Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Phù Thủy Hàng Đầu – Chương 29: Câu lạc bộ đấu tay đôi
Nhìn theo bóng lưng của Minh, Hermione nói
– Có khi nào Minh là người thừa kế không?
– Không có khả năng Hermione
Harry dường như bị ai đó cắn, lập tức giãy nảy và phản đối. Ron cũng tỏ ra kích động
– Minh sẽ không vô cớ tấn công người khác
– Nhưng học kỳ này cậu ấy rất kỳ quặc – Hermione cau mày nói – lại rất thần bí nữa
– Tốt rồi Hermione, đừng nói nữa. Cậu là bạn gái của Minh,
cậu không rõ tính cậu ấy sao? – Ron nói – Chúng ta rất nhanh sẽ phát hiện chính Malfoy mới là người thừa kế
Hermione không nói gì, nàng cùng harry chìm vào những suy nghĩ riêng.
Quá trình điều phối nước phép rất là phức tạp, tiêu tốn của
Minh hầu hết thời gian rỗi. Trong đoạn thời gian này, minh và
Tom cũng tiến hành nghiên cứu hòn đá phù thủy, mặc dù để chế ra thuốc bất tử thì còn phải đi thêm 1 đoạn thời gian dài
nữa, nhưng biến sắt thành vàng thì đã thí nghiệm thành công.
Nhìn bộ giáp trụ toàn thân vàng óng, Minh ước lượng giá trị
của nó có lẽ phải đến mấy chục ngàn Galleon. Nhưng mà hóa
sắt thành vàng quá tiêu hao ma lực của đá phù thủy, mà viên
đá trong tay của Minh chỉ là tàn thứ phẩm, không thể tự động
hồi phục mana, dùng bao nhiêu hết bấy nhiêu, do đó Minh và Tom
đành phải bỏ qua chức năng này của đá phù thủy, mà tập trung
vào chế tạo nước phép.
Một tuần sau, khi đi ngang qua đại sảnh đường, Minh gặp một đám
đông bu quanh một thông báo, đọc một mẩu giấy da đính trên bảng. Khi
tiến lại xem, Minh phát hiện Ron, Hermione và Ron cũng đang đứng
đấy. Thấy Minh, 3 đứa nhóc vẫy tay nói
– Minh, Minh, lại đây nè.
Khi tới gần, Minh thấy Seamus của nhà Gryffindor đang hào hứng nói
– Người ta đang thành lập Câu lạc bộ Đấu tay đôi! Tối nay có buổi họp
mặt đầu tiên! Mình không ngại mấy bài học đấu tay đôi đâu; nhất là vào
những ngày này, biết đâu mình sẽ phải cần đến…
Ron nói:
– Cái gì? Bộ mấy bồ tưởng con quái vật của Slytherin biết thách đấu tay đôi à?
Lại là 1 trò hề của tên lừa đảo Lockhart. Minh nhủ thầm. Ron nói với Harry, Hermione và Minh
– Coi bộ cũng hữu ích lắm. Tụi mình tham gia không?
Harry và Hermione đều ủng hộ, còn Minh thì bị ép đi theo phòng
trào. Thế là lúc 8 giờ tối hôm đó, tụi nó vội vã trở lại Đại Sảnh
đường. Mấy dãy bàn dài đã được dọn đi chỗ khác, nhường chỗ cho một cái
võ đài vàng đặt dọc một bức tường. Hàng ngàn ngọn nến được thắp sáng lơ
lửng bên trên. Trần nhà lại một lần nữa đen như nhung, và gần như toàn
bộ học sinh trong trường đều có mặt, người nào cũng cầm theo cây đũa
phép của mình và lộ vẻ hồi hộp.
Hermione nói khi cùng ba đứa chen lấn trong đám đông:
– Không biết ai sẽ dạy tụi mình đây? Có người nói với mình thầy Flitwick từng là vô địch môn đấu tay đôi hồi thầy còn trẻ – không chừng thầy
Flitwick sẽ dạy tụi mình cũng nên.
Harry nói:
– Miễn sao đừng là…
Lockhart đang bước lên võ đài, chói lọi trong chiếc áo chùng màu đỏ mận
chín, bên cạnh thầy không ai khác hơn là thầy Snape mặc chiếc áo chùng
màu đen thường ngày.
– … tên lừa đảo này – Harry chán nản nói nốt cho hết câu
Lockhart giơ tay vẫy mọi người im lặng và kêu gọi:
– Dồn lại đây nào! Tập họp lại nào! Mọi người có thấy tôi rõ không? Có nghe tôi rõ không? Hay lắm!
Hắn tằng hắng để bắt đầu:
– Thế này, giáo sư Dumbledore đã cho phép tôi thành lập Câu lạc bộ Đấu
tay đôi này, để huấn luyện tất cả các trò phòng khi các trò cần tự vệ,
như chính tôi đây đã phải chiến đấu tự vệ trong vô số trường hợp – Cứ
đọc các sách đã xuất bản của tôi là biết đầy đủ chi tiết về chuyện này.
Nở một nụ cười sáng chói gương mặt, Lockhart nói tiếp:
– Tôi xin giới thiệu người phụ tá cho tôi, giáo sư Snape. Thầy nói với
tôi là bản thân thầy có biết một tí chút về môn đấu tay đôi và đã đồng ý trên tinh thần thể thao là giúp tôi làm vài động tác biểu diễn trước
khi chúng ta bắt đầu. Thế này, tôi không muốn để các trò trẻ tuổi hăng
say này phải lo lắng – Hãy yên tâm là sau khi tôi đấu tay đôi với ông ấy xong, các trò vẫn còn bậc thầy Độc dược của mình, đừng sợ nhé!
Minh nghe thấy tiếng Ron thì thầm
– Nếu hai người đó tiêu diệt lẫn nhau thì có phải hay hơn không?
Môi trên của thầy Snape cong lên. Minh cũng mỉm cười, tên lừa đảo
chuyến này ăn đủ. Lockhart và thầy Snape bước đến đứng đối diện nhau
và cúi mình chào. Ít nhất thì Lockhart cũng chào một cách điệu nghệ, hai cánh tay đánh vòng thuần thục. Còn thầy Snape thì chỉ gục gặc đầu một
cách cáu kỉnh. Rồi cả hai giơ cây đũa phép lên như thể giơ kiếm ra trước mặt. Lockhart nói với đám học trò đang im re:
– Như các trò thấy đấy, chúng tôi đang giơ cây đũa phép của mình lên ở
một tư thế chiến đầu được chấp nhận. Sau khi đếm ba tiếng, chúng tôi sẽ
tung ra lời nguyền thứ nhất. Dĩ nhiên là không ai cố ý giết ai cả.
– Expelliarmus.[(Câu này tách ra sẽ là: expel – tống khứ, liar – kẻ nói
xạo, mus – chuột = Uùm ba la úm ba li, tống đi con chuột xạo!”)]
Một tia sáng chói lòa màu đỏ thắm lóe lên, một tiếng nổ vang lên ngay
dưới chân tên lừa đảo khiến hắn văng ngược ra sau, rớt khỏi võ đài, đụng vào bức tường, té ạch xuống và nằm lăn quay trên sàn. Malfoy và
mấy đứa nhà Slytherin vỗ tay hoan hô. Có lẽ Lockhart cũng nhận ra
mấy thứ mèo quào ăn trộm của hắn không thể đối phó với thầy
Snape, nên hắn bắt đầu cho từng đôi đấu cặp với nhau.
Theo đúng kịch bản, Ron đấu cặp với Figinnan, Hermione đấu cặp
với Pansy (minh rất muốn giơ ngón giữa hướng về thầy Snape,
thầy không thấy 2 cô nàng ấy đang nhìn nhau đến tóe lửa sao
thầy), Neville với Justin, còn Minh
– Ngọc Minh, ngươi đấu với Harry, cứu thế chủ vĩ đại… – Giọng thầy Snape kéo dài
Ách, sao kéo ta vào rồi – Minh sửng sốt, rồi hắn chợt hiểu ra. Thầy Snape hy vọng nhất là gì, không phải là Harry bị người
khác đánh bại sao. Dù sao thầy không nghĩ Minh sẽ bị Harry đánh bại. Haizzz, đúng là đồ nhỏ mọn. Minh nghĩ
Harry trèo lên đài, còn Minh, dùng một cú phi thân rất xuất sắc nhảy lên sàn đấu, trong tiếng kêu thán phục của mọi người.
Harry khẽ hướng về Minh đưa ra ngón tay cái
Minh và Harry cúi đầu chào nhau, rồi khi Lockhart đếm đến 3 thì Harry hô lên
– Expelliarmus.
– Protego – Minh cũng hô lên
Một lớp khiên ma thuật bảo vệ Minh, đồng thời phản xạ lại đòn tấn công của Harry. Đũa phép của Harry bị bắn tung lên, và Minh nhanh chóng tiếp được, quay quay trong tay
– Rất đẹp
Giáo sư Lockhart đi đầu vỗ tay, lớn tiếng hoan hô Minh, mặc dù
Minh cảm thấy bị tên này hoan hô là một sự sỉ nhục.
– Mọi người xem rồi đấy – Lockhart nói – Ngọc Minh vừa thi triển lá chắn phòng vệ chính là một trong số các câu thần chú có
thể đối phó với lời nguyền tước vũ khí, cũng là lúc trước
ta định thi triển đối với giáo sư Snape. Ta nghĩ các ngươi cũng
nhìn rõ rồi đúng không. Cho nhà Slytherin thêm 5 điểm.
– Xin lỗi giáo sư, ta chưa nhìn rõ – khi Minh vừa nhảy xuống
khỏi sàn đấu thì 1 thanh âm uể oải vang lên – ta còn muốn thí
nghiệm 1 lần nữa
Giọng nói này Ngọc Minh quá quen thuộc rồi, còn ai ngoài anh
bạn láu cá Draco Malfoy của chúng ta nữa chứ. Giáo sư Snape
cũng cảm thấy Minh thắng quá dễ dàng, quá nhẹ nhàng, không hề khiến Harry mất mặt, vì thế cũng đồng ý để Draco khiêu chiến
Harry.
Malfoy khệnh khạng bước tới, miệng cười khinh khỉnh. Lockhart lại bước lên võ đài kêu gọi:
– Hãy đối diện với đấu thủ của mình! Và cúi chào!
Harry và Malfoy hầu như không nghiêng đầu đi một tý nào, mắt không hề rời khỏi đối thủ. Lockhart lại hô:
– Đũa phép sẵn sàng! Khi tôi đếm đến ba, các trò hãy tung bùa phép của
mình ra mà giải giới đối thủ. Chỉ tước vũ khí của đối thủ mà thôi –
Chúng ta không muốn có bất kỳ ai bị tai nạn nào hết – Một… Hai… Ba…
Harry quơ cây đũa phép của nó lên, nhưng Malfoy đã ra tay trước, ngay từ tiếng đếm thứ hai. Harry loạng choạng suýt ngã, nhưng gượng được và
không để mất thêm một giây nào, nó chĩa thẳng cây đũa phép vào mặt
Malfoy mà hét:
– Rictusempra. [(Rictus: cái miệng há. Câu thần chú này có thể dịch là: “Hô biến, hô hố, hô hố cười!)]
Malfoy khuỵu xuống ôm bụng cười ngặt ngẽo. Harry đã đánh Malfoy bằng bùa Cù lét, khiến cho Malfoy không cách nào ngừng cười được. Malfoy vừa cố há miệng hớp hơi để thở, vừa chĩa cây đũa phép vào đầu gối Harry và
đọc:
– Tarantallegra! [(Tarantula: một điệu vũ nhanh của Ý; Allegra: nhịp
nhanh. Câu này có nghĩa là: “Lóc cóc mòng mòng, lóc cóc quay vòng
vòng!”)]
Ngay lập tức, hai chân của Harry bắt đầu nhảy cà giựt cà tưng như điên, không cách nào điều khiển được.
Khi Lockhart cố can thiệp bằng cách la hét ỏm tỏi mà không được, thầy Snape đành can thiệp:
– Finite Incantatem! [(“Thâu hồi phép thuật”)]
Sau tiếng hô của thầy Snape, chân Harry thôi nhảy nhót, Malfoy thôi
cười, và cả hai đểu có thể ngẩng nhìn lên. Một làn khói mờ đang bao phủ
toàn cảnh. Cả Neville và Justin đều nằm lăn quay trên sàn thở hổn hển.
Ron thì đang đỡ thằng Seamus dậy, mặt mày thằng bé xám ngoét như tro. Hermione và Pansy thì đã vứt đũa phép và bắt đầu … “luận
võ”. Minh cảm thấy mình thật sai lầm khi dạy võ công cho hai
nàng. Minh đành phải tiến lại và can hai nàng ra, cũng may hai
cô bé ra tay có chừng mực, ngoại trừ đầu tóc bù xù, quần áo
xộc xệch ra thì cũng không thâm mặt tím mày.
Lockhart nhìn hậu quả của trận đấu tay đôi, rồi gã nhấp nha ướm lời:
– Nào. Nào… Macmillan, buông ra đi… Coi chừng, trò Fawcett… trò Boot kẹp chặt lại, chút xíu nữa là nó ngừng chảy máu thôi…Ôi Merlin! Chắc là tôi phải dạy cho các trò cách thức khóa những lời nguyền không thân thiện
thôi!
Và với trò lố của gã, Mafloy đã gọi ra một con mãng xà, và
Lockhart giúp đỡ bằng cách làm cho con rắn… tức giận hơn gấp
nhiều lần. Khi Harry cố cứu giúp Flinch sắp bị con rắn tấn
công, cậu bé đã phát ra những tiếng “tê tê” như tiếng rít của
rắn và để lộ ra mình là Xà khẩu, một người có thể nói
chuyện với rắn.
Từ đó, trong trường lại lan truyền 1 tin đồn mới – Harry Potter,
Harry vĩ đại, có thể là truyền nhân của Salazar Slytherin, là
người mở cửa phòng chứa bí mật. Tin này… là một cú sốc
đối với đám nhà Slytherin, không bao gồm Minh. Nó vẫn say sưa
với những loại nước phép
Khi món thuốc Đa dịch sắp được chế ra thì lại 1 vụ tấn công
nữa được diễn ra. 2 nạn nhân: Justin và Nick suýt mất đầu. Và
Harry khốn khổ bị bắt tại trận. Minh cảm thán số thằng này
xui tận mạng, nhưng lại tiếc hùi hụi vì bỏ qua 1 cơ hội được
gặp con Phượng Hoàng Fawkes (Mong gặp nó làm chi? Mong gặp nó
làm gì? Mong gặp nó làm chi?)