Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Kiêu Ngạo Và Định Kiến – Chương 48: Ông Kẹ của Phoenix
Editor: Chu Muội.
Cho đến tận buổi chiều, tại phòng học Nghệ thuật hắc ám, lời nói của Donna không ngừng vang vọng trong đầu Phoenix.
Draco xin lỗi Donna! Cái này giống như Potter và giáo sư Snape, thật không thể tin nổi mà!
Phoenix sao lại cảm thấy vui mừng giống như đông qua xuân đến, mưa tạnh nắng lên nhỉ?!
Không được! Cô còn chưa tha thứ cho Draco mà!
Hắn có lẽ còn chẳng ý thức được bản thân sai ở đâu mà, đúng không? Hắn chỉ là muốn cô vui nên đi xin lỗi Donna thôi!
Phoenix chưa nhận ra cô lại đang vì Draco mà biện minh ra vài cái cớ. Cô biết hắn chịu đi xin lỗi một Muggle và không gọi Dominica bằng cái tên đấy nữa thì đã là cực kỳ tiến bộ rồi. Không thể được voi đòi tiên được.
Dominica vẫn tĩnh dưỡng tại Bệnh thất nên trong một số môn học chung như Phòng chống nghệ thuật hắc ám lại Phoenix chỉ có thể ngồi một mình.
Parkinson không hiểu sao nói chuyện ăn tối với Draco rất lớn tiếng, như thể sợ cả lớp không ai nghe được. Xì ~ Không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao? Chẳng lẽ bọn họ còn định dùng mũi mà hút thức ăn? Phoenix âm thầm bĩu môi khinh bỉ.
Giáo sư Lupin bước vào làm dấy lên một trận xôn xao. Nhiều Slytherin thấy hắn ăn mặc rách nát liền phát ra ánh mắt trào phúng xem thường.
“Buổi chiều tốt lành.” Lupin nói. Phoenix chú ý tới của hắn hai tấn đã bắt đầu trở nên trắng.
“Các em hãy thu dọn sách vở, bút lông đi. Tiết này chúng ta thực hành, chỉ cần một chiếc đũa phép là đủ.”
Rất nhiều người liền nhớ đến tiết học duy nhất sử dụng đũa phép trong môn này năm ngoái, mấy con yêu… Phoenix theo bản năm vuốt vuốt lại tóc. Vừa hay Draco thấy hành động nho nhỏ này, hắn bất giác quay đầu qua một bên cười vui vẻ.
Giáo sư Lupin mang bọn họ đi ra khỏi phòng, giữa đường gặp Peeves. Con quỷ nghịch ngợm này bắt đầu chọc phá, đối tượng là Lupin, vậy mà hắn đến một ánh mắt cũng không bố thí cho Peeves. Nó tức giận lao tới, Lupin liền cho nó một câu thần chú bắn mấy viên kẹo cao su vào nó, thế là nó tru tréo rồi bay biến. Phoenix tăng thêm một phần coi trọng vị giáo sư Lupin này, xem ra năm nay cô có thể học hỏi khá nhiều ở môn học này rồi.
Lupin dẫn bọn họ đi đến lầu hai, phòng nghỉ của giáo viên. Đẩy cửa ra, Neville và giáo sư Snape đang ngồi đối diện nhau.
Trời ơi Merlin!
Cô cũng thật sơ ý, không phát hiện ra anh trai không xuất hiện. Chắc lại vì môn Độc dược nên mới bị Snape bắt bẻ rồi.
Lupin yêu cầu Neville trợ giúp hắn giảng bài, lấy cớ cứu neville khỏi Snape. Neville mặt đỏ bừng đi cạnh Phoenix. Hắn để em gái nhìn thấy cảnh mình bị phê bình thật xấu hổ, với lại hắn sử dụng đũa phép không thành thạo, lát nữa mà không làm được thì sao đây?
Neville không muốn bị xấu mặt trước Slytherin, lại còn trước mặt Phoenix nữa cơ chứ, hắn không muốn em gái cũng cảm thấy xấu hổ.
Lupin cũng rất có ấn tượng với cô, Slytherin Longbottom, hắn liền đề nghị.
“Hay Phoenix có muốn làm trước không?” Hắn không ngại ngùng gọi thẳng tên Phoenix.
Bên dưới truyền đến tiếng cười nhạo, Neville càng đỏ mặt hơn, Phoenix hỏi.
“Giáo sư, hôm nay chúng ta sẽ học cái gì?”
Lupin xoay người, lấy ra một cái cũi cũ nát, giống một tủ đựng quần áo bị hỏng.
Mặt Neville mấy chốc đã tái nhợt, nhưng là hắn cố gắng đè nén nỗi sợ trong lòng.
Khá nhiều người lui về phía sau, Draco đứng yên, đoàn người rút đi như đẩy hắn lên trên, gần hơn với Phoenix. Cánh tay hắn còn chưa tháo băng, Ron đi qua lại quệt một cái, hai người trừng nhau mất một lúc.
“Chẳng có gì đáng sợ cả, bên trong chỉ là một Ông Kẹ.”
Seamus Finnigan đứng cạnh Neville ra sức kéo hắn về phía sau, ý bảo mau đi lùi xuống.
Hóa ra là Ông Kẹ! Đáy lòng Phoenix nhộn nhạo, phức tạp. Rất nhiều phù thủy thông qua Ông Kẹ mà vượt qua nỗi sợ lớn nhất của bản thân.
“Ông Kẹ thích bóng tối, thích không gian kín chật hẹp. Như tủ quần áo, gầm giường, chạn tủ dưới gầm rửa bát. Có lần tôi bắt gặp Ông kẹ ru rú ngay trong một chiếc đồng hồ đứng cổ lỗ sĩ. Ông Kẹ này vừa đến đây ngày hôm qua, tôi đã xin phép Hiệu trưởng yêu cầu các giáo viên để mặc đó ở đấy để các học sinh năm ba có dịp thực tập.”
Hắn nhìn thoáng qua lớp học yên tĩnh, hỏi: “Vậy ai có thể nói cho tôi biết. Ông Kẹ là gì?”
Hermione giơ tay vẫy vẫy.
“Nó là một con ma thay đổi hình dạng, nó có thể biến thành bất cứ thứ gì mà nó cho rằng chúng ta sợ nhất.”
Giáo sư Lupin khen ngợi Hermione, tiết lộ thêm một nhược điểm của Ông Kẹ, vì có rất nhiều người nên nó sẽ không xác định được nên biến thành cái gì để hù dọa.
Khi nghe thấy Ông Kẹ có thể biến thành cái mà mình sợ nhất, Neville thoáng chút lảo đảo, Phoenix vỗ vai hắn.
“Để em lên trước.”
Neville không nói gì, hắn không muốn để em gái bảo vệ, nhưng hắn lại rất sợ, sợ làm Phoenix xấu mặt, sợ mang rắc rối đến cho Phoenix.
Lupin cho mọi người luyện tập câu thần chú ‘Riddikulus’ (kỳ cà kỳ cục) thành thạo mới nói với Phoenix.
“Nói cho ta, em sợ hãi thứ gì nhất?”
Phoenix nhìn cái tủ, tiếng lách cách không ngừng phát ra. Mọi người lại càng lùi xa hơn, Phoenix lắc đầu.
“Giáo sư, em không biết.”
Cô cũng rất muốn biết Ông Kẹ sẽ biến thành cái gì.
“Suy nghĩ đến chuyện vui vẻ, sau đó đọc ra thần chú là được.”
Lupin không quá lo lắng cho cô, tuy mới đến Hogwarts không lâu nhưng tài năng của cô đều khiến các vị giáo sư khen ngợi.
Phoenix gật đầu.
Lupin đứng cạnh cái tủ, tiếng động to dần, tủ rung lắc như muốn đổ.
Cửa tủ mở ra, làm người ta giật mình là không hề có cái gì đáng sợ thường thấy như của các nữ sinh khác như chuột, nhện, rắn… À có một con rắn đang trườn xuống dưới đất, trên mình con rắn óng ánh hoa văn họa tiết trang trí màu xanh tím.
Con rắn cuộn lại ở dưới đất, một bó hoa xinh đẹp từ từ mọc ra từ con rắn. Lupin sửng sốt, mọi người cũng bất ngờ nhìn Phoenix.
Sắc mặt cô trắng bệch như nó vốn không hề có máu. Draco thề hắn chưa từng nhìn thấy ai mặt tái nhợt thành màu này.
Ngay lập tức, đóa hoa lại biến hóa. Đóa hoa lung lay dữ dội như có một trận gió mạnh thổi qua. Bông hoa lung lay, kèm theo đó là những tiếng run rẩy, âm thanh gào thét chói tai vang lên ngập tràn toàn bộ căn phòng.
Tuyệt vọng, bi thương, như thể cả cuộc đời đều bị té bỏng bằng nham thạch, không thể chết mà cũng không thể sống hẳn hoi. Mọi người đơ ngay tại chỗ.
Phoenix che miệng lại, âm thanh như đã vỡ tan, từng tiếng nức nở theo kẽ hở bàn tay truyền ra ngoài.
Nước mắt cô tuôn ra không ngừng, ngày càng dữ dội.
Âm thanh đó… tiếng kêu đó… Phoenix chuyển thành hai tay che mặt. Thần chú đũa phép gì đó, bây giờ cô đều không làm được!
Lupin lần đầu tiên gặp tình huống này, đợi khi hắn hồi hồn vọt đến Ông Kẹ thì đã chậm.
Phoenix điên cuồng chạy đi.