Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám – Chương 206: Tư vấn nghề nghiệp
Editor: Quyền Khuyên
Tôi đến phòng Độc dược trước thời gian hẹn, tôi vẫn còn nhớ giáo sư Snape không thích người khác đến trước.
Giáo sư đang ngồi viết thư tại bàn làm việc.
“Ngồi xuống đi.” Ông nói ngắn gọn.
Chờ tôi lên ngồi ở trên ghế, lúc ngẩng đầu lên, Giáo sư Snape đã thu bức thư lại, tấm da dê và bình mực bị di chuyển đến bên cạnh, những ngón tay trên hai bàn tay giáo sư giao nhau đặt ở trên bàn.
“Buổi nói chuyện này phải chi tiết kỹ càng về bất kỳ ý tưởng nào về nghề nghiệp sau này, để trợ giúp trò quyết định tiếp tục học những môn gì trong năm thứ sáu cùng năm thứ bảy.” Giáo sư Snape nói, “Sau khi rời khỏi Hogwarts trò muốn làm công việc gì?”
“Em muốn vào làm tại bệnh viện thánh Mungo.” Tôi nói.
“Bệnh viện thánh Mungo?” Giáo sư Snape nhíu mày, “Yêu cầu khó khăn. Bệnh viện thánh Mungo cũng không phải mỗi năm đều tuyển nhận người mới, trừ khi trò phải có thành tích vô cùng đặc biệt. Trò cần phải có – – ít nhất bảy điểm E trở lên trong chứng chỉ N. E. W. Ts, trong đó Độc dược học, Thảo dược học, Bùa chú tất phải đạt điểm O – – “
“- – St. Mungo cũng chẳng hề tốt để tiến vào.” Giáo sư Snape bỏ trang giấy màu đen trong tay xuống, “Trò xác định trò lựa chọn nghề nghiệp này?”
“Đúng.” Tôi nói. Tôi đã có ý nghĩ này từ lâu rồi.
“Như thế, nói một chút xem, trò có những hiểu biết gì về nghề nghiệp này?”
“Tiền lương ở bệnh viện thánh Mungo rất cao, ” tôi rất thành thật nói, “Hơn nữa nội dung công việc đầy vô cùng có tính khiêu chiến.”
“Tính khiêu chiến, đương nhiên! Nhưng bởi vì trò lớn lên tại thế giới Muggle, tôi nghĩ hiểu biết của trò về bác sĩ của thế giới phù thủy đều đến từ chính bà Pomfrey.” Giáo sư Snape nói, “Bà là bác sĩ cực kỳ ưu tú, nhưng trò nếu là cho rằng bác sĩ tại bệnh viện thánh Mungo cũng giống như bà ấy luôn luôn bận rộn xử lý những vết thương nho nhỏ, vậy trò đã sai lầm rồi.”
“Uh`m… Em nghe Draco nói, ” tôi nói, “Cậu ấy nói bác sĩ tại bệnh viện thánh Mungo có thể coi là một loại khác của chuyên gia giải bùa chú.”
“Đúng vậy.” Giáo sư Snape nói, “Dưới tình huống bình thường, phù thủy sẽ tự xử lý những vết thương nhỏ ở nhà mình. Chỉ có những thứ mà phù thủy trưởng thành khoanh tay đứng nhìn – – thí dụ như không thể đảo ngược bùa chú tạo thành tổn hại, thí dụ như phép biến hình vĩnh viễn – – chỉ có những bệnh nhân như thế này thì bệnh viện thánh Mungo mới tiếp nhận. Như thế, trò cho rằng trò có thể chịu đựng được khiêu chiến cùng áp lực này sao?”
“Chính vì như thế em mới muốn vào bệnh viện thánh Mungo, Giáo sư, ” tôi sung sướng nói, “Thực tế làm người giải bùa chú cũng được, nhưng hiển nhiên là làm việc trong phòng làm việc thì thích hợp với em hơn là làm việc ở ngoài.”
“Được rồi.” Giáo sư Snape nhìn tôi rồi cúi đầu. Ông cầm bút lông chim, viết rất nhanh trên trang giấy, “Vậy năm thứ sáu trò cần học ít nhất bảy môn học này. Chú ý quan trọng là môn Độc dược cao cấp, ta chỉ nhận học trò đạt điểm O, mà môn Biến hình cao cấp và Bùa chú cao cấp chỉ lấy học trò có điểm E trở lên. Trò học môn Biến hình khóa cùng môm Bùa chú học rất khá – – chỉ cần trò giữ nguyên trình độ này trước khi thi là có thể rồi. Nhưng thành tích môn Độc dược của trò cũng không ổn định, ta nghĩ trò cần gia tăng khối lượng bài tập. Suy xét đến khả năng trúng tuyển vào bệnh viện thánh Mungo không cao, có lẽ trò cần chuẩn bị cho lựa chọn thứ hai. Chương trình học cần thiết của chuyên gia giải bùa chú là…”
Ông viết xoàn xoạt viết hết một tấm da dê, “Được rồi, cầm đi. Kết thúc buổi tư vấn nghề nghiệp tại đây.”
… Thật sự là nhanh gọn sạch sẽ.
Tôi mơ màng cầm tấm da dê rời khỏi văn phòng, chỉ trong 10 phút đã kết thúc buổi tư vấn nghề nghiệp mà tôi nghĩ rằng cần một tiếng.
Draco cũng không có ở trong phòng nghỉ, hiển nhiên là đã ra ngoài tuần tra rồi. Tôi ngồi ở chỗ chúng tôi thường xuyên ngồi, cúi đầu đọc tấm da dê được mang ra khỏi phòng làm việc.
Tôi không ngờ tuy giáo sư Snape nói không nhiều lắm, nhưng trên tấm da dê viết rất tường tận. Trên đó không chỉ ghi những môn học buộc phải học, còn đề nghị một vài môn học có liên quan. Thậm chí đoạn cuối cùng còn viết chữ nhỏ ghi quá trình tuyển sinh của bệnh viện thánh Mungo. Giống như là cái gì ông ấy cũng đều biết vậy.
— —–
Sau một tuần bài viết của Hermione đã được xuất bản rồi. Nhưng trong Hogwarts cũng không xuất hiện tình hình giống như lần trước, vào bữa sáng, lũ cú mèo thì càng ít hơn trước.
Harry vô cùng thất vọng đối với điều này, nhưng Hermione lại vô cùng vui vẻ.
“Tình huống còn tốt hơn so với tưởng tượng của chúng ta.” Cô nói.
“Là sao?” Harry khó hiểu hỏi, “Dù mụ Umbridge đã cấm mọi người xem ‘Kẻ Ngụy Biện’. Tớ không xác định bài viết của chúng ta được bao nhiêu người xem.”
“Đừng u mê Harry, bà ta có thể cấm chúng ta, nhưng bà ta không thể cấm tất cả thế giới phù thủy xem nó.” Hermione thần bí nói, “Mà ngẫm lại đi, lần trước bà ta có thành công không?”
“Lũ cú mèo càng ngày càng ít – -” tôi nói, “Harry, cho dù đầu của cậu bị héo thành quái khổng lồ, cậu cũng nên hiểu rõ tình huống này là không bình thường.”
“Đúng vậy.” Hermione lộ ra một nụ cười tươi tắn, “Hiển nhiên mụ Umbridge theo dõi thư từ đã mang lại hiệu quả tốt.”
“Tớ không hiểu.” Harry nói.
“Này, Harry!” Hermione trợn trừng mắt, “Nghĩ đi, khi không chắc chắn thì cha mẹ học sinh và mọi người gửi thư đến xác nhận – – hoặc là an ủi gì gì đó – – sau đó, bọn họ phát hiện thư mình gửi đi đã biệt tăm biệt tích. Điều này càng làm bọn họ tin tưởng mụ Umbridge lạm dụng chức quyền hơn là mấy cái ảnh chụp kia.”
Hermione nói rất đúng, cho dù mụ Umbridge cấm học sinh đặt mua báo ‘Kẻ Ngụy Biện’, nhưng có máy học sinh có khả năng lấy được tờ báo. Sau đó trong mấy ngày, bài báo này đã được truyền đi nhanh chóng tại Hogwarts, tốc độ không kém chút nào với lần trước.
Mà lũ cú mèo sau vài ngày yên lặng lại bùng nổ dữ dội. Những bức thư hoang mang của cha mẹ học sinh cùng không thể tin được của cộng đồng chen lấn gần như làm nổ tung văn phòng mụ Umbridge, nhìn từ phía ngoài tòa lâu đài có thể nhìn thấy lũ cú mèo liên tục không ngừng ra ra vào vào qua cái cửa sổ nhỏ. Có vài học sinh chạy tới văn phòng xem, sau khi bọn họ trở về kích động khoa tay múa chân nói: “Lũ cú mèo gần như đã làm phòng làm việc chật ních rồi! Còn có rất nhiều thư Sấm nữa – – “
Khi mụ Umbridge xuất hiện tại lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám, tất cả học sinh đều chú ý tới vết móng chim cào trên mặt bà ta, còn có những lông chim bị xé nát trên mép áo.
Có mấy học sinh không nhịn được cười ra tiếng.
“Nói cho mọi người, trò Finnigan, ” Mụ Umbridge lắc lắc bộ tóc quăn cứng queo của mình, ngọt ngấy nói, “Trò đang cười cái gì vậy?”
“A, không có gì.” Nói xong, hình như Seamus Finnigan nhớ tới cái gì, nhanh chóng bổ sung một câu, “Giáo sư.”
Nhưng hiển nhiên, câu bổ sung của cậu ta cũng không có tác dụng gì.
“Khi tôi bằng cậu bây giờ, ” Mụ Umbridge giống như đang nhớ lại sử dụng âm thanh giả dối nói, “Chung quanh tôi cũng có mấy đứa trẻ hư, luôn luôn thích cười nhạo giáo sư. Thấy trò làm tôi nghĩ đến bọn họ… Nhưng hiển nhiên các trò nên là học lại rằng nên tôn trọng giáo sư như thế nào, đúng không? Trò Finnigan? – – tối hôm nay đến phòng làm việc của tôi.”
“Vâng.” Seamus Finnigan tăng thêm can đảm nói, “Nhưng phòng làm việc của bà còn chỗ sao, Giáo sư?”
Ồ một tiếng, tất cả học sinh trong lớp đều cười đến ngã trái ngã phải.
Nụ cười giả tạo trên mặt mụ Umbridge biến mất, cái cằm mập mạp nhão nhoét run run. Bà ta hổn hển quát: “Không được phép! Không được phép!”
Bà ta cầm đũa phép, đi qua một cái cái bàn rồi lại một cái cái bàn. Các học sinh miễn cưỡng ngừng cười, nhưng trên mặt, trong mắt mỗi người đều không thể che hết ý cười.
Những con cú mèo làm mụ Umbridge sứt đầu mẻ trán, bởi vậy vào bữa sáng, bắt đầu không theo dõi thư từ của lũ cú mèo mang thư từ gửi từ bên ngoài vào.
“Cha mẹ và cộng đồng phù thủy phản ứng về chuyện này còn lớn hơn so với suy nghĩ của chúng ta.” Chủ nhật, Hermione kinh ngạc và vui sướng nói trong thư viện, “Bọn họ cực kỳ giận dữ.”
“Bọn họ đương nhiên tức giận – -” tôi vừa lẩm nhẩm đọc quyển sách mới được lấy từ trên giá sách xuống, vừa không để ý nói, “Cậu có biết khả năng sinh sản của phù thủy không cao, bởi vậy cậu không thể không thừa nhận rằng trẻ con tại thế giới phù thủy được xem trọng và được cưng chiều hơn trẻ con của thế giới Muggle.”
“Mà cậu còn chú ý không?” Hermione nói, “Khá nhiều học sinh đã không còn vâng lời bà Umbridge nữa rồi.”
“Trong mấy tháng qua tại Hogwarts, hành động của bà ta đã làm cho mọi người không còn kính trọng bà ta nữa.” Ta nói, “Mọi người vâng theo lời của bà ta bởi vì bà ta đại diện cho quyền lực, hơn nữa bà ta có quyền xử phạt. Nay sự trừng phạt của bà ta bị người dân chỉ ra là không có đạo đức, như thế còn có ai sẽ sợ hãi bà ta nữa.”
“Mụ Umbridge sẽ không ở lâu tại Hogwarts rồi.” Hermione tin tưởng mười phần nói.
“Đương nhiên, Bộ Phép thuật cũng phải cân nhắc hình tượng của họ trong lòng các phù thủy nữa.” Tôi nhún nhún vai, “Có lẽ còn phải làm bộ làm tịch nghiêm khắc trừng trị bà ta một phen.”