[Đồng Nhân Harry Potter] Hy Vọng Thánh Ca

Chương 49: Hỏi thăm


Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Hy Vọng Thánh Ca – Chương 49: Hỏi thăm

Cậu đã từng ở một nơi nào đó nhìn thấy một câu, thích ngươi là chuyện của ta, cùng với những người khác không quan hệ.

Ngu Đạt cảm thấy chính mình hiện tại phi thường đồng ý những lời này, cậu có thể đối một người sinh ra hảo cảm, cũng có thể chôn ở trong lòng không nói. Một mình hưởng thụ cảm thụ đươn phương yêu mến, có lẽ khoái hoạt vui vẻ, có lẽ thống khổ khổ sở. Mà hết thảy những cái này, người kia sẽ không biết.

Snape cũng không giống như là một đối tượng thực tốt. Cậu biết hắn vẫn là độc thân, cậu cũng không xác định chính mình là loại hình mà đối phương thích.

Mà hiện tại, Ngu Đạt chính là biểu hiện hết thảy như thường, giống như cái gì đều không có phát sinh, cũng không có bất luận cái gì thay đổi.

Chậm rãi chờ đợi thời gian trôi qua, làm phần hảo cảm này biến thành loại tình cảm càng thêm khắc sâu, hoặc là giống như một đoạn thầm mến, tại một ngày nào đó đột nhiên biến mất.

Điều mà cậu có thể làm đối với đối tượng mà cậu sinh ra hảo cảm cũng chẳng qua là tăng mạnh hệ số an toàn của đối phương, pháp bào chính là vì nguyên nhân, bị cho là lễ vật giáng sinh bị đưa ra ngoài.

Cái bố giáp này mang một màu sắc khói bụi là sự tương giao giữa hai màu đen và xám, rất phù hợp với phong cách điệu thấp của Snape, thâm trầm mà không chói mắt.

Ngu Đạt thấy Snape cởi áo choàng ra vẫn mặc một bộ quần áo bình thường như vậy, không khỏi thất vọng hỏi ý kiến.

Snape nhướng mày, trào phúng nói: “Chỉ sợ ta còn chưa có thói quen tại thời điểm thông thường cũng muốn mặc một bộ lễ phục hoa lệ như vậy nơi nơi chạy loạn.”

Ngu Đạt giật mình nhìn hắn, nói: “Đó chính là thông thường quần áo, như thế nào chính là lễ phục?”

Snape nghiêm túc nhìn cậu một cái, phát giác cậu có thể là thật sự nghĩ như vậy, mới chậm rãi nói: ” Tiêu chuẩn hằng ngày của Ngu tiên sinh, theo tiêu chuẩn hằng ngày của thế giới chúng ta có nhiều bất đồng. Trong mắt của ta, kiện lễ phục kia chính là tiêu chuẩn yến hội.”

Ngu Đạt bả vai cúi xuống dưới, cậu uể oải nói: “Ngài bình thường không mặc nó, chờ đến khi gặp được nguy hiểm lại thay liền không còn kịp rồi.”

Phải biết Snape cũng không như là cậu có thể trực tiếp đổi trang bị trong hệ thống game, khi gặp được nguy hiểm thì làm gì có thời gian cho hắn thay quần áo a!!!

“Cám ơn ý tốt của cậu.” Snape ánh mắt phức tạp nhìn cậu, thanh âm trầm thấp hòa hoãn nói: “Đó là một bộ áo choàng phù thủy vô cùng cường đại.”

“Ngài mặc rồi?” Ngu Đạt ngẩng đầu nhìn hắn.


Snape gật gật đầu: “Giống như đũa phép kia của cậu, kiện áo choàng phù thủy kia có thể khiến cho người dư thừa tinh lực và ma lực, nhưng là nếu luôn mặc cái quần áo này, thói quen ỷ lại ngoại vật mà không để mắt đến tự thân năng lực, như vậy cũng chỉ có thể tự rước hại mà thôi.”

Ngu Đạt nghĩ nghĩ nói: “Tuy rằng ngài nói rất có đạo lý, chính là võ trang cũng là một phần thực lực.”

“Ta đồng ý.” Snape thản nhiên gật đầu, “Có vũ khí là yêu cầu che dấu mãi cho đến đến thời khắc mấu chốt mới có thể sử dụng.”

Ngu Đạt suy nghĩ, Snape trầm mặc không nói. Vừa lúc đó, Sirius xuất hiện, hắn nhìn đến Snape liền hướng lại đây.

“Ngươi tới làm gì?” Sirius không khách khí hỏi.

“Nếu có thể, ta thật sự không nghĩ bước vào nơi này một bước!” Snape chán ghét nói.

“Ha!” Sirius vang dội phát ra một cái âm tiết, “Vậy ngươi có thể lăn.”

“Đáng tiếc chính là Dumbledore để cho ta tới, ta nghĩ ngươi không quyền lợi nói lời như thế.” Snape khinh miệt nhìn hắn một cái, “Ta tới nơi này đương nhiên là có nhiệm vụ, không giống mỗ ta người, chỉ có thể vô dụng co đầu rút cổ tại cái phòng ở rách nát này.”

“Ngươi nói ai vô dụng!” Sirius móc ra đũa phép.

“Sirius!” Ngu Đạt không đồng ý nhìn hắn, “Tớ đưa cậu đũa phép cũng không phải là để cậu làm cái này!”

Sirius cầm đũa phép đúng là lễ vật giáng sinh Ngu Đạt đưa hắn, một cái đũa phép cố ý định chế, dựa theo thuộc tính của cái đũa phép trước kia của hắn mà làm ra. Đây chính là cậu dùng con cú mèo trong trường học bay đến tiệm đũa phép ở Đức đặt hàng, bởi vì Ollivander có thể dựa theo tính chất mà đoán ra chủ nhân của đũa phép nên Ngu Đạt cũng không dám tìm hắn làm.

Tầm mắt của Snape ở trên đũa phép mới của Sirius liếc một cái, Sirius đũa phép hướng về phía hắn khoa tay múa chân một chút, mới hừ một tiếng bắt nó thu hồi.

“Cậu đi gọi Harry xuống dưới.” Snape quay đầu nói.

Ngu Đạt thế mới biết, Snape là vì Harry Potter mới đến, tâm tình của cậu có chút suy sụp, nhưng là trên mặt lại vẫn là trấn định gật đầu, quay đầu đi đến phòng khách tầng hai gọi người.


Harry đang cùng Ron chơi cờ phù thủy, nguyên bản rất vui vẻ, sau khi nghe Ngu Đạt nói Snape tìm y bật người liền biến thành một bộ dáng gặp quỷ.

Ngu Đạt nhìn bộ dáng kia của y, cảm thấy buồn cười: “Mau đi đi, giáo sư Snape tìm em nhất định là có chuyện rất trọng yếu.”

Harry mây đen đầy đầu đi xuống lầu, mà trong phòng Snape cùng Sirius hai người ngồi ở hai đầu của chiếc bàn, ai cũng không phản ứng ai.

Snape tới nơi này là tới truyền đạt yêu cầu của Dumbledore, sau khi Harry khai giảng, phải buổi tối đi theo hắn học Bế quan Bí thuật.

Ngu Đạt tựa vào một bên, có thể nhìn ra, Harry phi thường mâu thuẫn.

Ngu Đạt im lặng không lên tiếng nhìn Sirius cùng Snape đối chọi gay gắt, vào lúc bọn họ thiếu chút nữa lại đánh nhau, cùng Harry hai người một người một cái ngăn lại bọn họ.

Harry tự nhiên là che ở trước mặt cha đỡ đầu nhà mình, mà Ngu Đạt thì ngừng thở tiến đến trước người Snape đem hắn đẩy về phía sau.

Có hai người ngăn cách, hai người còn không chịu yếu thế cho nhau châm chọc.

Harry cùng Ngu Đạt vẻ mặt đau khổ liếc nhau, không thể không chịu đựng hai người không chịu ngừng “Chiến tranh”.

May mắn, Weasley tiên sinh xuất hiện giải cứu hai người.

Hắn xuất viện.

Nhóm Weasley đông đúc tràn vào, Sirius cùng Snape không thể không thu hồi đũa phép.

Ngày hôm sau, Tonks đưa bọn họ ngồi kỵ sĩ bus đi đến trường, bọn họ có thể tại Hogsmeade xuống xe, sau đó đi bộ tới trường học.


Harry kéo dài kéo chầm chậm chầm chậm, cặp mắt màu xanh của y có vẻ đáng thương hề hề nhìn Sirius cùng Ngu Đạt, giống như một cái tiểu hài tử cự tuyệt đi học trường tiểu học.

“Đừng lo lắng, Harry.” Ngu Đạt không thể không an ủi y, “Giáo sư Snape tuy rằng thoạt nhìn thập phần nghiêm khắc, nhưng là kỳ thật rất không tồi.”

Nghe được cậu nói như vậy, mặt Sirius cùng Harry vặn vẹo một chút.

“Khụ ” Ngu Đạt ho khan một chút, cực lực đánh mất sự không tình nguyện của Harry, “Chỉ cần em làm được yêu cầu của giáo sư, như vậy ngài ấy cũng không có cách nào với em đúng không?”

Harry nghĩ nghĩ, tựa hồ là như vậy, dưới sự thúc giục của Tonks, y bước lên xe bus.

Grimmauld quảng trường trống rỗng, người đều đi hết sạch, nơi này lại biến thành chỉ có cậu cùng Sirius hai người.

Nhưng là lúc này đây, bởi vì Sirius không cẩn thận bại lộ hình thái thú hóa của hắn, hắn cũng chỉ có thể ở tại trong phòng, không thể ra đi một bước.

May mắn lần này Ngu Đạt lưu lại, có ít nhất cái bạn.

Ngu Đạt đẩy ra phòng ngủ vốn là của Black phu nhân, hiện tại Buckbeak phòng ngủ, cậu vội tới đưa cho Buckbeak thực vật. Ngu Đạt đoán sở dĩ vì Buckbeak an bài gian phòng này là vì nó đủ lớn.

Nghỉ hè, bởi vì cảm xúc Ngu Đạt không tốt, không thể nào quan tâm nó, chính là mấy ngày nay đi theo Sirius tới chiếu cố nó.

Buckbeak bị nhốt ở trong này là bởi vì giống như cậu cùng Sirius, là tội phạm bỏ trốn bị Bộ Pháp Thuật truy nã.

Lần đầu tiên nghe được tin tức này, Ngu Đạt còn thực kinh ngạc, cảm thấy thật là chủ nhân có bộ dạng thế nào nuôi sủng vật bộ dạnh thế ấy.

Sirius lại nói cho cậu biết, Buckbeak không phải sủng vật của hắn, hắn bắt nó trốn ở chỗ này chỉ là bởi vì nó đã cứu hắn.

Ngu Đạt phi thường thích Buckbeak, nó là một cái Bằng Mã, đầu giống đầu chim ưng, phía dưới lại là thân ngựa, chẳng qua ở vị trí trên bả vai có một đôi cánh rộng lớn mà cường tráng.

Buckbeak là một loại động vật có lòng tự trọng phi thường cao ngạo, tập tính phải cùng nó cho nhau cúi chào mới có thể tới gần nó làm Ngu Đạt mới lạ không thôi.

Đáng thương Buckbeak, Sirius cũng không phải là một người chiếu cố tốt, trước kia nó thậm chí chính mình bắt chuột để ăn.

“Cậu ở trong này.” Sirius đẩy cửa ra, đi đến.


“Tớ đang uy Buckbeak.” Ngu Đạt ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn Buckbeak cúi đầu cắn xé thịt gà, ngẩng đầu nhìn hắn cười nói.

“Ta hôm nay đã cho nó ăn rồi.” Sirius đi tới, vuốt ve sống lưng Buckbeak.

“Ngẫu nhiên vẫn là muốn cho nó cải thiện sinh hoạt một chút.” Ngu Đạt hàm hồ nói, trước Buckbeak chính là ăn một ít xương gà sao?! Cái này có thể ăn no sao?

Ngu Đạt đứng lên, đi đến bên cạnh Sirius, cậu giống như vô ý hỏi: “Tớ nghe nói, cậu cùng Snape là tốt nghiệp cùng một năm?”

“Đúng vậy, như thế nào đột nhiên nói cái này?” Sirius nghi hoặc quay đầu nhìn cậu.

Ngu Đạt cực lực trấn định, ánh mắt nhìn chằm chằm Buckbeak, không nhìn hắn nói: “Tớ chỉ là có chút tò mò, sinh hoạt vào thời điểm các cậu còn là học sinh có gì không giống với sinh hoạt của các học sinh trong trường bây giờ?”

“Ngô…” Sirius nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Không có gì là không giống cả, chương trình học đều là giống nhau, thậm chí viện trưởng của chúng tớ cùng hiệu trưởng đều là một người.”

“Khi còn là học sinh, các cậu là dạng gì?” Ngu Đạt hỏi.

Sirius không có nghe được cái từ các cậu này là chỉ hắn cùng Snape, hắn trực tiếp liền liên tưởng đến năm tháng xanh mướt của mình —— Chân Nhồi Bông, Gạc Nai, Mộng Mơ, còn có tên phản đồ kia, Đuôi Trùn.

Sirius đương nhiên đối cái đề tài này thực cảm thấy hứng thú, vì thế tựa vào cửa sổ thao thao bất tuyệt cấp Ngu Đạt giảng lại thời điểm sinh hoạt vườn trường khoái hoạt của bọn họ.

Bọn họ ở thời điểm đó vẫn là nhân vật phong vân, ba ba của Harry vẫn là một tầm thủ, giống như vị trí hiện tại của Harry, hơn nữa hắn cùng mẹ của Harry vẫn là chủ tịch của hội học sinh của nam và nữ.

Ngu Đạt đầu hắc tuyến nhìn hưng trí bừng bừng Sirius, cậu cũng không phải là muốn nghe cái này!

“Tớ là muốn hỏi… thời điểm đó, Snape là dạng gì?” Ngu Đạt không thể không trực tiếp hỏi.

“Snivellus?” Sirius mặt mày hớn hở bật người liền xụ xuống, “Cậu như thế nào hỏi hắn?”

Sirius hồ nghi nhìn khuôn mặt không được tự nhiên của Ngu Đạt.

REVIEW 49


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.