Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám – Chương 51: Phòng sinh hoạt chung
Buổi tối tôi kiên trì ở lại phòng sinh hoạt chung làm ra vẻ bận rộn.
… Tôi thật sự vẫn thích làm ở Thư viện hoặc trong phòng ngủ. Nhưng đây là một loại thái độ, cho thấy tôi bây giờ không e ngại bất kì người nào
khiêu khích, tôi có quyền ở lại phòng sinh hoạt chung này.
Cho dù huynh trưởng Coffey ngồi ở bên lò sưởi trong tường đọc sách làm tôi lo
lắng, không biết anh ta sẽ có thái độ như thế nào… thì cũng không làm
tôi thay đổi ý nghĩ của mình.
Một lúc các nhóm lại ngẩng đầu nhìn tôi, khe khẽ nói nhỏ.
Tôi biết, lúc trước mình là một người bị học sinh năm dưới bắt nạt, sự thay đổi to lớn như vậy làm bọn họ ngạc nhiên vô cùng.
Đến tôi cũng ngạc nhiên lắm.
Lúc sáng tôi đã chuẩn bị tâm lý, mang theo thái độ chuẩn bị chiến đấu với các trò đùa dai của Slytherin.
Nhưng tôi không ngờ mình có thể làm đến vậy, cứ như ai đó chứ không phải là
tôi. Hoặc là oán hận đã quá nhiều, cuối cùng có chỗ đột phá mà hoàn toàn thoát ra.
“ … Cô Hopper vĩ đại không gì không thể làm, cuối cùng thành công làm cho chủ nhiệm Slytherin trừ hai mươi điểm. “ Âm thanh
của Malfoy chợt lớn hơn, tôi cá rằng cho dù có chui vào góc cũng có thể
nghe thấy.
Cậu ta vừa nói, con mắt màu xám vừa nhìn huynh trưởng Coffey, con mắt thăm dò.
Tôi nghĩ không một Slytherin nào quên được thời điểm nhập học, lời nói của huynh trưởng Coffey.
“ …Nếu các anh chị làm gì để Giáo sư Snape buộc phải trừ điểm của
Slytherin, tôi hi vọng người đó có thể chịu được toàn bộ sự tức giận của Slytherin. “
Tôi tất nhiên là nhớ.
Tôi cũng không nhịn
được nhìn trộm huynh trưởng Coffey, nếu như nói người tôi sợ nhất ngoại
trừ giáo sư Snape còn có huynh trưởng Coffey. Tôi cực kỳ khẩn trương.
Dù Malfoy ở gần như vậy, cho dù âm thanh của cậu ta có thể đánh thức cả
quái vật không lồ, huynh trưởng Coffey cũng coi như không nghe thấy. Anh ta hết sức tập trung xem sách trong tay, bộ dáng như không có việc gì.
Lòng tôi nhất thời an tâm, tôi khép lại sách giáo khoa, cho Malfoy nụ cười
giả tạo, hất cằm lên, nhẹ giọng nói : “ Chỉ có hai mươi điểm thôi… đúng
không ? Tôi sẽ kiếm được nhanh thôi, thậm chí là nhiều hơn. “
Tuy rằng đều là người đứng đầu học sinh một khóa, nhưng đối xử với Malfoy
cũng không thể giống Ocil Gourde. Đối xử với Ocil Gourde, tôi có ưu thế khóa trên, mà học sinh khóa dưới không thể khiêu khích học sinh khóa
trên. Cho dù cậu ta là người đứng đầu khóa đấy, đại quý tộc cũng phải
tuân theo quy định ngàn năm của Slytherin.
Mà Malfoy… cùng học
với nhau hai năm tôi biết cậu ta là một đứa nhỏ được chiều hư, lòng tự
trọng mạnh mẽ đến méo mó, không thể chịu đựng được người khác từ chối dù chỉ một chút, lòng dạ hẹp hòi muốn chết.
Cho nên đối với cậu ta, tôi phải cho cậu ta chút mặt mũi, thậm chí cho cậu ta thấy thiện ý của
mình, thích hợp nhất là thể hiện sự tôn trọng cậu ta. Bị lòng dạ hẹp hòi của cậu ta ghi thù, tôi nghĩ rằng thời gian còn lại của tôi Hogwarts
cũng không mấy thoải mái. Dù sao tôi đã tận mắt thấy cậu ta bất khuất
thế nào khi khiêu khích Potter kệ cho khi thắng khi bại.
Một người xui xẻo như Harry là đủ rồi.
Malfoy bất ngờ nhìn tôi, nhướn mày, âm thanh kéo dài ra : “ … có lẽ. “
Biểu tình của người lớn xuất hiện trên khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn của cậu ta làm tôi suýt nữa thì không nhịn được cười.
“ A… “ Hai tay Zabini giao nhau chống cằm, nở nụ cười hứng thú. Cậu ta đứng lên, vỗ vai Malfoy đi thẳng về phòng ngủ.