Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Phù Thủy Hàng Đầu – Chương 23: Chiếc xe bay
Minh quay lại thì thấy Malfoy
đang đứng bên cạnh 1 người đàn ông mặc một bộ áo chùng màu bạc, cái mũi
ưng khoằm xuống và đôi mắt xanh sâu hun hút như hai hố đen nối xuống tận địa ngục. Malfoy vẫy tay liên hồi với nó. Minh đọc được sự khó chịu
trong mắt của nhà Weasley, nhưng nó vẫn lễ phép chào rồi tiến lại phía
Malfoy
– Hilu Ngọc Minh, nghỉ hè vui vẻ chứ – Malfoy cười nói
– Cũng bình thường, còn mày thì sao? – Minh đấm nhẹ vào ngực Malfoy, cười
– Vô cùng, vô cùng nhàm chán – Malfoy than thở, rồi nó đột nhiên nhớ ra – đây là cha tao.
– Chào ngài! Ngài là ngài Lucius Malfoy phải không? Ta là Ngọc Minh – Ngọc Minh lễ phép
– Chào ngươi – giọng lão Lucius lãnh đạm – ngươi cùng nhà Weasley có vẻ… rất thân?
– Đúng vậy, nhà Weasley mời ta đến nhà họ làm khách
Ngọc Minh trả lời, và hắn rất khó chịu khi thấy trên mặt lão Malfoy nở một nụ cười trào phúng
– Cái ổ chuột đó cũng xứng gọi là nhà sao? Là một học sinh của Slytherin, ngươi hẳn là cách xa bọn hắn một chút.
– Xin lỗi, ngài Malfoy, ngài hẳn là quý tộc – Ngọc Minh cười, nụ cười
hơi lạnh, mà Malfoy chứng kiến nụ cười này, tim hắn bắt đầu giật, giật,
giật… Nụ cười này xuất hiện trên mặt Ngọc Minh thì chứng tỏ có người
sắp xui xẻo
– Đúng vậy, nhà Malfoy chúng ta là quý tộc – Lucius không hiểu tín hiệu
nguy hiểm, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu nói – là quý tộc lâu đời
– Có vẻ không giống. – Minh bắt đầu quăng bom – Ta nghe nói quý tộc có
đức tính lịch sự, dễ tha thứ, khiêm tốn, dũng cảm, trung thành, sẵn sàng hi sinh. Ta cũng nghe nói thọc mạch truyện của người khác có lẽ là
chuyện của mấy tên hề, hay là đám đầu đường xó chợ.
– Ngươi … ngươi… – lão Malfoy tức giận đến tím cả mặt, hít một hơi rồi gằn giọng – được, chúng ta chờ xem
Nói rồi phất tay áo bỏ đi. Malfoy nhìn Minh với ánh mắt áy náy
– Xin lỗi, Minh. Cha ta không thích nhà Weasley.
– Không sao, Malfoy, ngươi cũng không thích, không phải sao?
– Đúng vậy. – Malfoy khẽ giật mình, rồi thành thật gật đầu
– Không sao – Minh cười – chỉ cần ngươi không chủ động khiêu khích bọn hắn là được rồi
Vì sự xuất hiện của Minh, tính tình Malfoy cũng đã thu liễm rất nhiều,
nghe Minh vừa nói, hắn khẽ mỉm cười, bắt đầu cùng Minh tán gẫu. Đột
nhiên ở bên trong cửa hàng sách vang lên những tiếng va đập, tiếng ầm ĩ. Minh lắc đầu, nhìn Malfoy. Malfoy nhún vai, rồi cả 2 cùng đi vào hiệu
sách. Quả nhiên không ngoài dự đoán của Minh, lão Malfoy cùng ông
Weasley đang “ôm ấp” nhau lăn lộn trên mặt đất, xung quanh sách rơi vãi
khắp nơi. Minh mỉm cười, tiến đến làm cái việc “chia uyên rẽ thúy”, tất
nhiên là với lão Malfoy hắn “hơi” mạnh tay một chút. Lão bị đẩy ngã vào 1 kệ sách, bị 1 quyển sách rơi lên đầu, trong tay vẫn nắm chặt quyển sách “Biến hình Sơ cấp” của Ginny. Minh cười mỉa mai
– Thật là rất đẹp mắt. Lần đầu tiên ta thấy được phong phạm của 1 vị quý tộc chân chính
Con mắt lão Malfoy trợn trừng, ánh lên từng tia ác độc. Lão đem sách bỏ
vào vạc của Ginny, nói mấy câu trào phúng rồi kéo Malfoy bỏ đi. Minh cầm sách của Ginny lên xem, phát hiện bên trong có 1 cuốn sổ nho nhỏ, liền
thừa lúc không ai để ý đem nó đặt vào trong nhẫn chứa vật.
Đánh nhau cũng chỉ là một màn nho nhỏ, không hề ảnh hưởng đến kế hoạch
của mọi người. Tất cả rất nhanh chóng mua xong các thứ cần thiết, trở
lại trang trại Burrow. Minh ở đây 2 ngày nữa, rồi xin phép trở về. Hắn
còn 1 số việc cần phải bàn giao với Jame.
———
Đảo Celt
Trong phòng đọc sách, Minh ngồi đối diện với Jame, chăm chú nghe hắn báo cáo
– Ông chủ, đến hôm nay, trên đảo đã có gần 3000 người, trong đó nhà khoa học là 700, lính đánh thuê 1000 người, còn lại là người của chúng ta.
Vũ khí ngày hôm qua cũng đã được chở đến, hiện đang để trong hầm. Còn
nữa, 700 nhà khoa học có 30 người làm ở viện vật lý nguyên tử Moscow,
230 người làm việc trong các nhà máy điện nguyên tử, 43 người làm nghiên cứu Gien, còn lại là trong các ngành nghề khác.
– Tốt lắm, Jame. Ta muốn các ngươi bí mật, thật bí mật, tìm cách nghiên
cứu, phóng lên vũ trụ 1 vệ tinh quan sát. Ta tò mò muốn biết, từ năm
1955 đến nay, Muggle đã phóng lên vũ trụ cả trăm vệ tinh các loại, tại
sao không ai biết đến sự tồn tại của thế giới phù thủy. Cái đám cả ngày
cưỡi chổi bay qua bay lại không nói, còn đám rồng, rồi lũ khổng lồ nữa.
– Ông chủ, ta cũng đã nghĩ đến việc này. Ban đầu ta cho rằng có kết giới bao phủ thế giới Phù thủy, nhưng ta cảm giác điều này không có khả
năng, vậy khả năng là phù thủy đã xâm nhập vào các trung tâm vũ trụ thế
giới, sẵn sàng ếm bùa lú nếu có người phát hiện sự tồn tại của thế giới
phù thủy
– Nếu như giả thiết này là sự thật, thì thế giới phù thủy cũng không
bình tĩnh như chúng ta vẫn nghĩ – Minh trầm ngâm 1 lát rồi nói
– Đúng vậy, ông chủ
– Tốt lắm, ngươi đã chuẩn bị cái ta bảo chưa?
– Rồi ông chủ. Nhưng tôi không hiểu, chúng ta dồn tài chính mua lại 1 công ty điện ảnh để làm gì? – Jame nói
– Ta muốn đem thế giới phù thủy dần dần bộc lộ ra với mọi người, cũng
đem chiến tranh, uy lực của súng đạn đến với thế giới phù thủy.
– Cái này… – Jame bị sock rồi
– Yên tâm, chỉ là điện ảnh, chẳng qua ta muốn cải biến suy nghĩ của Muggle về phù thủy, và suy nghĩ của phù thủy về Muggle thôi.
– Ok, ông chủ.
– Tốt lắm, ngươi tìm 1 đạo diễn, bắt đầu quay bộ phim về 1 cô bé phù
thủy, nhân vật chính chọn thật dễ thương nhé, câu chuyện có thể xảy ra ở Luân Đôn.
– Vâng ông chủ
– Đồng thời cũng tìm người mua lại mấy bộ phim tài liệu về chiến tranh
vùng vịnh năm ngoái, rồi sửa sang lại, bỏ hết cảnh máu me giết chóc đi,
chủ yếu tập trung vào vũ khí khí tài mà thôi
– Vâng.
– Tốt lắm, ta đi làm thí nghiệm, các ngươi cũng bắt đầu đi
———
Kỳ nghỉ hè trôi qua nhanh chóng với những tiếng nổ liên tục vang lên từ
phòng thí nghiệm của Minh. Tuy nước thuốc từ máu rồng không được thành
công, nhưng Minh lại phát hiện ra một loại vật chất mới, mà minh gọi nó
là diệt ma. Đây là một loại kết tinh mà Minh tìm thấy sau một vụ nổ, có
lẽ là do thuộc tính kháng ma lực trong máu của loài rồng kết hợp với một số vật chất khác, tạo thành 1 chất bột có khả năng làm tiêu tán ma lực. Minh dự tính sẽ sử dụng loại bột này làm áo giáp hoặc nhồi vào đạn, để
gia tăng khả năng chiến đấu của bộ đội của hắn.
Ngày đi học, Jame đưa Minh đến Luân Đôn, đưa hắn đến biệt thự của hắn,
nơi Jame đăng ký nhận giám hộ Minh. Lúc đến sân ga 9 ¾ , con gia tinh
quỷ quái lại làm phép khiến bọn Harry không thể qua được bức tường. Minh cũng ở lại cùng bọn nó và tất nhiên cũng bị kẹt lại. Ron và Harry tỏ ra vô cùng lo lắng. Quả thật, đến khi bọn nó qua được cái cửa, đoàn tàu đã chạy mất. Ron bàng hoàng nói:
– Nó chạy rồi. Chuyến tàu chạy mất rồi. Biết làm sao đây nếu ba má không kịp quay ra với tụi mình? 2 cậu có đồng xu Muggle nào không?
Harry cười khan:
– Gia đình Dursley đã không cho tôi tới một xu tiền suốt sáu năm nay rồi.
Minh nói:
– Để mình gọi Jame mang xe hơi – nó cố ý nhấn mạnh chữ xe hơi, không phải để khoe khoang, mà là để nhắc nhở Ron – đến đón
Quả thế, một tia sáng lóe lên trong mắt Ron
– Minh, Harry, đúng rồi, chiếc xe hơi
– Ừ, xe hơi xịn của mình – Minh giả vờ nói, cố nín cười
– Không, không phải, là chiếc xe bay của ba mình – Ron kêu lên mừng rỡ – tụi mình có thể lái nó bay tới Hogwart. Tụi mình kẹt quá, đúng không?
Và tụi mình phải đến trường, đúng không? Và ngay cả phù thủy vị thành
niên cũng được phép xài phép thuật trong trường hợp thật sự khẩn cấp,
như ghi trong điều thứ mười chín hay thứ mấy đó của bộ luật Giới hạn cái khỉ gì đó…
– Nhưng cậu biết lái nó bay không? – Harry hỏi
– Chuyện nhỏ. – Ron vừa nói vừa xoay cái xe đẩy tay về phía cửa ra. –
Thôi, tụi mình đi nào. Nếu đi gấp thì có thể đuổi kịp chuyến tàu Tốc
hành Hogwarts.
Thế là chúng diễu hành qua mặt đám đông những Muggle tò mò, ra khỏi nhà
ga và trở lại bên lề đường nơi chiếc xe hơi Ford Anglia cũ kỹ đang đậu.
Ron mở khóa cái thùng xe sâu hoắm bằng cách gõ đầu đũa phép lên đó liên
tiếp mấy cái. Ba đứa hì hục chất rương hòm trở vào xe, đặt Hedwig và
Lucky ngồi ở băng ghế sau, Harry cũng bị ép xuống ghế sau, vì trong cả 3 đứa, chỉ có nó là không biết lái xe. Minh và Ron ngồi ở ghế trước, Ron
ngồi vào tay lái, nhìn quanh xem có ai không, rồi nổ máy xe bằng cách gõ cây đũa phép 1 lần nữa. Harry thò đầu qua cửa sổ: xe cộ chạy rần rần
trên con đường chính phía trước, nhưng con đường chiếc xe đậu thì vắng
hoe. Nó nói:
– Ok rồi.
Ron nhấn cái nút bạc nhỏ xíu trên bảng đồng hồ. Chiếc xe 3 đứa đang
ngồi bỗng biến mất, và tụi nó cũng biến theo luôn. Minh có thể cảm thấy
cái ghế đang rung lên bên dưới, nghe tiếng động cơ xe nổ, nhưng dường
như toàn thân nó thu lại còn có hai nhãn cầu, trôi lêu bêu cách mặt đất
chừng một hai thước, phía trên con đường xấu xí đậu đầy xe hơi.
Chiếc xe bay đi, và Minh đã khởi động máy quay, bắt đầu quay chụp lại
tuyến đường. Đây là một việc rất quan trọng. Được 1 lát, chiếc xe hiện
ra, rồi lại biến mất, rồi lại hiện ra. Ron hốt hoảng, nhưng cuối cùng
cũng tìm được con tàu tốc hành Hogwart. Mỗi lần lặn xuống dưới những đám mây, chúng lại thấy một quang cảnh khác hiện ra bên dưới. Thành phố
Luân Đôn đã bị bỏ lại đằng sau chúng xa lắm rồi. Thay vào phố xá là
những thửa ruộng màu xanh ngăn nắp, rồi đến những cánh đồng hoang bao la màu tía nhạt, rồi lại xuất hiện một thành phố lớn sống động với những
chiếc xe chạy nối nhau như những con kiến đủ màu, rồi đến làng mạc với
những nóc nhà thờ nhỏ xíu.
Cũng may là trên chiếc “máy bay – ô tô” này, ngoài Ron và Harry còn có
Minh, nó lấy mấy chai nước giải khát đưa cho hai đứa, và cứ 4 tiếng nó
lại cùng Ron đổi tay lái. Bởi thế, chiếc xe tội nghiệp tránh khỏi việc
đâm thẳng vào cây liễu roi, nhưng vẫn đáp xuống rừng cấm. Minh gửi nhờ
xe trong hang của Andrean, trao cho cô nàng 1 ít quà – những cuốn sách
truyện, có viễn tưởng, có thần thoại – và Andrean thì vui vẻ hôn vào má
của Minh. Tất nhiên, trong hang của Andrean chỉ có Minh được phép vào mà thôi, Ron và Harry phải chấp nhận chờ ở ngoài cửa hang, trò chuyện cùng con nhân mã thân thiện tên gọi Firenze.
Lúc bọn nó chạy về đến lâu đài, buổi lễ phân loại đã bắt đầu diễn ra.