Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Kiêu Ngạo Và Định Kiến – Chương 5: Mua đũa phép cùng Malfoy (2)
Nó đang muốn lấy đũa phép của mình ra nhìn lại một chút thì một giọng nói chậm rãi kéo dài làm phiền nó.
“Này, cậu tới đây mua đũa phép à?”
Phoenix quay đầu, cách nó hai bước là một thằng nhóc tóc màu bạch kim, áo
choàng trên người cậu ta là loại rất tốt, dưới ánh mặt trời dường như
hiện ra ánh hào quang —— dáng dấp chắc là người nhà Malfoy. Nhìn đến màu tóc dấu hiệu đó, Phoenix thầm nghĩ.
“Đúng vậy.” Nó vừa bắt đầu
bực bội tại sao đối phương lại bắt chuyện với mình thì nhờ vào ánh mắt
chưa kịp thu về mà hiểu được, thì ra cậu ta nhìn ra áo choàng của nó là
loại chỉ có quý tộc mới có thể mặc, nhưng tất nhiên, chưa từng tham dự
tiệc trà hay vũ hội nào của nhà Longbottom làm vị thiếu gia Malfoy này
có chút nghi ngờ.
Thằng bé cằm nhọn, da dẻ nhợt nhạt, cậu ta có
đôi mắt màu xám xanh rất đẹp, sống lưng thẳng tắp, cằm hơi hất lên, ánh
mắt hờ hững lướt qua áo choàng của Phoenix —— trên tay con bé không có
đũa phép, nhưng lại từ trong tiệm bán đũa phép Ollivander đi ra, vậy chỉ có thể dùng bao ẩn hình đũa phép. Draco Malfoy suy đoán, bao đựng đũa
phép quý như vậy thường chỉ có quý tộc mới có thể sử dụng.
“Tôi là Phoenix Longbottom.” Nó tự giới thiệu: “Còn cậu là?”
Dường như là cái họ Longbottom này kích thích đến thằng nhóc này, Phoenix
thấy khuôn mặt cậu ta hơi vặn vẹo một chút, sau đó lại nhanh chóng hất
cằm lên một tí: “Cô Longbottom, Draco Malfoy.” Cách dùng từ của cậu ta
khá xấc xược.
Thì ra là họ Longbottom chán ghét này. Phoenix
tưởng là do Slytherin và Gryffindor bất hòa nên nó chỉ cười cười, gật
đầu với đối phương một cái rồi xoay người, giống như không định tiếp tục nói chuyện.
Nhưng mà ngài Malfoy đây dường như không muốn như
vậy, cậu ta kéo dài giọng điệu không đến nơi đến chốn kia hỏi: “Vậy, cô
Longbottom, anh của cậu, ngài Neville Longbottom sao không cùng cậu đến
mua đũa phép?” Lúc cậu ta nói đến “Neville Longbottom” giọng điệu rõ
ràng có chút ác ý.
Phoenix nghe thế, đánh giá lại cậu ta, nó đột
nhiên nhớ lại thằng nhóc giống con chuột mà Neville đã nói một năm trước —— thái độ của nó trở nên thận trọng hơn.
“Anh hai định dùng đũa phép của ba, nên không cùng tôi mua đũa phép mới.” Nó giải thích.
“Hóa ra là như vậy,” lần này đối phương trả lời rất nhanh, trong tròng mắt
màu xám xanh của cậu ta lóe lên một tia châm biếm, còn có chút hưng
phấn, giống như một kẻ tồi tệ muốn làm chuyện xấu: “Lẽ nào nhà
Longbottom đã nghèo đến nỗi không mua nổi một cây đũa phép bảy Galleons
mới sao?”
Phoenix lý trí tự nói với mình, không cần để ý đến tiểu thiếu gia quý tộc tẻ nhạt cực kỳ chán ghét này, nhưng miệng nó lại
không khống chế mà phản kích: “Đũa phép mới trong tay cậu chỉ có thể
chứng minh nhà Malfoy nhiều hơn nhà Longbottom bảy Galleons thôi, cậu
cảm thấy chuyện này rất đáng tự hào sao?”
Dường như đối với sự
phản kích của nó, Malfoy cảm thấy rất kinh ngạc, gò má cậu ta ửng đỏ
nhàn nhạt —— điều này làm cho khí sắc của cậu ta trở nên tốt hơn một
chút, thế nhưng không đợi cậu ta mở miệng, Phoenix đã nhanh chóng hỏi:
“Như vậy có thể vì tôi ít hơn cậu bảy Galleons mà giải thích một chút
nghi hoặc của tôi được không? Từ khi nào mà thiếu gia Malfoy đã sa sút
đến phải đứng ở bên đường bắt chuyện với người đi đường như vậy chứ?”
“Cậu ——” Malfoy tức điên, nó trợn to đôi mắt màu xám xanh, môi giật giật,
giống như muốn nói cái gì đó, nhưng lúc này Phoenix lại nhìn thấy bà
Longbottom và Neville đi đến.
Nó lớn tiếng gọi “Bà nội”, không để ý đến phía sau chạy đi, bỏ lại Malfoy đang tức điên ở phía sau.
Ôi Merlin! Tiểu thiếu gia tóc màu bạch kim căm ghét nhìn bóng người đã
chạy xa: Khó trách tại sao ba lại ghét người của Gryffindor như vậy,
nhìn tên Longbottom lỗ mãng liều lĩnh nó gặp một năm trước, lại nhìn con bé Longbottom miệng lưỡi bén nhọn này đi!
Trong nháy mắt Draco
mất hứng thú đi thưởng thức cây Nimbus 2000, hôm nay ba đến Hẻm Xéo xử
lí một số chuyện, mà nó đi theo, chính là để thưởng thức chổi bay mà
mình chưa thể mang đến Hogwarts —— Lucius hứa khi Draco học năm thứ hai
sẽ mua cho nó cây chổi này.
Lúc nãy vì một đám hỗn huyết thấp hèn cãi nhau ở trước tủ kính xem chổi nên Draco chỉ đứng xa xa bên đường
đối diện chờ bọn chúng bỏ đi —— sau đó, nó gặp phải vị tiểu thư
Longbottom không hiểu lễ nghi kia.
“Ta cho rằng con sẽ đi xem cây Nimbus 2000 chứ, Draco.” Lucius Malfoy xử lí xong công việc có chút
giật mình phát hiện con trai mình chỉ đứng ở đối diện tiệm bán chổi nhìn từ xa.
“Đương nhiên không.” Trên mặt Draco lúc này đã không còn
đỏ ửng, nó giương cái cằm nhọn lên nhìn Lucius: “Xưa nay một Malfoy
không bao giờ nói cho người khác biết khát vọng của hắn.”
Lucius
nhìn lướt qua con trai, từ chối cho ý kiến về lời giải thích của nó ——
nửa tiếng trước nó còn phấn khởi muốn nhìn xem cây Nimbus 2000, chỉ là ở Hẻm Xéo, nó tự có cách đạt được điều mình muốn.
Cùng lúc đó, Neville đã trở lại trang viên Longbottom có vẻ hơi lo lắng.
Nó đương nhiên nhận ra màu tóc dấu hiệu và chủ nhân của mái tóc. Bây giờ
cuối cùng Neville cũng chẳng phải sợ nhớ này nọ —— trước đây nó luôn vứt bừa bãi, nhưng bây giờ nó cố gắng ghi nhớ mỗi chuỗi sự kiện, vì nó muốn bảo vệ em gái.
Nó cẩn thận đánh giá một chút gương mặt vui vẻ
của Phoenix, xem ra cuộc nói chuyện với Malfoy không tốt rồi, không ai
hiểu rõ tính Phoenix hơn Neville, thoạt nhìn ngoan ngoãn khéo léo, nhưng nếu chọc nó mất hứng, cái miệng kia nhất định sẽ không tha cho ai.
Nghĩ vậy, nó yên lòng, hỏi thăm đến đũa phép mới của Phoenix.
Phoenix liếc nhìn bà Longbottom, thấy bà không có phản đối nó nói cho Neville,
nên yên tâm nói trong phòng khách, giữa chừng bà Longbottom cầm đũa phép lên nhìn, dường như rất hài lòng với chất liệu.
“Gỗ Sồi, đại diện cho hoàn mỹ.” Bà nói: “Ta nghĩ Phoenie, có lẽ cháu sẽ vượt trội trong lớp Bùa chú.”
“Hả, thật sao?” Con bé hơi kinh ngạc: “Cháu còn tưởng rằng nó đại diện cho
kiên định và không bao giờ phản bội chứ!” Nó không nói ra những lời tự
nhủ kia của cụ Ollivander, dù sao bà nội cũng sẽ không muốn có một cháu
gái Slytherin mang tính cách Ravenclaw.
“Đó là hàm nghĩa đằng sau của đũa phép.” Bà Longbottom vô tình nói: “Toàn thế giới phù thủy có
nhiều cây đũa phép gỗ Sồi như vậy, nhưng có bao nhiêu cái có thể trung
thành với mình, mãi mãi không bao giờ phản bội đây?”