Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám – Chương 210Quyển 4 –
Editor: Nguyen_Khanh
Beta: Quyền Khuyên
Ngày cuối cùng của kỳ thi, bà Umbridge cùng tổ điều tra Bộ Phép thuật rời khỏi Hogwarts. Mãi đến hôm sau, nhìn thấy thông báo dán tại Sảnh đường, chúng tôi mới biết được tin này. Cho dù có rất nhiều người vô cùng tiếc nuối khi không thể nhìn thấy bộ dáng ủ rũ ra đi của Phó Bộ Trưởng, nhưng thông báo kế tiếp cùng tin tức đăng trên Nhật Báo Tiên Tri cũng là tin tốt với chúng tôi.
Thông báo cho chúng tôi biết giáo sư McGonagall tạm thời giữ chức hiệu trưởng, mà Nhật Báo Tiên Tri thì…
“Tất cả chỉ là hiểu lầm. Hiện tại chúng tôi đang truy tìm tung tích của giáo sư Dumbledore.” Cho dù Fudge trên ảnh không thể che dấu được sự khó chịu của ông ta nhưng ông ta vẫn tiếp tục trả lời phóng viên, “Đến khi có tin tức thì chúng tôi sẽ mời giáo sư Dumbledore trở lại Hogwarts tiếp tục đảm nhiệm chức hiệu trưởng.”
Các học sinh cao hứng muốn phát điên.”Nhìn đi!” Rất nhiều học sinh đều nói, “Tớ biết giáo sư nhất định sẽ trở về mà!”
Những ngày kế tiếp không có tiết học, trong trường không chỗ nào không thấy học sinh đùa giỡn, so với quá khứ còn náo nhiệt hơn. Trước kì nghỉ một tuần, rất nhiều người lợi dụng thời cơ mà triệt để thư giãn.
Mà mãi đến sau khi kỳ thi kết thúc, tôi mới nhớ ra sinh nhật của Draco đã qua.
Tôi nhanh chóng viết thư đặt hàng. Khi cậu bước vào phòng sinh hoạt chung, tôi ngăn cậu lại, giả bộ tự nhiên tặng quà cho cậu ấy.
“Quà sinh nhật của cậu. Uhm…” tôi hắng giọng, mỉm cười, “Tớ vẫn chưa chúc mừng sinh nhật cậu!”
Draco nhìn nhìn tôi, chậm rãi nhận lấy quà.
“Ah~ thực cảm động khi cậu nhớ ra…” Cậu miết cạnh hộp quà, ngữ điệu du dương, “…khi mà sinh nhật tớ đã qua được gần nửa tháng!”
“Cậu cũng biết mà, mấy ngày trước ai cũng bận cả. Chuẩn bị cho kỳ thi cũng đủ làm người ta phát điên…” tôi hắng giọng, chột dạ nói dóc, “Cậu không phải cũng quên rồi sao…?”
“Tớ quên?” Draco giận dữ, “Gặp quỷ đi! Tớ làm sao có thể quên! Tớ chỉ muốn xem cậu có nhớ được hay không thôi! Hôm đó mẹ tớ đã gửi cho tớ một hộp quà lớn thế nào, thế mà cậu hoàn toàn chẳng để ý đến!”
“Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!” tôi vội vã trấn an, thành khẩn nhận lỗi, “Lần sau tớ nhất định sẽ nhớ… Tớ đảm bảo đây là lần cuối cùng!”
Tôi dám thề với toàn thể thế giới pháp thuật là tôi rất thành tâm. Draco nghe xong lời thề của tôi, hình như còn giận hơn.
Sau đó, cậu lại bắt đầu làm lơ tôi.
Đương nhiên, lần này quả thật là do tôi sai, tôi đã lơ là cậu ấy. Vì thế tôi vô cùng chột dạ, vô cùng cẩn thận đi theo lấy lòng cậu ấy.
Buổi sáng ngày thứ ba sau khi cuộc thi kết thúc, Draco thoải mái dựa trên sofa xem báo. Mà tôi thì ở bên cạnh, thỉnh thoảng cười với cậu, gọt táo lấy lòng cậu, cắt táo thành từng miếng nhỏ, đặt vào đĩa rồi đưa cho cậu ấy.
Blaise đi ngang qua chúng tôi, nhướng nhướng lông mày nhìn chúng tôi.
“A…chuyện này thật là khó gặp mà!” Cậu ta cười mỉm, đánh giá.
Draco hừ một tiếng làm đáp lại, tôi trừng mắt nhìn Blaise.
“Nhưng mà Draco…” cậu ta vẫn không chuyển tầm mắt, “Cậu vẫn muốn để thứ đó ở đó sao?”
“Cái gì?” Draco đặt báo xuống, quay đầu nhìn về phía cửa phòng ngủ huynh trưởng. Ở đó có một phong thư.
Cậu lấy đũa phép ra, quơ quơ. Phong thư lập tức từ trong khe cửa thoát ra, bay nhè nhẹ đến trước mặt bàn chỗ chúng tôi. Đó là một phong thư màu hồng nhạt, mực đỏ tươi. Tên người nhận là Draco Malfoy. Mỗi nét bút đều vô cùng cẩn thận, có thể thấy vô cùng thành tâm.
Không hề nghi ngờ đây là một phong thư tình.
Tôi và Blaise cùng nhìn Draco.
Draco trời sanh tính tình không được tốt, lòng dạ hẹp hòi lại thích mang thù. Nhưng nếu chỉ nói về tướng mạo, cậu ta có một mái tóc bạch kim vô cùng đẹp đẽ, ngũ quan sinh động. Bỏ qua thành kiến về tính tình thì cậu chính là một thiếu niên mười sáu tuổi rất ưa nhìn. Và đương nhiên, đối với thiếu nữ mười mấy tuổi thì bộ dáng của Draco vô cùng có sức hấp dẫn. Lễ tình nhân hàng năm, cậu nhận được không ít chocolate và thư tình.
“Tớ tưởng tại Hogwarts, tất cả thư tín đều do cú mèo gửi.” Blaise cười. Cậu ta ngồi xuống cạnh chúng tôi, vắt chân lên đùi, mười ngón tay đan lại, có vẻ rất hứng thú mà nghiêng mình về phía trước, bày ra bộ dạng xem trò hay.
Draco lườm tôi một cái, mở thư ra trước mặt chúng tôi.
“Draco thân ái…” Cậu nhỏ giọng đọc thư.
Tôi vội vàng lấy một miếng táo vừa gọt khi nãy cho vào miệng, để tránh cười ra tiếng khiến cậu ấy thẹn quá hóa giận.
“Draco thân ái…Mình biết là rất mạo muội khi gửi lá thư này cho cậu nhưng mình thật sự rất muốn cho cậu biết tình cảm của mình. Mỗi năm trôi qua, trong đêm dài mình luôn nghĩ đến cậu, giọng nói, nụ cười, dáng vẻ của cậu lúc nào cũng hiện hữu trong tâm trí của mình…”
Draco đọc lá thư dạo dào tình cảm một cách hết sức diễn cảm. Tôi ngồi cạnh gặm táo nhưng lại cảm thấy trong miệng chua lè.
“…Mình nguyện ý dâng tặng cậu trái tim của mình.” Đọc xong lá thư, cậu vất lá thư sang một bên.
“Có kí tên không?” Blaise hỏi.
“Không có.” Draco nói.
“Tớ cũng nghĩ là không. Cô nàng, hoặc cũng có thể là một cậu chàng, đương nhiên sẽ không viết tên mình lên một lá thư có thể dễ dàng bị lấy đi bởi bất cứ ai.” Blaise cười nói, “Nhưng mà chúng ta có thể suy đoán một chút chứ nhỉ? Rốt cuộc là ai trong Slytherin có can đảm như vậy đây?”
“Có rất nhiều người để suy đoán.” Draco hết sức tự phụ mà nhún nhún vai. Ánh mắt cậu liếc xéo qua tôi, miệng hừ hừ, “Nhưng mà, chúng ta có thể tìm ra cô nàng đó. Có ai đó không coi trọng tớ nhưng mà không thiếu người quan tâm đến tớ đâu!”
“Tớ về phòng ngủ sửa soạn một chút.” Tôi thập phần bình tĩnh đứng lên, lau miệng, nói, “Tớ có hẹn với Harry lúc hai giờ tại quán Ba cây chổi.”
Sắc mặt Draco tối sầm lại.
Tôi trở về phòng ngủ, tắm rửa, thay y phục sạch sẽ. Khi tôi đang đeo thắt lưng giấu thuốc thì Draco đẩy cửa đi vào.
Cậu sa sầm sắc mặt nhìn tôi đi tới đi lui trong phòng, mặc áo choàng ra ngoài.
“Không được đi!” Cậu nghiêm mặt nói.
Tôi vòng qua cậu đi ra cửa, nghe vậy thì xoay người lại bĩu môi.”Không, tớ muốn đi.”
Draco giận dữ, hùng hổ tiến lại gần tôi “Không được đi!”
Tôi bất ngờ, không đề phòng bị cậu đẩy. Sức nặng của mình cộng thêm của cậu, khiến cái ót của tôi đập vào mặt đất, đau đến ứa nước mắt.
“Này.” Draco vội vàng vén tóc của tôi lên xem, khẩn trương hỏi, “Bị đập vào chỗ nào rồi? Đau lắm không?”
“Cậu nói thử xem!” Tôi cắn răng hỏi.
“Đau ở đâu nào?” Draco nói, “Để tớ xoa cho cậu!”
“Cái gáy, phía dưới một chút.” Tôi nói. Ngón tay của Draco ngay lập tức tìm được chỗ bị đau, xoa nhẹ. Tôi hút một ngụm khí, cảm thấy chỗ đau tê tái kia dần có cảm giác.
“Khá hơn chút nào không?” Draco hỏi.
“Vẫn còn đau ~” Tôi rầu rĩ trả lời. Ngước mắt nhìn lên, gương mặt Draco gần ngay trước mắt. Tóc của cậu mềm mại buông xuống trán, ánh mắt màu xám nhạt thập phần chuyên chú.
“Uhm.” Tôi mất tự nhiên, hắng giọng một cái, cảm thấy đầu óc có chút quay cuồng, “Tớ cảm thấy đầu tiên chúng ta nên đứng dậy thì hơn…tư thế này, hình như không tốt lắm.”
Hai chân cậu quỳ hai bên thân người tôi, một tay đỡ lấy lưng của tôi, tay còn lại nhẹ nhàng xoa ấn lên vết thương của tôi. Nghe tôi nói vậy, cậu có vẻ sửng sốt trong chốc lát.
Nhưng rất hiển nhiên, cậu nhanh chóng phản ứng. Thân thể chúng tôi gần nhau như vậy, nhờ vậy tôi có thể cảm thấy cả người cậu ấy cứng ngắc.
Và có bộ phận nào đó rất là cấn người.
Nếu tôi bảo tôi không biết chuyện gì đang xảy ra thì rõ ràng đó là nói dối. Nhưng tôi thấy tai của Draco từ từ đỏ lên, các loại biểu cảm từ xấu hổ đến quẫn bách cũng hiện ra. Nhưng cảm giác đầu tiên của tôi lại là yên tâm.
“Không sao!” Tôi thở phào nhẹ nhõm, “Cậu vẫn bình thường.”
“Ý cậu là gì?” Draco thẹn quá hóa giận hỏi.
“Ý tớ là…cậu cũng biết đó…” tôi giải thích “Chúng ta cùng từng nhau ngủ chung trên một cái giường.”
“Thế thì sao?” Draco lạnh lùng hỏi.
“Bình thường thiếu niên ở độ tuổi chúng ta được gọi là đang trong tuổi dậy thì, là thời điểm dễ bị kích thích nhất, nhưng mà cậu chẳng có phản ứng gì cả…” Tôi nói. Lúc chúng tôi ngủ chung giường, mỗi ngày thức giậy, trông Draco lúc nào cũng sảng khoái. Điều này khiến tôi không thể không ngạc nhiên.
“Cậu làm sao biết tớ không có? Và tuổi dậy thì là cái gì?” Draco tức giận hỏi. Cậu hơi hơi híp híp mắt, giọng điệu đầy uy hiếp, “Tóm lại, ý cậu là… trong nửa năm qua, cậu luôn nghi ngờ năng lực của tớ?”
“Tuổi dậy thì là cách nói của Muggle. Uhm…” tôi ngẫm nghĩ một chút, đẩy Draco ra khỏi người tôi, tìm kiếm một thứ trong phòng ngủ của mình. Cuối cùng tìm được một quyển sách mà Blaise đã tặng cho tôi mấy năm về trước.
Thời điểm tôi quay trở lại, tôi thấy Draco vẫn ngồi trên mặt đất, cúi đầu, biểu tình trên mặt có chút cổ quái, vừa như bực tức lại vừa uể oải.
“Tớ tìm được sách Blaise tặng cho tớ.” Tôi đặt quyển sách trước mặt cậu, ngồi cùng cậu ấy trên thảm, “Cậu xem một chút đi, sách của Muggle cũng khá thú vị đó.”
“Là sao?” Draco buồn bã ỉu xìu hỏi.
“Trang 29.” Tôi tìm được điều mình muốn trên bảng mục lục, “Nhìn này, trong đây có nói thiếu niên trong tuổi dậy thì thường dễ bị kích thích, còn có mộng tinh và gì gì đó…cũng là điều rất bình thường.”
“Gặp quỷ đi! Chẳng lẽ Muggle lại hiểu rõ tớ hơn chính tớ sao?” Draco tức giận nói, “Cậu cho tớ xem cái này để làm gì?”
“Ý tớ là…” tôi thở dài, vỗ vỗ cậu, “Hiện tượng này của cậu rất bình thường. Cậu không cần cảm thấy xấu hổ hay bất an đâu!”
“Tớ nói tớ bất an lúc nào?” Draco gầm lên.
Tôi dùng biểu tình “được rồi, cậu nói thật” nhìn Draco. Draco trừng mắt nhìn tôi, giống như bị chọc tức đến không thể nói gì.