Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Phù Thủy Hàng Đầu – Chương 31: Quyết đấu trên đảo
Kỳ nghỉ đông đã tới, Minh
lập tức thu xếp đồ đạc trở về nhà. Jame đón nó ở sân ga 9¾ ,
đưa thẳng Minh ra sân bay, lên máy bay và bay đến Indonesia. Trên
máy bay Jame báo cáo kết quả với Minh
– Ông chủ, quả thật Nasa và có thể là cả chính phủ các nước
nữa, đều đã bị thế giới Ma pháp thẩm thấu, bởi vì vệ tinh
hoàn toàn có thể thu được hình ảnh về các sinh vật huyền bí, nhưng lại không hề lộ ra. Theo như Hacker của chúng ta đột nhập
vào hệ thống máy chủ của Mỹ đoán được là chính phủ này có
sự bắt tay với thế giới phù thủy, và cơ cấu Area 51 là để
nghiên cứu các sinh vật huyền bí. Bộ phim “Giải cứu binh nhì
Ryan” đã quay chụp thành công, ông chủ có thể lấy đi bất kỳ
lúc nào, còn bộ phim “Sabrina, cô bé phù thủy” thì chúng tôi
đã quay được 15 tập, chỉ chờ lệnh ông chủ là bắt đầu chiếu
phim
– Tốt lắm. Thế còn sinh vật huyền bí mà ta yêu cầu các ngươi tìm kiếm thì sao?
– Chúng tôi đã phát hiện được một sinh vật như thế ở tỉnh
Kuapa phía Nam Indonesia. Nó xuất hiện ở một đỉnh núi cao,
thường xuyên bắt rắn, kể cả loài rắn khổng lồ, để ăn thịt.
Hiện vệ tinh của chúng ta vẫn đang theo dấu nó
– Tốt lắm, có vẻ đúng là nó rồi. Chúng ta đi săn thôi… – Minh hưng phấn kêu lên…
Indonesia, xứ sở được mệnh danh là quốc gia nghìn đảo, với vô
số các đảo lớn nhỏ. Minh và Jame hạ cánh xuống sân bay ở thủ
đô Jakarta rồi đi xe dù ra bến tàu, ở đây Jame dùng tiền thuê 1
con tàu, nhưng khi Jame nói điểm đến là đảo Kuapa thì lái tàu
hốt hoảng, mặt xanh như tàu lá vội vàng trả tiền lại cho Jame. Minh và Jame hỏi thăm vài người lái tàu nữa, nhưng ai cũng như
ai, cứ nghe đến đảo Kuapa là tỏ ra sợ hãi. Hỏi ra mới biết,
người dân Indonesia truyền nhau ở trên đảo Kuapa có nhiều thầy mo độc ác sinh sống, tương truyền ngày xưa thường xuyên xảy ra các trận đấu phép giữa các thầy mo này và các đạo sỹ dòng Bà
La Môn. Nhiều chiếc thuyền đã xảy ra chuyện không may khi đi ngang qua khu vực này, ví dụ như có người mất tích, chỉ tìm thấy 1 con thuyền ma (thuyền không có người lái) trôi dập dềnh gần
đảo, hay có thuyền viên đột nhiên bị bệnh lạ, cả người lở
loét, chữa mãi mà không khỏi, cuối cùng bị chết vì đau đớn,
hay có người nghe đồn bị thầy mo ám hại, đau bụng mãi mà không khỏi, đến lúc đi bệnh viện mới thấy ruột ngắn còn có nửa
mét…
Bởi thế, dù chính phủ Indonesia đã giải thích đây có thể là
một loại bệnh lạ, kêu gọi mọi người không nên mê tín, nhưng
cuối cùng đảo Kuapa vẫn trở thành cấm địa của Indonesia.
Không còn cách nào khác, Jame đành phải mua 1 chiếc thuyền, rồi chính Jame làm lái thuyền, hướng về đảo Kuapa chạy tới.
——–
Đi thuyền trên xứ sở ngàn đảo đúng là 1 sự thú vị. Minh trải
ghế băng nằm dài, trên mặt đeo một cái kính chống nắng, trên
người mặc áo hoa hòe hoa sói và 1 cái quần đùi màu trắng, bên cạnh hắn là 1 quả dừa xiêm cắm ống hút. Biển xanh xanh, trời
xanh xanh, từng hòn đảo nhỏ thấp thoáng xa xa…
Trái ngược với vẻ nhàn nhã của Minh là Jame vừa lái tàu, vừa để ý bản đồ, vừa xem hải đồ, đề phòng đá ngầm, đúng là
luôn tay luôn chân. Trên bàn bày đặt một bộ máy tính xách tay,
trực tiếp kết nối qua vệ tinh với phòng theo dõi của Jame ở
đảo Celt.
Cuối cùng thì hành trình nhàn nhã của Minh cũng đã kết thúc, đảo Kuapa đã ở trước mặt. Minh đưa cho Jame 1 chiếc vòng cổ
phòng hộ, đề phòng khi Minh đi tìm sinh vật huyền bí nọ thì
Jame bị tấn công. Cuối cùng, Minh đeo vào tai 1 chiếc tai nghe,
dùng để liên lạc với Jame và cũng để phòng theo dõi có thể
định vị vị trí của nó.
——–
Trên đảo Kuapa, tại một ngôi lều nhỏ làm bằng rơm, trong lều là một người đàn ông da đen sẫm, đầu tóc bù xù, trên mũi có sỏ
một cái xiên mũi bằng xương. Trước mặt ông ta bày 1 quả cầu
thủy tinh màu đen trông rất huyền bí. Người đàn ông nói gì đó
bằng tiếng Indo, có giai điệu trầm bổng, ngân nga, nghe như âm
thanh của 1 bài hát hay một khúc kinh cầu. Dần dần, bên trong
quả cầu thủy tinh lộ ra hình ảnh của Jame trên du thuyền. Người đàn ông cười hí hửng nhe hàm răng vàng khè dính đầy mảng
bám, hưng phấn cầm lấy 1 cây gậy mà trên đỉnh của nó có gắn 1 cái đầu lâu trắng ởn, ngay dưới cái đầu lâu đó có mấy sợi
lông chim đủ màu sắc. Ánh mắt của người đàn ông ánh lên những
tia tham lam và khát máu
– Khửa khửa khửa… Lâu lắm rồi mới lại có con mồi dẫn xác
đến đây… Hé hé hé… hôm nay lại có thịt ăn rồi …
Nói xong, lão ta liền biến thành 1 đám khói đen bay ra khỏi căn lều.
———–
Minh cưỡi chổi bay trên không, trên mình cậu khoác chiếc áo tàng hình, và một mảnh nhỏ được bọc lên cây chổi bay, khiến “chiến mã” của cậu cũng có thể tàng hình. Bên trong tai nghe lâu lâu
lại vọng ra tiếng của Jame khi Minh bay sai hướng và cậu lại
phải chỉnh lại tọa độ của mình.
Khoảng 5 phút, Minh đã bay đến đỉnh núi cao nhất của hòn đảo,
nhưng cậu không hề thấy bóng dáng của bất kỳ thứ gì. Minh bay
vòng quanh đỉnh núi, chú ý quan sát thật cẩn thận, thật kỹ
lưỡng. Đột nhiên, ánh nắng mặt trời bị che phủ, và Minh hoàn
toàn bị bao bọc trong bóng râm. Minh quay lại và sửng sốt nhìn
thấy… (Minh nhìn thấy gì, đố các bạn biết)
———-
Jame đang ở trên thuyền, xem xét bản đồ và các thông tin mà
phòng theo dõi truyền đến, mà không hề biết rằng có một luồng khói đen đang lảng vảng gần con tàu. Từ trong làn khói, một
đôi mắt vô hình đang nhìn chằm chằm vào Jame, cái lưỡi đỏ chẻ
đôi thè ra thèm khát.
Một luồng khói đen bắn về phía Jame, và lập tức câu thần chú
phòng vệ được Minh ếm trong cái dây chuyền phát ra tác dụng,
một vòng tròn phép thuật xuất hiện, chặn lại đòn phép tấn
công. Jame lập tức cảnh giác, rút súng lục nhìn quanh. Từ một
góc khuất của phòng chỉ huy, luồng khói lại phóng ra một lời
nguyền rủa, nhưng cũng bị cản lại. Nhưng lúc này, lá chắn
phép thuật đã ảm đạm đi trông thấy. Bóng đen dường như cũng
cảm nhận được điều này, lập tức phóng ra 1 đòn phép nữa.
Nhưng Jame cũng không phải tay vừa, mấy năm lăn lộn cùng đám xã
hội đen, chiến đấu không ngớt đã tôi luyện cho Jame một bản
năng, một giác quan thứ sáu nhanh nhậy. Jame lăn người, vòng ra
phía sau cái bàn, tránh được chiêu này. Tại chỗ hắn vừa đứng, 1 góc sàn tàu bị ma thuật ăn mòn, bốc khói nghi ngút
Bóng đen vừa định tung ra 1 chiêu nữa, thì đột nhiên một tiếng quát nhỏ vang lên:
– Disapparate!!! (Phép hiện hình!!!)
Lập tức, một luồng sáng chói chiếu rọi khắp căn phòng, bóng
đen bị chiếu trúng, hiện nguyên hình là lão già da đen cầm cái gậy đầu người quỷ quái
Lão già tức tối nhìn lại phía cửa, ở đó có một thiếu niên
ăn mặc kỳ quặc (áo hoa hòe hoa sói + quần đùi), tay cầm đũa
phép đang hứng thú nhìn lão. Lão già quát lên một tràng dài,
nghe như… vượn hót
– Êu Jame, tên người tiền sử này hót gì zậy? – Minh quay qua Jame hỏi
Jame lúc này lồm cồm bò dậy, bình tĩnh phủi quần áo – điều
này thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối với Minh (lạy hồn, tỏ ra
lo lắng chút được hem? Đặt hết niềm tin vào 1 thằng nhóc thế
à – Jame: Đến rồng ông chủ còn lấy được máu, thứ này có gì
đáng sợ) – trả lời
– Hắn nói là ngài đã vi phạm hiệp ước phù thủy quốc tế, xâm
phạm quyền chủ quyền và quyền tài phán quốc gia về người
phàm(… chém gió chút, đừng ném đá em) Hắn yêu cầu ngài trở
về nước ngay, và… để hắn ăn thịt ta – nói đến đây Jame căm
giận nhìn lão quỷ kia 1 cái, ta là đồ ăn của mi sao
– Jame, nói với hắn là chúng ta tôn trọng quyền chủ quyền và
quyền tài phán… ặc … bỏ qua vụ quyền tài phán, nói thẳng
là chúng ta tôn trọng hắn, nhưng ngươi là người hầu của ta và
ta không thể để hắn ăn ngươi được (hắn ăn ngươi rồi ai lái tàu
đưa ta về, ai mua vé xe lửa và các loại vé máy bay cho ta, ai
lái xe, nấu ăn, dọn dẹp nhà tắm, phòng ngủ, ai thay nước bể
bơi cho ta…)
Jame nói lại cho lão phù thủy già lời của Minh, lão này suy
nghĩ 1 lúc, rồi lại tuôn ra 1 tràng … tiếng hót. Jame lập tức làm nhiệm vụ của mình
– Ông chủ, hắn đề nghị quyết đấu, tiền đặt cược là … ta
– Bảo hắn là ta đồng ý – Minh vuốt vuốt mũi, cười nói – Jame,
ta nghĩ nếu ngươi mặc váy dừa và nhảy điệu vũ Hawaii cổ vũ
cho ta, phần thắng ta nắm chắc hơn 50% đấy
– Ông chủ … – Jame ai oán hô lên – thật sao? (Tác giả: Lộn ghế
rồi!!! U đầu rồi!!! Jame, ngươi là BJ sao? – Jame: Ta là BJ sao? –
Tác giả: Không phải sao? – Jame: Có sao? – … – Minh quát to:
Sectumsempra!!! … Thế giới yên tĩnh hẳn)
Minh và lão phù thủy kéo nhau lên bãi cát trên rìa hòn đảo.
Jame tiến về phía cây dừa cong cong ngả bóng cạnh bờ cát. Minh
hô lên:
– Jame! Đi đâu đấy?
– Ông chủ, ta đi kiếm lá dừa! – Jame trả lời
– Mần chi rứa?
– Mần váy chứ mần răng mà hỏi kỳ rứa!
– …
– …
– Thôi quay lại đây. Ngươi không phân biệt được đùa với thật sao?
– Gần đây uống rượu hơi nhiều, thật giả hơi lẫn lộn, mong độc giả thứ lỗi
——
Bỏ qua đoạn đùa nghịch trên, Minh và lão thầy mo người Indo
đứng đối diện nhau, hai mắt nhìn nhau trừng trừng, lưu ý nhất
cử nhất động của kẻ đối diện
Một chiếc lá bị cơn gió thổi qua, bay ngang qua trước mặt hai
người, từ từ, thong thả chạm đất. Lúc chiếc lá chạm đất là
lúc 2 người động thủ
– Sectumsempra!!! – Minh quát to
– Abc… xyz… jkl… – lão phù thủy niệm chú (em không biết tiếng Indo)
Một luồng sáng xanh bắn ra từ đũa phép, va chạm vào luồng
sáng đỏ bắn ra từ đôi mắt của đầu lâu, ánh sáng lóe lên cùng
tiếng nổ vang, khói bụi mịt mù ngăn cách hai người.
Minh hướng về phía trước mặt bắn ra 1 lời nguyền nổ tung, rồi
nhanh chóng dồn chân khí xuống chân, dùng mũi chân đẩy người
lùi lại phía sau
ẦM!!! Một tiếng nổ vang lên, chẳng biết lời nguyền của Minh có trúng mục tiêu hay không, nhưng phía trước khói bụi mịt mù, che kín tầm mắt
Víu!!! Một tia sáng đỏ quét hướng về phía Minh. Cậu bật người ngã ngửa về phía sau, tránh đòn trong gang tấc. Thì ra lão
thầy mo lợi dụng tiếng nổ và khói bụi để bí mật niệm chú,
tấn công Minh.
Khi khói bụi tan đi, Minh nhìn thấy lão thầy mo đang nhắm nghiền đôi mắt, gậy đầu lâu để ngang trên khuỷu tay, hai bàn tay kết
ấn, miệng lẩm nhẩm gì đó. Minh cảm giác được, thứ phép thuật mà lão sắp sửa phóng ra rất, rất lợi hại, vì vậy cậu cũng
nắm chặt đũa phép trong tay, sẵn sàng chờ đợi
Đột nhiên, lão thầy mo mở mắt ra, hét lớn một tiếng. Từ trong
miệng cái đầu lâu, một cái sọ người khổng lồ trong suốt xuất
hiện, gào thét đánh về phía Minh. Minh có thể cảm thấy được
ma lực khổng lồ chứa trong nó.
Minh dùng khinh công nhanh chóng tránh né, nhưng cái sọ người ma
quỷ ấy như là tên lửa tầm nhiệt, cứ bám đuôi theo Minh không
dứt. Cho dù Minh lao về phía lão thầy mo, dùng cơ thể của lão
để tránh đòn, nhưng không ngờ cái sọ người đó lao qua cơ thể
lão mà lão không xảy ra chuyện gì cả, còn cái sọ thì tiếp
tục gào thét đánh về phía Minh.
Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên Minh nghe tiếng Tom nhắc nhở
“Minh, cái sọ đó là âm khí tạo thành, thần chú gọi thần hộ mệnh có thể có tác dụng”
Minh nghe vậy mừng lắm, lập tức quay người đối diện với cái
sọ, chân thì lùi lại, nhưng mắt nhìn thẳng vào cái sọ, tay
vẫy đũa phép và miệng thì lẩm bẩm thần chú
– Expecto Patronum!!! (Hú hồn thần hộ mệnh)
Một luồng sáng lóe lên từ đầu cây đũa phép, và hình bóng của một sinh vật khổng lồ xuất hiện, đó là một con voi, một con
voi trắng có 9 ngà, vung vẩy cái vòi to tướng và 4 chân như cột đình, xông thẳng về phía cái sọ người. Chỉ với 1 cú húc, con voi khổng lồ đã đánh tan cái sọ người thành hàng vạn mảnh
vỡ, sau đó con voi cũng biến mất
Thầy mo người Indo hộc ra một búng máu, ôm ngực quì trên mặt
đất. Minh thừa thắng xông lên, chỉ đũa phép vào hắn hô to
– Expelliarmus!!!
Lập tức cây gậy đầu lâu của lão phù thủy bay lên và rơi trên
mặt đất, còn lão phù thủy thì bật ngược ra phía sau, nghẹo
đầu sang một bên, máu từ khóe miệng chảy ra tong tỏng. Lão run run chống tay, cố gắng đứng dậy, sờ mó xung quanh cố tìm cái
gậy. Minh đứng từ xa, chỉ vào cái gậy phóng ra 1 lời nguyền
nổ tung. Cái đầu lâu bị trúng đòn, vỡ tung tóe. Vô số linh hồn từ bên trong bay ra, có người già người trẻ, người nam người
nữ, thậm chí có cả người nước ngoài. Bọn họ gật đầu tỏ ý
cảm ơn Minh, rồi lao vào xâu xé, lôi linh hồn của lão thầy mo ra ngoài, rồi xé nhỏ linh hồn đó ra để ăn tươi. Sau đó, các linh
hồn đó quyện vào nhau, và biến mất trong một lỗ đen nhỏ xíu.
Minh biết bọn họ đã được siêu thoát.
Minh và Jame tìm kiếm căn lều cỏ của lão thầy mo, thu gặt
chiến lợi phẩm cho vào 1 cái bao tải rồi mang về tàu. 4 tiếng
sau, Minh đã nằm thoải mái trong khoang máy bay lên đường trở về nước Anh…