[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Chương 91: Bùa chú vũ lạc


Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám – Chương 91: Bùa chú vũ lạc

Weasley vẫn không
chịu nói chuyện với Hermione. Nơi nào Hermione xuất hiện thì cậu ta đều
chỉ gà mắng chó, học sinh ngu nhất cũng có thể dễ dàng phát hiện nhóm ba người Gryffindor đang cãi nhau. Nhưng hiện tại, Hermione không hề cô
đơn như trước, xem như kiên cường làm mọi người đồng tình… Cô ấy thường
xuyên đi cùng Longbottom, có vẻ như cuộc nói chuyện hôm đó đã làm cô ấy
thay đổi. Nhờ có cô ấy, số lần Longbottom làm nổ vạc cũng ít đi rất
nhiều.

Tôi nghĩ rằng giáo sư Snape nên thưởng cho cô ấy phần
thưởng đặc biệt cống hiến tại lớp Độc dược – cho dù ông ấy vẫn đang châm chọc khiêu khích Hermione.

Toàn bộ Hogwarts đều biết cậu nhóc
Longbottom gần như là một Squips, thành tích từ trước đến nay là bét, mà người nuôi nấng cậu ta là bà Longbottom lại quá nghiêm khắc nên người
thừa kế duy nhất lớn lên có tính cách nhát gan ôn hòa.

Longbottom là cậu nhóc luôn cố gắng, chỉ tiếc là bản chất ngu ngốc, luôn đem mọi
việc làm hỏng bét. Với thiên phú về môn Độc dược làm mọi người xem đủ,
có thể dùng các tài liệu thông thường cùng phương pháp bố trí dược liệu
bình thường lại có thể tạo ra các dung dịch kỳ cục, bởi vậy cũng là
người bị trừ nhiều điểm nhất trong lớp Độc dược ngoại trừ Potter.

Dưới tình huống như thế, Longbottom đối với sự chủ động giúp đỡ của Hermione thì cảm động rơi nước mắt, cậu ta hình như rất thích – hoặc là có thói
quen – được người khác trông nom. Mà Hermione khá là am hiểu từ sự cảm
kích của người khác mà có cảm giác thỏa mãn cùng có động lực tiếp tục.
Cho dù Weasley làm cho cô ấy đau lòng, nhưng cô ấy nhìn bình tĩnh hơn
trước rất nhiều.

Chủ nhật là chuyến đi đến làng Hogsmeade, đây là chuyện vui vẻ nhất mà tôi gặp trong thời gian gần đây. Tôi đi cùng
Draco đến Hogsmeade – chỉ có hai người, Goyle và Crabbe đáng thương bị
chúng tôi bỏ rơi… Cho dù bọn họ có theo chân chúng tôi, thì bọn họ sẽ
vẫn kiên trì ở lại tiệm Công Tước Mật cả ngày.

Chúng tôi gặp Weasley, cậu ta đứng một mình ở cửa bưu cục, nhìn lén lút lắm.

“ A ! Tớ dám cá là nó đang định làm chuyện gì trái với quy định của trường học ! “ Draco cảm thấy hứng thú nhìn Weasley.

“ Có lẽ. “ Tôi đưa cho Draco cầm một quả tuyết bảo cầu, “ Nhưng cậu ta
lại ầm ĩ với Hermione… mà Potter lại không có phiếu đồng ý, không thể
tiến vào làng, nên có thể là cậu ta chỉ đi một mình. “


“ Cậu gọi
Granger là Hermione ? A, mình cũng không biết hai người có mối quan hệ
tốt như vậy đấy. “ Draco nhìn tôi chằm chằm, vô ý liếm vài miếng tuyết
bảo cầu, rồi ngay lập tức thổi phù phù. “ Này ! Tớ đã nói với cậu từ lần trước là ở bên ngoài sẽ không ăn tuyết bảo cầu mà ! Việc này không đẹp
gì cả. “

“ Đừng như thế, tuyết bảo cầu thú vị mà. “ Tôi đột nhiên nghĩ ra ý tưởng kỳ dị, “ Có lẽ trận Quidditch nên quy định bên người
lúc nào cũng có mang theo một tuyết bảo cầu, từ trên chổi rơi xuống sẽ
mang ra liếm liếm ? “

“ Thật là ngu ngốc. “ Draco không vừa lòng nhìn tôi, “ Cậu vẫn chưa trả lời mình. “

“ Tớ không nói cho cậu biết sao ? Chính là ở trận đấu Quidditch trước
đấy. Hermione khác với những người Gryffindor khác. “ Tôi nheo mắt nhìn
cậu nhóc đang đứng lầm bầm lầu bầu ở bảng thông báo cú mèo, “ Cậu đoán
là Weasley đang làm gì đấy ? “

“ Có lẽ mình nên đi nhìn một chút. “ Draco nóng lòng muốn đi thử. Cậu ấy có vẻ khá là tích cực trong việc
điều tra bí mật của Weasley.

“ Có lẽ cậu nên đợi hai chân của cậu có thể chạm đất đã. “ Tôi túm cổ tay áo của cậu ta tiếng đến cửa tiệm Giỡn của Zonko.

Draco giống khinh khí cầu bay bay bị tôi lôi kéo đi, cậu ta không đồng ý nói : “ Cậu túm nhăn quần áo của mình rồi ! “

Từ Hogsmeade trở về, tôi bận tối mày tối mặt, nhưng cuối cùng trước trận
chung kết giữa Gryffindor và Slytherin đã tạo ra được bùa trôi nổi. Nó
dùng ma lực tạo ra một vật cản dưới chân, lợi dụng sức cản của không khí để làm giảm tốc độ rơi, nhưng cần dùng chú ngữ khống chế độ chặt chẽ và phương hướng của vật cản đó.

Bởi vậy nếu rơi ở vị trí càng cao thì lại càng an toàn.

“ Các cậu chuẩn bị xong chưa ? “ Tôi đứng trên lầu lo lắng, Draco, Blaise cùng với Parkinson đứng dưới tầng một trong đại sảnh, ngửa đầu nhìn
tôi, nhìn to hơn hộp diêm có tí xíu. “ Các cậu cần phải phóng bùa
Wingadium Leviosa khi mà bùa chú của tớ thất bại nhé. “

Parkinson không kiên nhẫn vặn vẹo cổ, Blaise làm một động tác thể hiện là đã chuẩn bị xong.

Tôi cố lấy can đảm, nhắm mắt lại nhảy từ lầu bảy xuống, đồng thời đọc chú ngữ.


Cơ thể tôi rơi nhanh xuống bên dưới, tôi đã cho là bùa chú thất bại rồi.

Nhưng ngay sau đó bên dưới tôi giống như là rơi trên một tấm vải bạt vậy.

Tôi mở to mắt, tôi chao đảo giống như một cọng lông chim, thong thả bay xuống, rơi xuống sàn nhà tầng một.

Tôi đã thành công.

Tôi hưng phấn nhảy cẫng lên, quay đầu nhìn nhóm Draco.

Blaise vẫn duy trì biểu hiện kinh ngạc, Draco nhanh chóng quay đầu đi chỗ
khác, lỗ tai đỏ rực. Parkinson ôm bụng cười to, cười không khép miệng
lại được.

“ Merlin ơi ! “ Cô ấy nói, “ Cậu vậy mà mặc quần lót giống của các bà già bảy mươi tuổi ! “

Blaise khiếp sợ nói : “ Sylvia, mình thật sự… không thể tin được. “

Tôi đỏ mặt.

“ Đây là quần giữ ấm, bởi vì hôm nay là thí nghiệm bùa chú thì tớ mới
thay ! “ Tôi thở phì phò nói, “ Tớ là một Slytherin, các cậu không được
hoài nghi thưởng thức của tớ ! “

Parkinson lại cười to hơn.

Draco vẫn không chịu quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt Blaise dạo quanh người tôi một vòng, thở dài, vỗ vai tôi.

“Cậu không cần giải thích nhiều đâu.” Cậu ta với biểu tình am hiểu nói: “Chúng tớ… hiểu mà.”

Tôi tức muốn hét lên.

Cái bùa chú kia tôi muốn đặt tên nó là bùa Nhảy dù, Draco không đồng ý, nói là khó nghe quá. Cuối cùng nó được đặt tên là bùa Vũ lạc, bởi vì nó làm cho người đang ở trong không trung liệng như cái lông chim.

Lại
thêm một lần bước tiến mới mở ra bùa chú cũng không làm tôi vui sướng
như trong tưởng tượng, cho dù là có thì cũng bị cái thí nghiệm bùa chú

làm bay hết rồi. Mặc kệ tôi giải thích như thế nào, ba người thuần huyết quý tộc có thói quen cho dù mùa hè cũng mặc áo choàng phù thủy cũng
không chịu tin tưởng. Muggle có loại giống quần lót nhỏ bé có thể mặc
được ở bên ngoài.

Cấm túc của tôi đã xong, nó cũng không quá dài như tôi tưởng tượng. Rốt cuộc tôi lại được sống thoải mái nhàn nhã như trước.

Đợi cho tôi có tinh thần thì đã phát hiện Hermione đã hòa thuận cùng với
Potter và Weasley như ban đầu. Được rồi, những thiếu niên cãi nhau đều
vì những lý do vớ vẩn mà cãi nhau, rồi thường thường lại không có lý do
gì mà biến mất.

Môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc mà giáo sư Lupin
dạy vẫn là môn học được hoan nghênh nhất, chỉ là mỗi tháng thầy đều xin
phép nghỉ vài ngày, rồi trở lại trường học với tình trạng càng ngày càng ốm yếu.

Tôi mơ hồ cảm thấy cái gì đó, chính là cẩn thận nghĩ mà vẫn không phát hiện ra điều gì.

Lão Hagrid gần đây rất uể oải, cho dù lên lớp cũng buồn bã ỉu xìu, thậm chí có một lần lão khóc trên lớp.

“Lão có chuyện gì thế nhỉ?” Tôi thuận miệng hỏi, cũng không trông cậy vào
việc Draco – người luôn coi thường việc để ý đến lão Hagrid, trả lời.

“À, chỉ có thể là con Bằng mã bị tử hình. Đây là tin tức tốt, dã thú làm
Phù thủy bị thương thì phải trả giá đắt.” Con mắt màu xám của Draco lấp
lánh ánh sáng sung sướng, “Nhưng có thể là với cái tên Khổng lồ lai này
thì…” Cậu ta tỏ vẻ cười nhạo, “Cũng không phải như thế.”

“Hóa ra
là vậy…” Tôi nhìn về phía tam giác vàng của Gryffindor. Trách không được bọn họ lại thân nhau, xem ra là đồng bọn có cùng mục đích làm bọn họ
lại một lần nữa ở cùng nhau. Trách không được Weasley mỗi ngày đều ôm
sách lật tới lật lui giống Hermione, vậy mà tôi cứ tưởng cậu ta đột
nhiên đổi tính vì bắt đầu hiểu được tầm quan trọng của tri thức.

Nhưng mà tôi không nghĩ bọn họ có thể thành công, nói thật là chứng cớ chỉ ra Buckbeak đả thương người là chính xác, cho dù bọn họ có xem rất nhiều
án cũ cũng không thể lật lại bản án.

“Đừng nói nữa,” Draco không kiên nhẫn nói, “Cậu chừng nào thì bắt đầu dạy bùa chú Vũ lạc cho bọn họ?”

“Bọn họ?” Tôi hỏi.

“Đội Quidditch Slytherin.” Draco nói “Mình nhớ là cậu đã đồng ý dạy bùa chú đó cho mọi người trong đội bóng rồi.”

“Tớ nhớ rõ cậu là người nói “cậu” muốn dạy nó cho mọi người trong đội bóng.” Tôi nói, “Mà cậu đã biết.”

“Tớ còn phải luyện tập.” Draco cau mày nói.


“Merlin ơi, tớ mới hết bận đấy. Chẳng lẽ một chút thời gian nghỉ ngơi cậu cũng
không cho tớ sao, Draco?” Tôi mỉm cười nói, “Thế nào? Cậu sẽ không tàn
nhẫn như vậy chứ?”

Draco nhìn có chút do dự, tôi rèn sắt khi còn
nóng bổ sung một câu: “Đương nhiên, các cậu phải luyện tập. Nhưng các
cậu có thời gian vào buổi tối. Chẳng lẽ cậu muốn tôi ở phòng sinh hoạt
chung dạy bọn họ? Hoặc là, có lẽ cậu sẽ vui vẻ để bọn họ học trong phòng ngủ của tớ?”

“Đương nhiên là không cần phải thế. Nhưng mà, chúng ta còn ngày nghỉ Lễ Giáng sinh mà…” Tôi vội vàng thể hiện bộ dáng mệt
mỏi cầu khẩn, Draco dừng một chút nói, “… Được rồi.”

Mấy ngày
tiếp theo là Draco bận rộn cùng với tôi nhàn nhã hàng ngày. Draco bận
không thấy người, nhưng tôi lại thường xuyên cùng Blaise ở phòng sinh
hoạt chung uống trà tâm sự và v…v…

“Nhìn các cậu nhàn nhã như thế làm tớ ghen tị quá.” Draco không quý tộc chút nào ngồi lên ghế sofa bên cạnh Blaise, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Merlin ơi, nhìn cậu thật tệ quá.” Tôi nói, “Mắt cậu đen xì rồi kìa.”

“Thật sao?” Draco vội vàng rút đũa phép, quay đầu đi, lúc quay đầu lại thì
không thấy đôi mắt đen xì đâu mà cả mái tóc bạch kim đều sáng lấp lánh.
Tôi phát hiện ra việc cậu ta hiểu biết các bùa chú làm đẹp cũng là bình
thường.

Blaise mỉm cười lấy một cái ly trà đưa tới tay Draco.
Draco mang theo cử chỉ quý tộc ngạo mạn, tao nhã uống một ngụm, thỏa mãn thở dài.

“Tớ cũng không biết đã bao lâu mình không uống trà chiều rồi.” Draco oán giận nói, “Cậu có biết hiện tại mình bận thế nào đâu.”

Tôi đồng tình nhìn cậu ấy: “Rõ ràng.” Không phải là tôi có thành kiến gì
với đội bóng Slytherin, nhưng tôi vẫn cho rằng tất cả những thành viên
không có phong cách quý tộc và thành tích tệ nhất của Slytherin thì đều
tập trung trong đội bóng – Đội trưởng Flint thậm chí còn lưu ban đấy,
như vậy năng lực học tập bùa chú của bọn họ có thể tưởng tượng được.

Có lẽ cách nói “Tứ chi phát triển đầu óc trống trơn” là quá chuẩn.

“Loại tình huống này cũng không kéo dài lâu.” Blaise mỉm cười nói: “Lễ Phục sinh sắp tới rồi.”

“Đúng thế, mấy ngày nghỉ lễ Phục sinh tớ nhất định phải nghỉ ngơi cho thoải
mái.” Draco nói, “May mà vẫn có ngày nghỉ lễ Phục sinh.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.