Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Hy Vọng Thánh Ca – Chương 37: Vết thương
Peeves làm cho Ngu Đạt càng thêm nhận thức đến sự thần kỳ của thế giới này.
Cậu hướng Peeves uy hiếp một phen, không cho nó đem sự tình cậu dùng ma pháp này để cho bất luận người nào biết, bằng không cậu liền đem Peeves tìm một chỗ khóa lại cả đời.
Peeves nén giận, không thể không đáp ứng.
Ngu Đạt nhìn Peeves nhanh chóng bay đi giống như rất sợ Ngu Đạt sẽ đổi ý
Ngu Đạt kiều khóe miệng nhìn thân ảnh Peeves biến mất.
Cũng không biết người kia sẽ giữ cơ mật này trong khoảng bao lâu, nhưng là chỉ cần khi cậu ở trường học không bị mọi người biết là được rồi.
Ngu Đạt tiếp tục hướng về thư viện đi đến.
“Này thật sự là rất không xong, ” “A, lão bản của cửa hàng thật sự là rất bất hạnh …”
Khi Ngu Đạt sắp đi tới cửa thư viện, tại hành lang bên ngoài nhìn đến vài người đứng ở nơi đó khe khẽ nói nhỏ.
Mà cậu không cẩn thận nghe được một vài lời nói trong đó.
Ngu Đạt nhìn thoáng qua, đó là vài cái học sinh nhà Hufflepuff, bọn họ mặc giáo phục kết hợp với chiếc cà vạt màu vàng đại biểu cho màu sắc của học viện của mình.
“Tuần đến Hogsmeade, mất đi một địa phương có thể đến chơi.”
“Về sau nổ mạnh bài phải mua ở chỗ nào đây, ”
“Đừng có ngốc, cậu còn có thể thư đặt hàng…”
Cước bộ của Ngu Đạt dừng một chút, sau đó đi qua sát bên người bọn họ, vội vàng tiêu sái bước vào thư viện.
Ngu Đạt mẫn cảm ý thức được, sau khi được đến Hogsmeade, những học sinh này khẳng định sẽ phát hiện đến cửa hàng Davish and Banges đã không tiếp tục kinh doanh, sau đó khẳng định cũng nghe nói sự tình của Mark.
Tuy rằng hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, nhưng là đột nhiên nghe được người khác đàm luận, vẫn khiến cho Ngu Đạt cảm giác dạ dày của cậu khó chịu như bị cái gì bóp chặt lại.
Ngu Đạt đến gần thư viện yên tĩnh, lần trước cậu đã từng ở trong này đọc sách, tự nhiên rất quen thuộc tìm đến vị trí.
“A! Là Ngu. Chúc anh một ngày tốt lành.” Một học sinh mặc giáo phục của nhà Ravenclaw cùng cậu chào hỏi.
“Ngươi hảo.” Ngu Đạt cũng nhỏ giọng trả lời một tiếng.
“Vừa lúc anh ở trong này.” Ravenclaw học sinh lo lắng lo lắng hỏi cậu, ” Anh có biết khi nào cửa hàng Davish and Banges mở của buôn bán trở lại không? Vẫn là nó về sau sẽ không mở nữa?”
“… Anh không biết.” Ngu Đạt cười khổ một chút, nói.
Cửa hàng tuy rằng đã để lại cho, nhưng là cậu đã bao giờ học quản lý một cửa hàng đâu.
“Phải không. Ai…” Học sinh kia thở dài một tiếng, nói tiếp: “Cửa hàng đóng cửa, đối chúng em mà nói kỳ thật rất không có phương tiện, dù sao nếu gửi con cú mèo đặt hàng cũng không thể tự tay chọn lựa tốt a, hơn nữa có đồ vật còn muốn thêm phí dụng đặt hàng.. Chúng em hiện tại là thất niên cấp học sinh, thỉnh thoảng có thể dùng một cây bút có thể sửa lỗi a…”
Học sinh kia bất tri bất giác cùng Ngu Đạt oán giận rất nhiều thứ, thẳng đến cậu ta kinh giác thời gian đã không còn sớm, mà cậu ta còn muốn đi lên lớp, lúc này mới im miệng, vội vàng rời đi.
Ngu Đạt như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng của cậu ta.
Cửa hàng Davish and Banges, tại Hogsmeade có rất nhiều năm lịch sử, không có nó, có thể hay không các thôn dân cũng hiểu được thực không thuận tiện đâu?
Hôm nay Ngu Đạt đem sách mượn trở về ký túc xá nhìn, chính là cậu không có nhìn vào một chữ, chính là ở nơi đó ngẩn người.
Sau, cậu cảm thấy hẳn là nghe một chút ý kiến những người khác, vì thế cậu rời đi ký túc xá, ở trường học hành lang đi lại, rốt cục tại đại sảnh lầu một gặp Harry Potter còn có Hermione Granger.
“Buổi tối tốt lành.” Ngu Đạt đầu tiên nói.
“Buổi tối tốt lành!” Hermione thấy cậu ánh mắt liền sáng lên, nàng vội vàng chạy tới, từ túi sách lấy ra một tấm da dê “Y Đạt, đây là em đối bút ký một ít nghi vấn, anh giúp em nhìn một chút.”
Ngu Đạt sửng sốt một chút, bản bút ký kia cậu mới nhìn mở đầu, đều không có gì tiến triển lớn, mà vị tiểu thư này cư nhiên xem xong rồi không nói, còn làm nghi vấn bút ký!
“Chính là anh không hiểu a, em hỏi anh cũng là vô dụng.” Ngu Đạt xấu hổ xua tay.
Hermione rõ ràng thực thất vọng, Ron không thèm để ý thấu lại đây nói rằng: “Này có cái gì quan hệ, anh làm bộ là nghi vấn của anh, cầm hỏi Snape không được sao.”
“Là giáo sư Snape…” Hermione dùng ngữ khí nhẫn nại nói.
Nàng hiện tại sau khi nhìn bút ký của vị giáo sư này, độ sùng bái đối với giáo sư lên tới độ cao trước nay chưa từng có.
Ron quay đầu, hướng về phía vách tường phiên cái xem thường.
“Anh chỉ sợ này không được, ” Ngu Đạt áy náy nói, “Trên bản bút ký kia có từ đơn anh thậm chí đều không biết, làm sao có thể còn đề xuất nghi vấn.”
Tay Hermione cầm tấm da dê hạ xuống.
Ngu Đạt không đành lòng nhìn nàng nói: “Không bằng em trước đưa cho anh, anh nếu có cơ hội, sẽ giúp em hỏi.”
“Vậy được rồi, cũng chỉ có thể như vậy.” Hermione nghĩ nghĩ, đem tấm da dê giao cho cậu.
“Có một việc anh nghĩ hỏi các em một chút.” Ngu Đạt chần chờ một chút, nói.
“Cái gì?” Harry vẫn luôn không nói chuyện, lúc này mới lên tiếng hỏi.
“Các em cảm thấy không đến cửa hàng Davish and Banges có phải hay không đối với các em ảnh hưởng rất lớn?” Ngu Đạt dò hỏi.
“Ân… em cảm thấy không sao đi, dù sao đồ vật trong *** bán em có thể mua ở cửa hàng đùa dai.” Ron nói.
“Đó là bởi vì cậu chỉ biết chú ý những cái tiểu xiếc!” Hermione tức giận nói, “Cửa hàng đóng cửa, một ít đồ dùng học tập, nói thí dụ như mực nước cái gì… Hiện tại mới vừa khai giảng hoàn hảo, chờ đến qua một thời gian ngắn, nhất định là yêu cầu. Mà cửa hàng đùa dai mực nước chỉ có thể dùng để đùa dai, tại sao có thể đủ dùng đến viết luận văn? Phải biết từ ba năm cấp, em liền không còn thói quen mua rất nhiều mực nước ở Hẻm Xéo mang đến trường học.”
Ngu Đạt gật gật đầu, xem ra Hermione cùng cái kia Ravenclaw học sinh ý kiến là nhất trí.
Trừ bỏ kinh doanh đồ dùng học sinh, cửa hàng của Mark còn bán một ít món đồ chơi —— đương nhiên chính là mấy thứ, mặt khác còn có một ít đồ vật sinh hoạt hằng ngày dùng đến, nói thí dụ như đèn ma pháp cùng bột Floo linh tinh tạp hoá.
Hiện tại ngẫm lại, cửa hàng Davish and Banges cứ việc không lớn, chính là vật phẩm kinh doanh đã có mấy trăm loại, lập tức đóng cửa một nhà cửa hàng như vậy, trường học cùng thôn trang tất nhiên sẽ phải chịu ảnh hưởng.
“Anh như thế nào đột nhiên hỏi cái này?” Harry hỏi.
“Là anh tại sau khi Mark qua đời kế thừa cửa hàng kia, cho nên anh suy nghĩ có phải hay không còn muốn tiếp tục kinh doanh.” Ngu Đạt nói.
“Đương nhiên!” Hermione nói rằng, “Nếu cửa hàng có thể lại khai trương, kia coi như là giúp đại ân a”
“Anh cư nhiên kế thừa một nhà cửa hàng?” Ron hiển nhiên chưa nghe nói qua chuyện này, đương nhiên, rất nhiều người đều chưa nghe nói qua, hắn cứng họng.
Một lúc lâu mới giật mình cảm thán: “Đây chính là giá trị rất nhiều tiền. Bạn hữu, anh phát tài.”
Hermione nghe vậy đối hắn trợn mắt nhìn
“Tay em như thế nào vậy?” Ngu Đạt ánh mắt ngưng trọng, đột nhiên chú ý tới mu bàn tay Harry cư nhiên có vết thương hồng hồng có hình dáng chữ viết.
Harry cả kinh, mãnh liệt che bàn tay của mình.
“Vì cái gì không đi chữa bệnh thất?” Ngu Đạt cau mày, khẩu khí không tốt nói, giống như Poppy khi phát hiện ra việc bệnh nhân đang giấu bệnh vậy.
Xem ra lời nói và việc làm mẫu mực nhanh nhẹn của Poppy ngay tại trên người cậu nổi lên tác dụng, làm cho cậu đã đối với những học sinh thường xuyên bị thương nghiêm nghị lại.
“Đó cũng không phải là vết thương đặc biệt nghiêm trọng.” Harry chắp tay sau đít không được tự nhiên nói, xem ra bởi vì chuyện này mà bị Ngu Đạt nhìn chăm chú nhượng y thập phần không tình nguyện.
“Nhượng anh xem tay của em.” Ngu Đạt kiên nhẫn nói.
Harry chần chờ một chút, đem tay y lộ ra.
Ngu Đạt giật mình nhìn những dòng chữ khắc vào trong bàn tay.
“Đây là như thế nào tạo thành?” Cậu cúi đầu nhìn “Ta không thể nói dối”.
Harry gắt gao ngậm miệng, không chịu để lộ một chữ.
“Là Umbridge!” Ron tức giận nói, “Nàng phạt Harry cấm túc, phạt cậu ấy sao chép những lời này, sau đó này đó chữ liền một lần lại một lần xuất hiện tại trên tay cậu ấy.”
Ngu Đạt kinh ngạc nhìn ba người bọn họ
“Điều này được ma pháp giới cho phép?” Ngu Đạt bất khả tư nghị nói, theo cậu thì đây là trừng phạt càng thêm nghiêm trọng hơn so với việc lão sư đánh học sinh.
“Đương nhiên không đồng ý, cũng không có khả năng đồng ý.” Hermione nói.
“Vì cái gì không nói cho viện trưởng của em? Harry?” Ngu Đạt quan tâm hỏi.
Tại bên trong trường học có kí túc như thế này, viện trưởng liền tương đương với người giám hộ của bọn họ, bị đối đãi như vậy, theo lý thường hẳn phải là nói cho viện trưởng mới đúng.
“Ta không nghĩ cho nàng thiêm phiền toái…” Harry than thở, “Cái kia Umbridge… Giáo sư, tại đây chút thiên lý không ít cho bọn hắn tìm tra.”
Ngu Đạt nhìn cậu bé này quả thực không biết nên nói như thế nào mới tốt, y quả thực có chút quá thiện lương.
“Harry, em không thể cứ như vậy thay nàng giấu diếm khuyết điểm của nàng.” Ngu Đạt nhìn đôi mắt màu xanh của Harry, “Hôm nay nàng có thể đối em như vậy, có một ngày nàng phạt các học sinh khác cấm túc cũng có khả năng đối đãi các học sinh khác như vậy. Đến lúc đó sẽ có càng nhiều học sinh bị nàng dùng phương thức như vậy trừng phạt.”
“Y Đạt nói đúng.” Hermione nhìn Harry, “Tớ cảm thấy cậu hẳn là đem chuyện này nói cho giáo sư McGonnagal.”
Harry chần chờ nhìn nhìn Ngu Đạt, lại nhìn nhìn Hermione, hiển nhiên là bị khuyên bảo dao động.
“Được rồi, tớ sẽ nói cho giáo sư McGonnagal.” Harry nói.
Nhưng là, kết quả của chuyện này cũng không đình chỉ giống như trong dự kiến của Ngu Đạt.
Sau đó, cậu nghe Hermione hiện trường tiếp sóng cho cậu cuộc tranh luận ở trong hành lang về “ dùng cách xử phạt về thể xác “ của giáo sư McGonnagal cùng Umbridge.
Hiển nhiên, Umbridge sẽ không nghe khuyên nhủ đình chỉ loại hành động khác người này, nàng còn đắc ý cực kỳ.
Ngu Đạt chỉ là nghe nói liền đủ bực mình.
Ngu Đạt đành phải đem Harry đưa đến ký túc xá của mình, y chết sống không muốn đi chữa bệnh thất.
“Anh giúp em xử lý một chút.” Ngu Đạt cúi đầu, cầm tay của Harry.
“Chính là, anh không phải sẽ không dùng ma chú sao?” Ron thắc mắc.
“Ron!” Hermione cho cậu ta một cái khuỷu tay.
Ngu Đạt ngẩng đầu nhìn bọn họ nở nụ cười, “Nhưng là anh còn có biệt biện pháp nha, bằng không bọn họ vì cái gì đồng ý để anh làm đề cử sinh đâu.”
Ngu Đạt xuất ra một cái tơ lụa băng vải, nhẹ nhàng cuốn nó xung quanh cánh tay bị thương của Harry.
Thực nhanh, không đến 1 giây, ánh sáng màu vàng bỗng nhiên xuất hiện, băng vải dần dần tiêu thất, những ánh sáng màu vàng đó tập trung vào chỗ miệng vết thương.
Ngay sau đó, ba cái hài tử ngạc nhiên phát hiện, mu bàn tay của Harry đã hoàn toàn tốt.
“Oa a!” Ron ngạc nhiên kêu một tiếng.
“Đây là cái gì?” Hermione tò mò hỏi.
“Này quá tuyệt vời!” Tối kinh dị chính là Harry, y cao hứng nói: “Tay tuyệt không đau, em hiện tại cảm giác thật tốt.”
“Đây là ma pháp băng vải.” Ngu Đạt nhìn ba người bọn họ cười nói, sau đó cậu lại từ tủ bát bên trong ký túc xá lấy ra vài cái băng vải.
“Này đó cho em Harry.” Ngu Đạt nhét vào trên tay Harry, “Nếu không có biện pháp ngăn cản nữ phù thủy đáng ghét kia, anh cũng chỉ có thể cho em thứ này.”
“Cám ơn anh, Y Đạt.” Harry cảm động tiếp nhận băng vải.
“Anh cũng chỉ có thể cho em băng vải đó, cấm túc của em vẫn chưa xong đâu.” Ngu Đạt bất đắc dĩ nói, “Trở lại toà tháp của các em, giống như vừa rồi anh mở ra cuốn lên tay la được rồi.”
Chuyện này qua đi không vài ngày, Sirius đột nhiên từ lò sưởi trong ký túc xá toát ra đầu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Harry đôi khi chính là quá mức làm người suy nghĩ, tổng là không nghĩ phiền toái người khác = =
Điều này cũng có lẽ là vì tuổi trẻ quật cường đi…
REVIEW 37