
——-
Vứt thùng đồ vào trong góc, Ngọc Minh nằm dài trên ghế, úp quyển sách
lên đầu chuẩn bị đánh một giấc, thì đột nhiên cảm thấy có ai đó ngồi
xuống ở phía đối diện. Ti hí qua khe hở, cậu nhìn thấy một cô bé xinh
xắn tóc nâu, mặc đồng phục Hogwart mới tinh. Cô bé cầm một quyển sách
dầy cộp chậm rãi đọc, đôi khi lộ ra một nụ cười với mấy cái răng thỏ
xinh xắn. “Hermione” Ngọc Minh thầm nhủ. Cậu so sánh cô bé với Pansy của mình (của cậu lúc nào ta – Ngọc Minh: sắp rùi, sắp rùi), thấy đúng là
một chín một mười, kẻ quốc sắc người thiên hương. Nhìn trộm cô bé một
lúc, Ngọc Minh tự cười mình thật biến thái, mấy chục tuổi đầu (2 kiếp
cộng lại) còn vì 2 cô bé 11 tuổi mà thất thần. Vừa chuẩn bị ngủ, một âm
thanh yếu ớt vang lên
– Xin… xin lỗi…
– Có chuyện gì vậy – cả Minh và Hermione đều đồng thanh
– Các…cậu có … thấy con cóc của tớ không? – một cậu bé xấu hổ nhút nhát nói
– Không thấy – Ngọc Minh trả lời gọn gàng
– Thật sự không thấy, nhưng tớ có thể giúp cậu tìm – Hermione nghĩa hiệp nói
– Cảm … cảm ơn… các cậu…- cậu bé yếu ớt nói, làm Ngọc Minh tức
giận thì thầm “Làm gì mà kéo cả ta vào. Hc, ngủ cũng không yên” Sợ mất
điểm trong mắt bạn gái, Minh cũng đành kéo cái thân tàn đi theo 2 đứa.
Hermione đúng là thuộc vào mẫu người chỉ e thiên hạ bất loạn, cô bé kéo
Neville đi từ toa này sang toa khác, gặp ai cũng hỏi thăm, và nhận lại
chỉ là cái lắc đầu của mọi người. Nhưng Hermione đại nhân nghĩa hiệp vô
cùng, quyết tâm không tìm được con cóc thì không thôi.
Cuối cùng tình huống kịch tình cũng đến. Hermione đến chỗ Harry và Ron
đúng lúc cậu chàng tóc đỏ này đang chuẩn bị làm phép biến con chuột già
Scabbers sang màu khác.
Hermione cảm thấy thú vị vì phép thuật này, liền bỏ qua Neville (thằng
bé tội nghiệp) ngồi xuống xem Ron làm phép. Thằng bé có vẻ cuống, đằng
hắng rồi bắt đầu đọc thần chú
Nắng trời, mật bơ, hoa cúc
Có con chuột ngu béo núc
Hãy biến nó ra màu vàng
Ôi trời, đọc sai bét rồi, Ngọc Minh cười thầm. Quả nhiên, con chuột vẫn
xám ngoét và tiếp tục ngủ li bì. Hermione nói như đạn đại liên
– Bạn có chắc đó là câu thần chú thiệt không? Không ăn thua rồi chứ gì?
Hồi trước tôi cũng có mấy câu, để thực tập ấy mà! Mà câu nào cũng linh
nghiệm hết. Ở nhà tôi, không ai biết làm phép, thành ra lúc nhận thư gọi nhập học tôi ngạc nhiên quá chừng. Nhưng mà tất nhiên là tôi thích lắm, vì tôi nghe nói đây là trường phù thủy danh tiếng nhất. Tôi đã học
thuộc lòng hết các sách giáo khoa rồi. Hy vọng như vậy là đủ theo học.
Nhân tiện xin tự giới thiệu, tôi là Hermione Granger, các bạn là ai?
Con nhỏ nói tía lia rồi ngừng lại chờ đợi. Harry nhìn Ron cảm giác
nhẹ cả người khi thấy mặt Ron thộn ra, chứng tỏ cu cậu cũng không học
thuột lòng hết mọi cuốn sách trong chương trình học. Ron lầm bầm:
– Tôi là Ron Weasley.
Harry nói:
– Tôi là Harry Potter.
Hermione kêu lên:
– Thật hả? Tôi biết hết mọi chuyện về bạn, dĩ nhiên rồi! Tôi kiếm
được vài cuốn sách đọc thêm, chuyện về bạn có ghi trong cuốn Lịch sử
pháp thuật hiện đại, cuốn Thăng trầm của nghệ thuật Hắc ám và cuốn Những sự kiện phù phép lớn trong thế kỷ hai mươi.
Harry cảm thấy bàng hoàng cả người:
– Tôi ấy hả?
Hermione lại kêu lên:
– Trời đất! Bạn không biết gì hết sao? Nếu như tôi là bạn, thể nào tôi cũng phải tìm đọc tất cả những gì viết về tôi.
Ngọc Minh phải lên tiếng để chấm dứt chuối liên thanh của cô bạn
– Cậu dùng sai câu thần chú rồi
Nói rồi cậu ta lấy đũa phép ra, hướng về con chuột phóng một phép đổi
màu cùng một lời nguyền châm chích. Đối với kẻ phản bạn này Minh chẳng
hề có một chút xíu nào là hảo cảm hết. Nếu không ngại ảnh hưởng đến phần 3, cậu sẵn sàng biến con chuột này thành tro bụi ngay lập tức
Phép thuật vừa phóng ra, con chuột Scabbers nhảy dựng lên, kêu oai oái
và đã biến thành màu vàng kim. Con chuột sợ hãi nhảy lên trốn vào túi áo của Ron.
Hermione thấy thế cười như nắc nẻ, sau đó nói với Minh:
– Cậu giỏi phép thuật thế, chắc là gia đình cậu cũng là phù thủy à
– Không, tôi là trẻ mồ côi – Ngọc Minh cười, quay sang Neville – nè, con cóc ngốc của cậu tên gì?
– Tre.. Trevor
– ACCIO TREVOR – Ngọc minh đọc thần chú, con cóc lập tức từ đâu bay đến – nè, cóc của cậu đây, giữ nó cẩn thận
Nó cười hiền lành, hướng về mọi người tự giới thiệu
– Ngọc Minh, trẻ mồ côi
– Harry Potter
– Ron Weasley
– Hermione Granger
– Neville Longbotom
– Rất vui được gặp các bạn
Bởi có sự xuất hiện của Minh nên quan hệ của Hermione và Ron cũng không
tệ như nguyên bản. Mọi người cùng ngồi ăn kẹo socola và nói chuyện về
thế giới phù thủy. Minh, Hermione và Harry đều đến từ thế giới Muggle,
thế giới của người phàm nên không biết gì mấy, Ron và Neville được thể
kể những chuyện mà tụi nó biết, từ Quidditch đến vụ cướp ngân hàng
Gringotts, đến những con rồng, ma sói…
Đang vui thì một âm thanh khó chịu ngang phè vang lên, ngắt đứt lời kể của Neville
– Đúng không đây? Tụi nó nói um tàu là có Harry Potter ở trong toa này,
ra đó là mày đấy hả. còn ai đây? Tên tóc đỏ tội nghiệp nhà Weasley, tên
ngốc nhà Longbottom, con nhỏ Muggle và thằng mồ côi… – nhân vật phản
diện thấp kém, kẻ bị định vị là tình địch của Ngọc Minh bước vào, sau
lưng là hai thằng bé trông hung tợn và chắc nịch, vừa vào đã nói linh
tinh cả quán
Binh! 1 đồng Galleon rơi vào trán của Malfoy, khiến nó đau chảy cả nước mắt
– Đây là bố thí cho mày – Ngọc Minh lạnh lùng nói – Cút!
– Đánh nó cho tao – Malfoy hét lên. Cả hai thằng Crabbe và Goyle đều lao lên, nhưng Ngọc Minh chỉ dùng hai đấm là khiến hai thằng ôm bụng, quằn
quại dưới đất.
Ngọc Minh lúc này mới nhìn Malfoy, sợ thằng này hai chân run run
– Cút!!!
Lập tức 3 thằng nhóc dắt díu nhau chạy mất dép. Ngọc Minh cũng cảm thấy
có chút buồn cười. Mình bực tức gì với mấy thằng nhóc này chứ
Ngồi chém gió một lúc nữa thì đoàn xe bắt đầu chậm dần, rồi cuối cùng
ngừng hẳn. Một giọng nói vang lên khắp đoàn tàu: Chúng ta sắp đến
Hogwart trong vòng năm phút nữa. Hành lý cứ để trên tàu, sẽ có người
mang về trường sau.
Ngọc Minh cảm thấy thật hưng phấn, thật hồi hộp. Cậu khoác chiếc áo
choàng lên người, nhìn về phía bên kia hồ, trong lòng thầm kêu lên
“Hogwart, ta đến đây”