Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám – Chương 222: Toa xe huynh trưởng
Edit: Lily_Carlos
Dumbledore lợi dụng bóng đêm rời đi, sáng sớm hôm sau dù Sirius đã
tỉnh dậy nhưng hắn vẫn cảm thấy buồn nôn, đầu óc choáng váng, nói năng thì lộn
xộn không rõ ràng. Ông ấy gần như hấp hối, cả người ông ấy lộ ra vẻ đáng thương
mà thường ngày không hề có giống y như một con chó bị rút mất xương sống vậy.
Nhưng chúng tôi cũng không cần phải quá lo lắng vì Dumbledore từng
nói cho chúng tôi biết hậu quả, chỉ cần uống vài lọ ma dược và nghỉ ngơi mấy
ngày là có thể khôi phục được như cũ, thậm chí còn không phải đưa đến St. Mungo.
Sirius đáng thương, ông ấy sẽ làm được gì nếu mấy ngày này Lupin
không ở bên cạnh chăm sóc ông ấy đây? Kreacher vẫn phục vụ chúng tôi rất chu
đáo nhưng nó vẫn từ chối phục vụ chủ nhân của nó. Dolly thì không quan tâm đến
hắn và cũng không thể trông cậy vào Mia, còn chúng tôi là trẻ vị thành niên
không có kinh nghiệm chăm sóc người khác, mà…… Blaise? Tôi nghĩ ông ấy
thà ở một mình còn hơn.
May mà loại dược liệu để tạo thành ma dược ông ấy cần dùng không
quá khó tìm, trong kho nhà Black có một ít còn nhứng thứ khác chúng tôi có thể
đặt hàng qua thư, nếu không phải có người để phun độc hằng ngày thì bậc thầy ma
dược là ngài Snape chắc chắn sẽ không tình nguyện làm một công việc mà mình
không vừa ý như vậy, làm cho ông ấy cảm nhận được cái gì là sống không bằng
chết.
Mỗi ngày nhật báo tiên tri đều đăng danh sách những người mất
tích, tử vong hoặc là một chuyện ly kỳ cổ quái nào đó. Thi thể của hiệu trưởng
Duemstrang ông Karkaroff được tìm thấy trong một căn nhà gỗ nhỏ, trong
nhà có dấu hiệu của ma thuật hắc ám.
“Hiện giờ trong hẻm xéo không có ai cả.” Ron nói:
“Mấy chủ cửa hàng cũng bị bắt đi rồi……”
Ron thấy chúng tôi đều nhìn về phía cậu thì nhún vai nói:
“Hôm qua Bill tới nói cho tớ biết.”
“Là Tử Thần Thực Tử làm?” Harry thì thào nói:
“Nhưng họ bắt mấy chủ cửa hàng đó đi làm gì?”
“Dù sao nơi đó cũng không an toàn rồi.” Ron nói xong thì
xúc một thìa kem cho lên miệng, khuôn mặt cũng lập tức tươi tỉnh hơn.
“Tôi cảm thấy bây giờ chỗ nào trong giới phép thuật cũng
không được an toàn.” Tôi nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Ron một chút rồi đẩy kem
ra cũng không muốn ăn.
“Không ngoài dự đoán ——” Hermione nhỏ giọng nói: “Hiện
tại không chỉ có thế giới pháp thuật không an toàn mà thế giới Muggle cũng vậy.
….. Mấy ngày trước tớ có xem qua mấy tờ báo của Muggle số người mất tích
và tử vong cũng đang gia tăng, còn có người bị nổ tung một cách kỳ quái —— còn
có ảnh Muggle phát cuồng ở đảo Hershey, nhưng họ lại chỉ cho rằng những người
kia mắc bệnh điên thôi.”
Tôi bất giác cắn răng cảm thấy lợi đều ê ẩm: “Nếu như tử thần
thực tử vẫn tiếp tục tùy ý như vậy chỉ sợ…… Tớ nghĩ có thể sẽ lộ sự
tồn tại của thế giới phép thuật.”
Tôi và Hermione hai mặt nhìn nhau, Ron vẫn không rõ tình hình mà
nhìn hai chúng tôi.
“Được rồi, ” Ron nói: “Tớ đoán trước khi được nhập
học thì phù thủy chúng ta cũng không được đến hẻm Xéo một mình, đúng không?”
“Dĩ nhiên.” Lupin đi từ ngoài cửa vào, ông ấy đặt mấy
bức thư trước mặt chúng tôi: “Đây là danh sách những gì cần chẩn bị cho
năm học mới.”
“Oh, vậy ai sẽ đưa chúng cháu tới hẻm Xéo?” Harry nhìn ông
ấy.
“Tôi nghĩ các cháu không thể đi.” Lupin nói: “Các
cháu cứ đưa dánh sách cho tôi, ngày mai tôi sẽ đi mua sách mới cho các cháu.”
“Hẻm Xéo đã hỗn loạn đến loại trình độ này rồi sao?” Tôi
không thể tin được hỏi lại.
“Đối với các cháu thì có lẽ là vậy.” Lupin nói,
Hermione cẩn thận nhìn Harry một chút: “Bởi vì Harry? Học
sinh năm thứ năm bọn cháu có thể bị hạn chế ra ngoài.”
“Tình huống có chút thay đổi.” Lupin cân nhắc một chút nói:
“Ngày đó có mấy tử thần thục tử nghe được lời tiên đoán ở bộ ma pháp.”
Tôi dần dần hiểu.
“Lời tiên đoán nói Harry là khắc tinh của Voldemort ..
…. Nó nói chỉ có một người có thể sống.” Tôi đã hiểu ra nói: “Mà
Voldemort luôn luôn tự cao tự đại thì làm sao ông ta có thể để yên cho một kết
uy hiếp đến quyền uy của ông ta chứ? Ông ta nhất định phải giết chết Harry để
chứng minh với giới pháp thuật rằng ông ta mới là kẻ chiến thắng.”
“Đúng vậy. Nếu năm nay ông ta chỉ muốn lợi dụng Harry để lấy
quả cầu tiên tri, thì sau này mục tiêu đầy tiên trong bằng danh sách của ông ta
chính là Harry. Nhưng mà đừng lo lắng.” Lupin vỗ vỗ bả vai Harry:
“Chúng tôi sẽ bảo vệ cháu.”
Hermione và Ron nhìn Harry với ánh mắt lo lắng, Harry chán nản nói:
“Nhưng mà cháu không muốn cứ chờ người khác bảo vệ như vậy.”
Lupin nở nụ cười: “Tôi không hề nghi ngờ sự dũng cảm của cháu
đâu, Harry. Nhưng mà sự an toàn của cháu rất quan trong cả với chúng ta và giới
pháp thuật.”
Dù lời tiên đoán chưa được tiết lộ nhưng có nhiều người trong giới
pháp thuật đều đoán như vậy. Mọi người đã coi Harry là người cầm cờ đối kháng với
Voldemort rồi, nếu cậu sảy ra chuyện ngoài ý muốn thì nó sẽ thành một đả kích
nặng nề đối với giới pháp thuật.
Xem ra Harry cũng nghĩ đến cái này, nhìn cậu cực kỳ không thoải
mái. Nhưng khi câu mở phong thư đến từ Hogwarts thì lập tức cảm thấy vui
vẻ —— cậu nhận được huy chương đội trưởng Quidditch nhà Gryffindor.
Nhưng lá thư làm làm tôi thấy phiền lòng, càng đến gần ngày khai
giảng tôi càng cảm thấy nặng nề hơn.
Tôi không thể không đối mặt với thực tế, tôi cẩn thận suy nghĩ
suốt một kỳ nghỉ về quan hệ giữa tôi và Draco và tương lai của chúng tôi.
Mạc dù Lucius cha của cậu ấy không bị bỏ tù nhưng Malfoy gần như
đứng ở mặt đối lập với tôi.
Tôi không biết tôi phải lựa chọn như thế nào và tôi cũng cảm thấy
rất khó để chọn lựa, hơn nữa tôi cũng không biết Draco phải lựa chọn thế nào.
Ngày khai giảng là một ngày âm trầm, bầu trời giăng đầy mây đen.
Blaise lần lượt ôm chúng tôi trong nhà cũ, năm học này bà không
thể ra sân bay chín ba-phần-tư để tiễn chúng tôi.
Bà dùng sức ôm chặt lấy tôi.
“Mẹ đừng lo lắng.” Tôi nói.
Bà hôn lên trán tôi một cái rồi nói: “Bảo bối đừng làm chuyện nguy hiểm.”
Đầu tiên chúng tôi đi tới căn phòng rách nát nhà Weasley, tôi còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã bị vài thần sáng vây quanh rồi đưa lên xe hơi của bộ pháp thuật, sau đó trở lại sân ga số chín ba-phần-tư. Có mấy đôi tay nâng tôi vào trong toa xe sau đó hành lý của tôi cũng được đưa vào từ cửa sổ.
Sirius nhận lấy hành lý của tôi, tách đám người đang chen chúc ra rồi đưa tôi đến toa xe của huynh trưởng. Trong buồng xe đã có người, mấy vị huynh trưởng kinh ngạc nhìn Sirius, huynh trưởng nữ nhà Hufflepuff kích động suýt té xỉu. Khi cô ấy liếc mắt nhìn
về phía tôi thì tôi có cảm giác mình sắp bị đâm thủng.
Sau đó Ron và Hermione cũng lảo đảo chen lấn đi vào, bọn họ cất hành lý sau khi ngồi xuống bên cạnh tôi thì mới thở ra một hơi.
“Năm này còn chật chội hơn năm trước nhiều!” Ron oán trách.
“Vì năm nay có rất nhiều thần sáng trên xe. Bộ ma pháp quyết định bảo vệ đoàn xe một cách toàn diện.”
Sirius toét miệng cười cười: “Tôi cho rằng các cháu nên ngồi đoàng hoàng ở đây. Sau này còn gặp lại các bạn nhỏ.”
Ông ấy nói xong liền xoay người.
Cửa toa xe huynh trưởng được mở ra một lần nữa, Draco xuất hiện trước cửa. Cậu ấy không cao hơn và cũng không gầy đi giống như tôi nghĩ, xem ra còn khoẻ mạnh hơn, nhìn qua trông cậu ấy rất tốt. Mái tóc vàng xinh đẹp của cậu ấy êm ai rũ xuống khuôn mặt vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Trong lòng tôi cảm thấy hơi khó chịu.
Cậu ấy nhìn Sirius một cái, rồi lại dùng đôi mắt màu lam nhìn tôi bằng ánh mắt sắc bén, biểu tình ngạc nhiên trên gương mặt từ từ chuyển sang vẻ chán ghét. Cậu ấy để lộ nụ cười khinh miệt lui về sau một bước, rồi xoay người đi đến toa xe bình thường của nhà Slytherin.
“Sylvia.” Hermione nắm tay của tôi và nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng.
Mặc dù bọn họ không nhắc đến chuyện tình yêu giữa tôi và Draco nhưng tôi biết bọn họ muốn tôi chấm dứt với cậu ấy. Khi mọi chuyện sảy ra bọn họ vẫn lo lắng cho tôi.
“Đáng chết!” Sirius lập tức nổi giận đùng đùng, ông nhanh chóng cầm ma trượng đi đến toa xe kia: “Phải cho cậu ta một trận khó quên mới phải ——”
“Sirius!” Tôi vội gọi ông ấy lại hít một hơi thật sâu mới nói: “Con rất khỏe.”
Sirius nhìn tôi một cái.
“Được rồi. Chỉ mong là vậy.” Ông ấy mang theo tâm trạng lo lắng mà rời đi.