Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Kiêu Ngạo Và Định Kiến – Chương 69: Nụ hôn thứ hai
“Ôi chao! Cậu vừa nãy phản ứng hơi quá rồi.”
Một lần nữa tụ họp tại phòng sinh hoạt chung, vì vừa mới vào năm học, trong phòng không có nhiều người, đại đa số học sinh sẽ vào thư viện mượn sách hoặc là làm bài tập. Blaise bưng tách cà phê, ánh mắt sắc bén nhìn Phoenix và Draco im ỉm ngồi cạnh nhau.
Dominica cũng vì tò mò mà nhìn Phoenix, cô không dám trắng trợn soi mói Draco, nên lực tập trung dồn vào mình Phoenix.
Nghe Blaise nói, Draco không phản bác lại như bình thường, hắn cứ ngồi vậy, cũng không biết là đang nghĩ gì.
Phoenix, cô rất tự nhiên nâng tách hồng trà lên nhập một ngụm, nói một điều tất nhiên:
“Mình bảo vệ bạn trai thì có gì không đúng hả?”
Sau đó…
Mọi người đều giật mình, Draco, mặt hắn ửng hồng. Làn da Draco luôn trắng nhợt như thể bị bệnh, nay ửng hồng một chút, rất dễ nhìn ra sự khác biệt. Hơn nữa, màu hồng đã lan đến hai bên tai, điều này lại càng chứng minh họ không có nhìn lầm đi.
“Vậy…..”
Blaise và Dominica nhìn nhau với ánh mắt hàm chứa ý cười, hai người đã trao đổi ý nghĩ và cùng xác nhận. Blaise ‘khụ’ một tiếng thanh giọng, nói:
“Các cậu đúng là đang….”
“Tiến độ thật chậm a.” Dominica thấy hai người còn ngượng ngùng, đành nói tiếp: “Mình còn nghĩ Phoenix ngại nên nói vậy cho qua, thật không ngờ…”
Blaise phối hợp trưng ra bộ mặt rèn sắt không thành thép nhìn Draco, một người không biết tán gái, không hiểu phong tình như hắn mà chém bừa cũng tán đổ được thật.
Draco đứng bất dậy, không biết là thẹn quá hóa giận hay là cảm thấy lãng phí thời gian khi ở cùng nhóm người này. Hắn không thèm để ý bộ mặt khinh khỉnh của Blaise, đi thẳng ra cửa phòng sinh hoạt.
Phoenix cũng vội vàng đứng lên, đuổi theo Draco.
“Này! Draco!”
Phoenix ở phía sau chạy theo hắn, túm được một góc áo choàng.
“Cậu chạy nhanh như vậy làm gì? Chẳng lẽ chúng ta không thể…”
“Đương nhiên không phải !”
Cô còn chưa nói hết lời đã bị Draco chặn lại, hắn quay đầu không nhìn thẳng cô.
“Chỉ là, lúc em cùng Black tranh chấp làm tôi muốn … ý tôi là, tôi hẳn là nên đứng trước che chắn … “
Mấy câu chữ lắp bắp nói ra, nhìn dáng vẻ ngượng chín mặt của Draco, Phoenix cũng hiểu rõ. Hóa ra cũng chỉ do cái tự tôn của nam giới, mà Draco cũng chỉ là một thiếu niên. Phoenix mỉm cười, nắm tay Draco chậm rải tản bộ đêm khuya. Hiện giờ ở đâu cũng có người, mà đoạn đường này chỉ có mình hai người đi, cũng không biết khi nào sẽ có người đi qua đây, nhưng chỉ cần một khoảnh khắc ngắn ngủi này thôi cũng thật đáng hưởng thụ, đáng trân trọng.
“Này Draco, mình đứng đằng trước còn không bởi vì cậu chuẩn bị ngã ra sau sao.”
Phoenix vừa dứt lời, Draco ngay lập tức phản bác rằng mình là bị đánh lén.
“Được rồi, được rồi! Đánh lén.” Cô nhún vai: “Nếu người đánh lén là Potter mà không phải giáo sư Black, cậu dù bị thương nặng mình cũng chỉ đứng cạnh xem. Nhìn cho rõ một Potter đã đánh bại môt Malfoy như th….”
“Tôi mới không thua Potter!”
Draco gằn giọng. Bọn họ đi tới một góc xó, cũng bởi vì tranh luận mà dừng bước chân.
“Cái này không phải trọng điểm, ý mình là, cái chính là ở giáo sư Black! Nếu mình không nói rõ là ông ta không được sử dụng mấy cái thủ đoạn bất chính để nhằm vào những người ông ta không thích, chỉ sợ tiết đầu tiên môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám lão ta sẽ cho cậu đẹp mặt!”
Phoenix bất đắc dĩ nói:
“Cậu cũng sẽ không muốn bị phân biệt đối xử như Potter học môn Độc Dược đâu!”
Draco nghĩ ngợi, lầm bầm một câu:
“Malfoy bị phân biệt đối xử trong môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám? Hắn dám sao?”
Hai người ở góc tường, nói những điều không thể để người ngoài nghe, lúc này mới để ý, Phoenix đã bị dồn vào góc tường, mà trước mặt là Draco, hắn cao hơn cô một cái đầu, cơ hồ che kín toàn bộ người cô trong bóng người của hắn, ở bên ngoài nhìn vào khó có thể nhận ra.
Ánh nến treo trên tường lúc sáng lúc tối, khuôn mặt anh tuấn hiện ra lúc rõ lúc mờ.
Phoenix cảm giác một bàn tay mơn trớn sau lưng, cô theo bản năng nhích người muốn thoát nhưng phát hiện chúng quanh đều là tường. Phoenix cảm thán ‘Draco thật biết chọn lựa địa điểm hành sự!’.
Âm thanh ai đó đã khàn khàn, Draco có chút không thoải mái, có cái gì đó muốn trỗi dậy:
“Phoenix, chúng ta cần làm chút chuyện…”
Nói xong từ cuối cùng, âm thanh cũng hắn cũng biến mất, toàn bộ sự chú ý đều đặt lên xúc cảm ở môi.
Đây là nụ hôn thứ hai của hai người. Nếu như lần trước chỉ là chuồn chuồn lướt nước, thì lần này là một nụ hôn sâu đến nỗi người Phoenix như muốn nhũn ra. Cô cuối cùng cũng biết cái tay cỉa Draco sau lưng cô làm gì rồi, nếu không có nó chắc cô ngã mất.
Phoenix cảm nhận từng nơi cánh môi hắn chạm vào, khi hắn chạm nhẹ lên khẽ mút, khiến cô ngứa ngáy như có sợi lông chim nghịch ngơm lướt qua da mặt. Sau đó, đầu lưỡi hắn chậm rãi tiến vào. Lúc đó, lực cánh tay Draco tăng mạnh, Phoenix muốn né tránh, ngược lại còn bị ôm sát vào hơn.
Nụ hôn dần trở nên mất khóng chế, giống như ngọn lửa có đủ oxi bùng cháy dữ dội, hai con người ngây ngô non nớt lần đầu khám phá tình dục không thể kiểm soát nổi mình. Phoenix càm thấy bàn tay sau lưng như có lửa, hơi thở phả lên mặt cũng nóng rát, bốn cánh môi ướt át triền miên ma sát, dây dưa trằn trọc mãi nhưng vẫn chưa đủ. Môi và răng va chạm kịch liệt, Phoenix mơ hồ cảm nhận vị ngọt ngấy của món bí đỏ trong bữa tối cô và Draco cùng ăn, hương vị lan tràn khiến người ta trầm luân không muốn dứt. Môi và lưỡi hắn bá đạo xâm chiếm, như mang theo cái mát lạnh của bạc hà, cứ đòi hỏ không ngừng, cho đến khi đỉnh điểm không thể tiếp tục được nữa, đành phải lưu luyến rời đi tìm không khí. Bốn cánh môi tách ra, ngẩng đầu, không khí mang theo hương vị ám muội, bốn mắt nhiễm một tầng sương mơ hồ ham muốn.
“A!”
Một tiếng kêu phá vỡ bầu không khí, hai người đồng thời quay đầu lại, đó là một tân sinh năm nhất, đeo khăn quàng cổ của nhà Gryffindor, hắn đang chạy thục mạng.
“Là em trai ‘Creevey hóa đá’sao?”
Phoenix hỏi, mới phát hiện âm thanh của mình lại có lúc ngọt đến tận xương như vậy.
Draco cười đến cưng chiều, tay hắn lướt qua má Phoenix, chạm đến đôi tai còn đỏ ửng, yêu chiều xoa nắn:
“Chắc là vậy.” Hắn không chút để ý nói: “Một Gryffindor thôi mà.”
“Chạy nhanh như vậy…” Phoenix muốn tìm đề tài gì để nói, hiện tại không khí rất ư là kỳ quái, cô cảm thấy chung quanh đều là bong bóng màu hồng, cô mà nói ra, Draco sẽ thực sự biến nó thành sự thật.
“Có lẽ, cậu ta còn chưa được hôn môi với một Slytherin?”
Draco thấy Phoenix đỏ mặt, không chịu được trêu chọc:
“Có thể cậu ta nghĩ rằng, Slytherin đều sẽ … cắn xé đối phương?”
Tai Phoenix càng đỏ sậm màu hơn, anh mắt Draco lại trở nên u ám.
Phoenix: “Draco, cậu là đồ lưu manh!”
Cuối cùng, bọ họ vẫn phải trở lại hầm Slytherin trước giờ giới nghiêm.
Khi Phoenix về phòng, Dominica đã tắm rửa xong, cô nàng không màng đến mái tóc ngắn còn đẫm nước, chỉ lo cười mờ ám đến mức hiện hết suy nghĩ ‘biết các cậu đi làm chuyện gì rồi!’ lên mặt.
Phoenix vẫn làm một bộ trấn định, cố gắng duy trì khuôn mặt không cảm xúc, nhưng là Dominica không hề có ý tốt buông tha moi móc sự việc.
Cô nàng rất nhanh chóng dùng pháp thuật hong khô tóc, chạy đến gường Phoenix, xốc chăn nằm xuống:
“Bây giờ là thời gian kể chuyện ‘Phoenix tình sử’, xin mời mọi người lắng nghe!”
Dominica bắt chiếc lời dẫn chuyện kinh điển mỗi khi nghe radio.
Phoenix: “Cậu nghĩ nghe cái gì?”
Dominica ngồi phắt dậy, ánh mắt chợt lóe, tia đến đôi môi sưng đỏ của Phoenix, mặt mày hớn hở:
“Ôi a, cái này sao mình dám hỏi chứ, mình trong sáng nhường này cơ mà. Phoenie ~,khả năng của Draco khá chứ?”
Phoenix: Ai vừa mới nói ‘mình rất trong sáng’ vậy…
“Mình với cậu ta còn chưa có gì, làm sao mà nói được!” Phoenix trả lời vô cùng chuyên nghiệp.
Dominica suy tư một chút, lại cười hắc hắc:
“Phoenie, lúc nãy còn muốn tha cho cậu, mà cậu còn không muốn. Đến, lại đậy, chụy hỏi chuyện nào!”
Dominica kéo cô ngồi xuống giường, phóng khoáng quàng vai Phoenix:
“Nói thử xem, Malfoy, có … có dùng l..lưỡi…”
“DOMINICA FORD!” Ai đó thẹn quá mà thét lên.
“Được rồi, được rồi!”
Dominica tinh quái đã biết được đáp án, bò lại về giường của mình, bĩu môi:
“Malfoy khoog hổ là Malfoy, ra tay nhanh chóng, Brian thế mà … “
Cô nàng nói đến một nửa, bồng nhận ra lỡ lời, thức thời ngậm miệng lại.
“Brian như thế nào a?” Phoenix nhanh chóng nắm được yếu điểm, nheo mắt uy hiếp.
Dominica bại trận mà lui: “Bọn mình mãi về sau mới hôn lưỡi được á, Malfoy thật sự là một kích tất sát mà…”
Phoenix: “…”
Cô là loại người có tiết tháo, không như ai kia mặt không đỏ tim không đập mà nói ra trắng trợn như vậy
Ngày hôm sau, có tiết học đầu tiên của Môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám. Giáo sư Black đứng lớp làm không ít nữ sinh hào hứng hơn, Patil, người Ấn Độ, ở nhà Gryffindor tô môi đỏ thẫm, nhìn qua chói mắt nhưng không thể phủ nhận nó khiến cô ta xinh đẹp hơn rất nhiều.
Nhưng mà, giáo sư Black sẽ để ý cái này sao? Phoenix hoài nghi, tưởng tượng nếu Dominica môi đỏ liếc mắt đưa tình với Snape … thôi thôi, cả hai đều có đối tượng rồi!
Không thể không nói, giáo sư Black và giáo sư Lupin đều thực sự có năng lực mạnh mẽ và làm cho học viên hiểu bài, thực hành được chính xác. Lúc hắn nói ‘Học khóa học này căn bản không cần đến sách giáo khoa!”, Phoenix cảm thấy hắn có thể thu được nhân khí như Lockhart, cũng có sự lỗ mãng của Gryffindor, hơn cả là có khả năng dạy dỗ học sinh đến nơi đến chốn.
Hắn có thể dạy Neville dùng ‘Stupefy (choáng)” để ngăn cản Ron, còn dùng được vả “Protego (Khiên)”. Sau một chương, giáo sư Black nghiễm nhiên có được sư kính nể từ Gryffindor cùng đa số phiếu tán thành từ Slytherin.
“Cậu không thể phủ nhận giáo sư Black cũng giỏi như giáo sư Lupin mãi được.”
Sau khi ăn bữa tối, đám người Phoenix ngồi trong phòng nghỉ làm bài tập bói toán. Giáo sư Trelawney giao bài tập tự bói khí vận một tuần cho bản thân. Phoenix nghĩ thà tự nguyền rủa chính mình còn hơn, còn Blaise viết đối tượng hẹn hò hiện tại của hắn bỗng dưng gặp xui xẻo, thật là đau lòng thay các cô gái bị tên này lừa.
“Ừ.”
Draco lười biếng cầm bút lông ngỗng, hắn không đồng ý mà cũng không phản đối, rất rõ ràng một điều là hắn không thích Black.
Là một phản đồ thuần huyết, Slytherin nguyện ý thân quen với Black không có nhiều. Phoenix cũng không miếng cưỡng hắn. Một lát sau, một nam sinh năm ba họ Nott đến nói bên ngoài hầm có người tìm cô.
Phoenix buống bút, ra ngoài thì thấy Hermione.
Trong đêm tối, Phoenix đi theo Hermione đến nhà Gryffindor. Càng đến gần, cô càng
Ở biết được Hermione ý đồ đến sau, Phoenix cũng bị của nàng kì tư diệu tưởng chấn kinh rồi.
“S. P. E. W?” Hermione lập lại một lần, “Nôn mửa?”
Hermione nhăn lại cái mũi, cô lấu một cái huy chương nhét vào tay Phoenix: “Không, cái này không phải! Đây là Hội nâng cao quyền lợi gia tinh!”
“… Cái gì?” Phoenix hoài nghi.
Hermione cười đến tự hào, giống như cách mạng giải phóng gia tinh có thể thực hiện ngay lập tức vậy:
“Bảo vệ quyền lời hợp pháp của gia tinh, trong phòng bếp Hogwarts có rất nhiều gia tinh đó!”
Phoenix đương nhiên biết, Hermione nói tiếp:
“Tưởng tượng một chút hoàn cảnh sinh hoạt của chúng nó đi! Mình lần này là quảng bá cho ‘Cuộc vận động Cấm ngược đãi và Cải thiện địa vị pháp luật cho những sinh vật thần kỳ’, Phoenix, cậu có muốn cùng tham gia không?”
Phoenix nhìn khuôn mặt chờ mong của Hermione, trầm mặc một chút mới nói:
“Hermione, cậu không chú ý tới sao? Cậu nói là ‘chúng nó’ mà không phải là ‘bọn họ’. Hơn nữa, gia tinh có quy tắc sinh tồn của riêng mình, cậu cứ vậy mà thay đổi nó, hiệu quả có thể đi ngược lại với những gì mong muốn.”
Phoenix không thể tưởng tượng được Coco được bà Longbottom đối xử tử tế sẽ như thế nào? Bình thường cô chỉ nói với nó một câu ‘buổi sáng tốt lành’ y như rằng nhận được cái dập đầu tạ ơn.
Hermione nghe được mà sửng sốt, cô nàng có chút lúng túng nói:
“Là quy tắc…” Lập tức cô lại ngẩng đầu: “MÌnh chỉ muốn thử xem … Phoenix, cho cậu vài cái huy chương, có lẽ vài người ở nhà Slytherin sẽ ủng hộ thì sao? Nếu có thể, làm cho Malfoy mang theo thì càng tốt, cậu ta rất có sức ảnh hưởng!”
Phoenix: “Làm cho Malfoy mang theo Nôn mửa còn không bằng để cậu ta tự nhận mình là một cái Gryffindor.” Tuy nói như vậy, Phoenix vẫn nhận lấy mấy huy chương mà Hermione đưa cho.
Lúc trở lại, Draco nhìn thấy “SPEW” trong tay Phoenix, liền biết ngay ý đồ của Hermione. Hắn tuy không thích nhưng mà nể mặt Phoenix, không có châm chọc gì, chỉ là xóa dòng chữ “SPEW” đi thay bằng “SLYTHERIN” thôi.
“Phoenix, tối nay có cần đi dạo nữa không?”
Draco biểm cảm hoài niệm, còn nửa giờ nữa là đến giờ giới nghiêm rồi, không nhịn được đánh mắt ra ám hiệu với Phoenix.
“Không cần!”
Người nào đó nháy mắt đỏ mặt, cầm tay Dominica lôi chạy thẳng về phòng:
“Đi, về phòng, ngủ!”
Blaise một bên lắc đầu thở dài:
“Draco, từ từ rồi khoai sẽ nhừ, chuyện đâu sẽ có đó!”
Lại làm như hiểu ra vấn đề nào đó, bừng tỉnh nói:
“Có lẽ … được rồi, tôi hiểu cậu nhất mà, đã nhịn lâu thế rồi thì nhịn thêm nữa cũng có sao đâu, nhỉ?”
Nửa đêm hôm đó, Blaise đang ngủ say, bỗng nhiên, cái giường sập xuống…