Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Phù Thủy Hàng Đầu – Chương 17: Cướp lấy hòn đá phù thủy
Ngọc Minh lẻn đến hành lang bí
mật, con chó Fluffy đang đứng đó, gầm gừ nhìn Minh, nước dãi chảy ròng
ròng. Minh lấy từ trong túi ra 1 cái kèn Armonica, đưa lên miệng thổi.
Âm thanh ngọt ngào của bài hát “Suteki Da Ne” vang lên. Con chó dần dần
khép mi lại, rồi lăn ra ngủ gục, Minh tiến đến, miệng vẫn thổi Armonica, tay đặt vào đầu con Fluffy, bắt đầu tập trung hấp thu kiểu gien của nó. Xong xuôi đâu đấy, nó lập tức dồn lực đá bung cửa ngầm ra rồi nhảy
xuống. Vừa chạm chân xuống mặt đất, vô số cây cỏ đã kéo đến bao vây lấy
nó. Nhưng Ngọc Minh là ai? Đến roi liễu của cây liễu roi còn không làm
gì được nó, nữa là thứ được gọi là “Tấm lưới Sa tăng” này. Nó vận chân
khí, dùng khinh công “thảo thượng phi” đạp trên đầu những ngọn cỏ mà đi
tới.
Tiếp đến là căn phòng bị khóa, còn những chiếc chìa khóa thì có cánh và
bay loạn xạ. Minh lúc này không dùng chổi bay mà dùng khinh công đạp lên tường, bật lên rồi đạp lên những chiếc chìa khóa, mượn lực nhảy lên
tiếp. Chỉ sau vài phút, nó đã nắm được 10 cái chìa khóa màu bạc kiểu cổ. Minh đề khí hạ xuống đất, lần lượt dùng những cái chìa khóa này để thử
mở cửa, đến cái thứ 8 thì thành công mở khóa cửa. Trước khi đi Minh chỉ
đũa phép vào đám chìa khóa, phóng ra câu thần chú “Phục hồi như cũ”.
Khi Minh bước vào căn phòng tiếp theo, nó đột nhiên vụt sáng lên, và đó
là một bàn cờ vua kỳ lạ, với những quân cờ to như người. Minh lập tức
thay vào vị trí của quân Vua, và cả bàn cờ sống lại, lẫn nhau chém giết. Cuối cùng Minh cũng dồn được vua Trắng vào đường cùng, và vị vua này
cởi bỏ mũ miện, ném xuống chân của Minh. Các quân cờ lập tức dạt sang
hai bên để nhường đường cho nó.
Minh không bước vào cánh cửa tiếp theo. Theo nó nhớ, cánh cửa đó là một
con quỷ khổng lồ. Minh lập tức tập trung biến hình thành rồng đuôi gai
Hungary, trực tiếp bước qua cánh cửa. Con quỷ khổng lồ hôi thối xấu xí,
nhìn thấy con rồng thì lập tức run rẩy nép vào trong góc, không dám nói
gì. Minh bịt mũi nói
Con quỷ khổng lồ gật đầu lia lịa… nhìn theo bóng dáng con rồng lắc lư
đi khuất, mắt không dám chớp 1 cái, sợ sự tồn tại vĩ đại kia quay lại
khè cho nó 1 quả cầu lửa thì nó chết chắc.
Đến khi không còn ngửi thấy mùi hôi thối của con quỷ khổng lồ nữa, Minh
biến lại thành người. Vào đến phòng của thầy Snape, trên bàn đặt 7 cái
chai ma dược, phía sau lưng nó cũng bùng lên ngọn lửa màu tím, và phía
trước là ngọn lửa màu đen. Minh giở tờ giấy da dê ghi câu đố của thầy
Snape ra đọc
Trước mặt nguy hiểm, sau lưng an toàn,
Mi sẽ tìm được, hai chai hữu ích
Một chai uống vào, giúp mi tiếng tới
Một chai uống vào, mi sẽ quay lui
Hai trong số bảy, là rượu tầm ma
Trà trộn trong đó, ba chai độc dược.
Hãy chọn một chai, uống vào giải nguy,
Trừ khi mi muốn kẹt hoài ở đây.
Để giúp mi trọn, có bốn gợi ý:
Một là độc dược, dù giấu kỹ càng
Dễ dàng tìm được, bên trái rượu tầm ma;
Hai là hai chai đứng ở hai đầu
Khác nhau và không giúp mi tiếng tới;
Ba, như mi thấy, kích thước khác nhau
Tí hon, khổng lồ, không chứa cái chết
Bốn là hai chai thứ hai mỗi đầu
Nếm thì giống nhau, nhìn thì thấy khác.
Minh biết thừa là phải làm thế nào, nhưng nếu mà nó uống thuốc để vượt
qua ngọn lửa, thì không phải là Harry sẽ không còn nước thuốc sao? Phải
làm sao đây… Thật khó khăn. Nó thử dùng ma pháp… Không ăn thua.
Khinh công sao… Minh cười khổ, ngọn lửa cao đến tận trần nhà, không hề có một kẽ hở nào. Cuối cùng, Minh quyết định liều một phen. Nó rùng
mình, lại biến thành Rồng. Dù sao sinh vật này cũng là loài chơi lửa
đứng đầu thế giới, lại da dày thịt béo, hơn nữa nếu có tổn thương thì
biến trở lại là được. Biến hình xong, Minh ào ào lao qua ngọn lửa đen.
Hơi nóng thiêu đốt cơ thể nó, liếm vào thân hình của nó, nhưng Minh vẫn
cắn răng lao qua…
Cuối cùng thì cũng qua được rồi, nhưng Minh cũng thật thảm hại. Hai chân của nó bị đốt gần trụi, cái đuôi gai cũng chỉ còn lại 1/4, cánh cũng bị đốt trụi gần nửa. Minh thoi thóp, cố gắng tỉnh táo tập trung biến lại
thành người. Biến hình xong, tuy vết thương trên người đã lành, nhưng
Minh vẫn phải nằm trên mặt đất một lúc mới đứng dậy được. Thật là một
ngọn lửa khủng bố.
Cuối cùng cũng đến được căn phòng chứa gương. Mình phải làm gì bây giờ
nhỉ? Minh cố gắng lấy hòn đá phù thủy, nhưng không được. Tâm niệm của nó luôn nghĩ đến việc lấy hòn đá để chế thuốc. Chết tiệt. Minh lẩm bẩm.
Làm sao bây giờ?
Cuối cùng, chẳng còn cách chi, Minh đành lấy ra cái áo tàng hình, choàng vào người, rồi núp sát vào trong góc trong cùng, chờ đợi
Rồi Quirell xuất hiện. Hắn đi quanh phòng, tìm kiếm. Minh dù đã bế khí,
nhưng vẫn rất hồi hộp, đũa phép nắm chặt trong tay. Voldemort có lẽ quá
yếu, nên Quirell cũng không phát hiện ra Ngọc Minh.
Một lát sau, Harry cũng xuất hiện trong đại sảnh. 3 người, 2 người đối mặt nhau, còn 1 người núp trong bóng tối.
Harry há hốc mồm:
– Thầy!
Lão Quirrell mỉm cười. Mặt lão lúc này lại không hề co giật một chút nào hết. Lão bình tĩnh nói:
– Chính ta. Ta đã tự hỏi liệu có phải gặp mi ở đây không, Harry Potter.
– Nhưng con tưởng… thầy Snape… cơ.
– Snape hả?
Quirrell bật cười to, không phải tiếng cười yếu ớt run rẩy như mọi khi, mà là một giọng cười sắc lạnh.
– Ừ, lão Snape có vẻ là hạng người hiểm ác, đúng không? Thành ra dùng
lão để “giương Đông kích Tây” cũng được việc đó chớ. Giương lão ra thì
ai nỡ nghi ngờ giáo sư Quirrell cà-cà-cà lăm khốn-khốn-khốn khổ chứ?
Harry không thể nào tin được.
– Nhưng mà thầy Snape đã từng tính giết con mà!
– Không, không, không… Chính ta mới là người toan giết mi đấy! Ở trận
đấu Quidditch ấy, cô bạn Hermione của mi trong lúc hấp tấp chạy đi đốt
lão Snape đã xô ngã ta, khiến ta bị đứt giao nhãn với mi, chứ không thì
chỉ vài giây sau mi đã rớt khỏi cán chổi rồi. Lẽ ra ta còn có thể làm
xong chuyện sớm hơn nếu lão Snape không liên tục đọc thần chú giải lời
nguyền của ta, để cứu mi.
– Thầy Snape đã tìm cách cứu con?
lão Quirrell nói tỉnh queo:
– Đúng vậy. Mi thử nghĩ xem tại sao lão đòi làm trọng tài trận đấu sau
nào? Lão muốn bảo đảm là ta không thể tái diễn chuyện đó. Buồn cười.
Thật ra thì… lão đâu cần mất công. Ta đâu có thể làm được gì khi có lão
Dumbledore ngồi đó xem. Tất cả các giáo viên khác đều tưởng rằng lão
Snape tìm cách trù dập nhà Gryffindor, mà lão quả là đã làm cho mình
thêm nổi tiếng xấu… và chỉ tổ mất thì giờ vô ích, bởi vì rốt cuộc ta vẫn giết được mi, đêm nay.
Quirrell búng ngón tay. Từ không trung xổ ra những sợi dây thừng tự động trói chặt Harry.
– Mi quá tò mò nên không thể để cho mi sống, Harry à. Sục sạo khắp
trường như trong đêm Hội Ma như thế, mi khiến cho ta biết mi đã nhìn
thấy ta đi đến chỗ con quái vật canh giữ Hòn đá.
– Thầy đã thả con quỷ khổng lồ ra hả?
– Chứ ai? Ta có biệt tài xử lý quỷ. Chắc là mi có nhìn thấy con quỷ
trong căn phòng đằng kia đã bị ta làm gì. Xui xẻo là hôm ấy trong khi
những người khác chạy khắp nơi kiếm con quỷ, thì lão Snape, lão đã ngờ
vực ta từ trước, lại đi thẳng lên tầng lầu ba trước ta. Và, không những
con quỷ của ta không giết được mi, mà con chó ba đầu cũng không cắn đứt
được giò lão Snape. Thôi, bây giờ thì làm thinh chờ một lát nhé, Harry.
Ta cần kiểm tra cái gương thú vị này.
– Cái gương này là chìa khoá để tìm ra Hòn đá. Chắc là lão Dumbledore
bày ra cái trò này… nhưng lão đang ở Luân Đôn… Lão về tới nơi thì ta đã
cao chạy xa bay…
Harry vọt miệng:
– Con thấy thầy và thầy Snape ở trong rừng…
Quirrell hờ hững đáp:
– Đúng. Lão đi vòng ra sau tấm gương để xem xét. – Lão đi gặp ta lần đó, thử tìm hiểu xem âm mưu của ta tiến triển tới đâu. Lão nghi ngờ ta
suốt. Lão toan dọa ta – lão tưởng lão làm được sao, khi mà bên cạnh ta
còn có chủ của ta, ngài Voldemort… Quirrell lại đi vòng từ đằng sau tấm
gương ra đằng trước, chăm chú nhìn vào gương với vẻ hau háu.
– Ta nhìn thấy Hòn đá… Ta đang trao nó cho chủ của ta… nhưng mà nó ở đâu?
Harry cố gắng cựa quậy trong vòng dây đang trói chặt nó.
– Nhưng thầy Snape luôn luôn tỏ ra ghét con lắm mà?
Quirrell thản nhiên đáp:
– Ờ, ổng ghét chứ. Quỷ thần chứng giám, mi không biết sao, cha mi và lão Snape cùng học chung ở trường Hogwarts, cả hai ganh ghét nhau. Nhưng
thật lòng lão không hề muốn mi chết.
– Nhưng mà cách đây vài ngày, con nghe tiếng thầy khóc… Con tưởng thầy Snape đe dọa thầy…
Lần đầu tiên, một thoáng sợ hãi hiện trên gương mặt Quirrell, lão nói:
– Đôi khi ta thấy khó thực hiện chỉ thị của chủ ta. Ngài là một phù thuỷ quá vĩ đại, trong khi ta quá yếu ớt…
Harry há hốc miệng:
– Thầy nói vậy là hắn đã ở trong phòng học với thầy lúc đó?
Quirrell lặng lẽ đáp:
– Ngài ở bên ta cho dù ta đi bất cứ đâu. Ta gặp ngài khi ta đang đi vòng quanh thế giới. Hồi đó ta còn là một thanh niên ngốc nghếch, đầy ắp
những ý tưởng về cái tốt, cái xấu. Ngài Voldemort đã chỉ cho ta thấy
rằng ta đã sai lầm biết bao. Ở đời này, không có tốt mà cũng không có
xấu, chỉ có quyền lực, và những kẻ quá yếu sẽ không nắm được quyền lực…
Từ đó, ta đã trung thành phục vụ ngài, mặc dù nhiều phen ta làm cho ngài thất vọng. Ngài đã phải rất nghiêm khắc với ta.
Bỗng nhiên Quirrell rùng mình.
– Ngài không dễ dàng bỏ qua lỗi lầm. Khi ta không đánh cắp được Hòn đá ở Gringotts, ngài đã hết sức khó chịu. Ngài đã trừng phạt ta… ngài quyết
định giám sát ta chặt chẽ hơn…
Giọng Quirrell lạc đi.
– Ta không hiểu được… chẳng lẽ Hòn đá ở bên trong tấm gương? Ta có nên đập vỡ nó ra không?
———–
Sau khi Quirell than phiền, và Voldermort chỉ cho hắn phải dùng Harry, Ngọc Minh biết cao trào đến rồi
– Nó nói láo… nó nói láo… – một âm thanh the thé phát ra. Minh biết Harry đã lấy được hòn đá.
– SECTUMSEMPRA!!!
Ngọc Minh cởi bỏ áo choàng, ném vào nhẫn, rồi phóng ra một lời nguyền cắt sâu vĩnh viễn bắn về phía Quirell
– Lại là mày, đồ phá đám – Quirell hét lên, bắn trả.
Phép thuật bay tứ tán. Minh quát lên
– Harry, ném hòn đá đây, chúng ta phải phá hủy nó!
Harry, lúc này đang nấp sau một tảng đá, lập tức thò tay vào túi, móc ra hòn đá, chần chừ một lát rồi ném mạnh. Minh hụp người né tránh một lời
nguyền chết người của Quirell, phóng một phép thuật cắt sâu, cắt tảng đá ra thành 2 phần không bằng nhau. Sau đó lại nhanh chóng phóng tiếp 1
lời nguyền nổ tung, nhưng trước khi lời nguyền này chạm vào hòn đá phù
thủy, nó đã đem phần lớn nhét vào trong nhẫn chứa vật.
BÙM!!! Một tiếng nổ vang lên, hòn đá biến thành bụi phấn, rồi tan biến
trong không gian. Quirell (hay chính là Voldemort) hét lên đau đớn
– Không……….
– Giết nó… giết nó đi…
Quirell phóng một ma pháp chói lọi ánh sáng đỏ về phía Minh, nhưng hắn
tránh được, còn vách tường sau lưng thì xuất hiện một cái hố to tỏa khói nghi ngút. Tiếp đó, Minh và Quirell lại giống như lúc ở trong rừng cấm, qua lại du đấu. Núp ở trong góc, phía sau một tảng đá to, Harry nhìn ma pháp bắn nhau, ánh sáng chói lọi, vừa sợ hãi vừa thán phục, lại có chút ước ao. Gần 5’ sau, thật may mắn, thầy Dumbledore đã tới kịp. Kết quả,
Voldermort bỏ chạy, Quirell chết trận, còn Minh cũng thở dài, thả lỏng
cơ thể, gục xuống ngất đi…