[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Chương 12: Quả cầu tuyết


Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám – Chương 12: Quả cầu tuyết

Mặt tôi không chút
thay đổi nhìn ký túc xá chỉ còn vài bước. Nam sinh bị cấm tiến vào ký
túc xá nữ sinh, tôi đang nghĩ có nên dứt khoát chạy vào.

Nhưng
nghĩ lại lúc cậu ta cùng Potter tranh chấp… thiếu gia Malfoy bất khuất
tiếp tục chiến đấu, trả thù khiến người khác phẫn nộ. Tôi không dám chắc nếu tôi bỏ qua, chạy thẳng vào ký túc, thì cậu ta có thể kiềm chế cơn
giận của mình…

Tôi chậm chạp xoay người.

Lúc này mặt
không chút thay đổi là không được, sẽ kích thích đến tính khiêu chiến
của cậu ta; cũng không thể tức giận sẽ bị cho là khiêu khích. Thiếu gia
được nuông chiều từ bé muốn cái gì có cái đấy thì cái cậu ta cần là
“thuận theo”, không thể đưa ra biểu tình phục tùng đều làm cho cậu ta
không hài lòng.

Có lẽ nụ cười nịnh nọt chân chó là không tệ…, nhưng tôi thực sự không làm được.


Tôi sợ sệt nhìn cậu ta.

Tôi thật sự xấu hổ, sau khi tôi đem các biểu tình liệt kê xong mới phát
hiện rằng khiếp sợ là thật. Tôi thật sự rất hoảng hốt, không biết cậu ta muốn gì.

Nghiêm mặt lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói lại : “ Lại đây. “

Tôi ở tại chỗ thấy nặng nề, chậm chạp đi đến trước mặt cậu ta, cúi đầu.

Cậu ta hài lòng đối với sự thức thời của tôi, sắc mặt tốt hơn, con mắt màu
lam lạnh như băng đánh giá tôi từ trên xuống dưới, kéo dài âm thanh nói : “ Aha, sự sỉ nhục của nhà Slytherin. Máu bùn làm bẩn sự thuần huyết của nhà Slytherin. Cô Sylvia Hopper… dơ bẩn. “

Goyle cùng Crabbe cười vui sướng khi có người gặp họa. Goyle hung ác đẩy tôi, đoạt cặp trong tay tôi.

Malfoy tiện tay đón lấy, nhìn thoáng qua.

“ Đồ chơi bọn Muggle… “

Cậu ta mở cặp ra, từ bên trong lấy ra một quả tuyết cầu.

Một quả cầu nho nhỏ, bên trong là mảnh đầy tuyết có một căn nhà gỗ nhỏ. Đặt quả cầu trong bóng tối, cửa sổ của ngôi nhà nhỏ xuất hiện ánh sáng ấm
áp. Bên ngoài nhà gỗ là một hàng rào, một ngôi nhà của chó. Thỉnh thoảng sẽ có một đứa bé ra đi bộ ngoài tuyết, khi đứa nhỏ đi ra, sẽ có một chú chó nhỏ chạy theo, chạy vòng quanh đứa nhỏ. Lúc im lặng có thể ngay
thấy tiếng tuyết rơi rào rào.

Quả cầu tuyết này là tôi mua ở Hẻm Xéo, vẫn mang theo bên mình, muốn tặng cho Blaise vào dịp lễ Giáng sinh.

Malfoy cảm thấy hứng thú nhìn chăm chăm vào nó, ra sức lắc nó.

Quả cầu tuyết truyền đến những tiếng rít nho nhỏ, đứa nhỏ từ trong cửa gỗ rớt ra.

Cậu ta nở nụ cười tà ác, tôi không nỡ nhìn quả cầu tuyết.

Cậu ta vui vẻ hào hứng nhìn vẻ mặt tôi lo lắng cùng đau lòng, quả cầu tuyết ở trong những ngón tay nhợt nhạt nhanh chóng chuyển động.


Đứa nhỏ lăn lộn trong quả cầu tạo những tiếng rít liên tục, con chó nhỏ cắn góc áo đứa bé, tạo ra một trận tuyết cuồn cuộn.

Tôi cuối cùng không nỡ nói : “ … Có thể trả lại nó cho tôi không ? Đây là lễ vật tôi chuẩn bị cho mẹ. “

“ Đưa cho người mẹ Muggle của mày? Chẳng lẽ mày cho rằng mẹ của mày có tư cách sử dụng đồ vật của phù thủy sao ? “ Những ngón tay của cậu ta dừng lại, nhướn mày, cự tuyệt “ Không. “

“ Xin cậu. “ Tôi nhìn đứa nhỏ nằm yên trên mặt tuyết đang khóc thút thít nói.

Cậu ta nói “ Không. “ Đem quả tuyết cầu tung từ tay này sang tay kia.

Tôi xông đến, muốn cướp lại quả cầu.

Malfoy giật mình ngả người ra phía sau, quả cầu tuyết bị tuột tay rơi xuống.

Tôi bổ nhào vào cậu ta nhưng không kịp đỡ.

Quả cầu tuyết rơi trên sàn nhà, bên trong là bông tuyết, nhà gỗ nhỏ, hàng
rào, đứa bé và chú chó nhỏ đang di chuyển, hóa thành những ngôi sao,
tiêu tán trong không khí.

Tôi chăm chăm nhìn mặt đất, nơi đó chỉ còn những mảnh thủy tinh.

Malfoy cũng ngẩn người, miệng giật giật muốn nói cái gì, sau đó khuôn mặt cậu

ta tức giận hiện lên những vệt hồng, đẩy tôi xuống đất : “ Mày nặng như
con quái vật. “. Cậu ta đứng lên, ánh mắt chán ghét nhìn xuống quần áo
chỗ ngực bụng, giống như nơi đó dính nhớt của con sên vậy.

Tôi thu thập mảnh nhỏ đứng dậy, rơi nước mắt.

Cậu ta vẫn còn cau mày oán giận : “ Ọe ! Mùi vị quá kinh tởm ! Áo choàng
của mày vẫn chưa thèm giặt từ hôm khai giảng sao ? “ dừng một chút, cậu
ta lại tiếp tục cười nhao, “ A… tao quên mày là người duy nhất ở
Slytherin nhận học bổng… có lẽ mày chỉ có một chiếc áo choàng này sao ?
Ha… “

Cậu ta lại đẩy tôi.

Tôi không thể nhịn được đã khóc ra tiếng.

Cậu ta ngây người, không nghĩ tới sẽ có người vì một quả cầu tuyết mà khóc : “ Mày… “

Malfoy đang nói đã bị cắt ngang, một thanh âm lạnh lùng: «Bắt nạt bạn học cùng nhà, một cô gái, Draco, cậu cũng chỉ có chút bản lĩnh đấy sao ? “


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.