Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Đôi Mắt Màu Xám Tro – Chương 27: Nghỉ lễ
Draco cười nhạo một tiếng, không thèm để ý nhìn lướt qua.
“Vì sao bọn họ không dùng phép thuật để làm một mình phong cản gió? Nó đơn giản với các giáo sư mà?”Tôi chán nản nói.
“Ai biết!” Draco sửa sang lại vài sợi tóc do gió thổi nên vướng vào mắt, nhỏ giọng đáp.
“Phạm quy!”
Lúc này, trên khán đài Gryffindor gào lên!
“Sao thế?” Tôi tò mò hỏi.
Draco nở nụ cười khinh thường “Marcus Flint dùng kế để Potter không bắt được Golden Snitch!”
“À!” Tôi lên tiếng, nhanh chóng quàng khăn vào cổ.
“Sharon, tại sao ai cũng bình thường chỉ có cậu là lạnh thế?” Pansy hỏi.
“À, có chỗ dựa thoải mái đương nhiên là đỡ lạnh hơn rồi!” Tôi hàm hồ đáp.
Blaise nhướng mày nhìn Draco, cười.
“Mẹ tớ bảo phải chăm sóc tốt cho Sharon!” Khuôn mặt Draco hơi đỏ lên, kéo dài ngữ điệu.
“Ừm, dĩ nhiên, dĩ nhiên!” Pansy hiểu rõ gật đầu, nở nụ cười.
“Được rồi, được rồi. Flint đánh không được tốt, tôi nghĩ kiểu này ai cũng có thể gặp, cho nên Gryffindor được phạt bóng, Alice lấy cầu, cô ấy đem cầu phát, rất thuận lợi, trận đầu tiếp tục, đội Gryffindor vẫn khống chế được cầu”
Đến khi Pansy quay đầu lại, bên tai đã có tiếng giải thích của người phát thanh.
“Potter đang làm cái trò quái gì thế?” Blaise nói thầm.
“Ai biết, có lẽ do được bay cao cho nên muốn thử có thể cao hơn nữa không ấy mà!” Draco lười biếng trả lời.
Blaise nhún vai, tiếp tục xem.
Bên tai lại truyền tới tiếng hoan hô của Slytherin, chắc là Slytherin đạt được bóng.
“Khoan đã, chổi của Potter có vấn đề!” Draco kêu lên.
Lúc này, dĩ nhiên mọi người ở khán đài đều phát hiện.
Tôi chán nản ngẩng đầu lên xem phía trên có cái gì.
Potter không ngừng đem cái chổi Nimbus 2000 lăn lộn trên không trung, cậu ta chỉ có thể chống đỡ để không rơi xuống đất. Đột nhiên, cái chổi lại điên cuồng vặn vẹo, mọi người hét lên, Potter bị nó ném xuống dưới. Bây giờ cậu ta dùng tay bắt lấy cái chổi, cả người treo trên không trung.
Tất cả mọi người đều kêu lên sợ hãi, quá trình này chỉ cỡ ba bốn phút.
Trên trời cao, Potter đột nhiên bò lên cái chổi, nhưng cái chổi lại nhanh chóng lao xuống, sau đó bốn chân đáp trên mặt đất – ho mãnh liệt – một cái gì màu vàng lọt vào tay cậu ta.
Trận đấu kết thúc trong hỗn loạn!
Không ít Slytherin tức giận bàn luận.
“Cậu ta không có bắt mà suýt nữa nuốt vào cái bụng của mình!” Hai mươi phút sau, đội trưởng Flint của đội bóng nhà Slytherin gầm.
Draco nhíu mày, không nói gì, đi nhanh.
Tôi cầm chặt khăn quàng đuổi theo.
May mắn, cho dù Gryffindor thắng được trận Quidditch này nhưng điểm vẫn không bằng Slytherin!
Năm nhất, phần lớn chúng tôi đều học cùng tiết với Gryffindor, thảo dược và thiên văn là học cùng Hufflepuff và Ravenclaw.
Sáng sớm, tất cả học sinh đều ở ngoài phơi nắng mà không chen chúc tại phòng ấm.
Giáo sư Sprout phân hai người một tổ.
Điều tôi ngạc nhiên nhất, ngoài tôi và Draco một tổ cố định, các học sinh năm nhất khác của Slytherin đều tìm Hufflepuff hợp tác, kể cả Pansy và Blaise.
Hơn nữa, dĩ nhiên, các Hufflepuff nhân hậu đồng ý!
“Bọn họ làm gì thế?” Tôi nhỏ giọng nói.
“Haizz, em thật ngốc!” Draco chán nản nói.
Được rồi, tuy rằng tôi không hiểu nhưng cũng im miệng.
Ai bảo hắn mắng tôi làm chi!
Để chuyện này vào lòng, ở tiết thiên văn, tôi cố ý quan sát một chút.
Qủa nhiên, không ít Slytherin cùng nhóm với Ravenclaw, nói chung thì với hai nhà này khác với Gryffindor. Khi học với Gryffindor đều phân thành hai lớp rõ rệt. Nhưng mà so với Hufflepuff thì với Ravenclaw không nhiều bằng.
Blaise vui vẻ ngồi cạnh vài học sinh nữ của Ravenclaw.
“Sharon thân ái, hoàng tử nhỏ của Slytherin chúng ta không kém hơn tớ!” Blaise ai oán nói “Nhưng mà, Draco lại không thích làm gì hết!”
À, hiểu rồi, hai người không cùng đường.
Sau khi kết thúc trận đấu Quidditch, lễ Noel sắp diễn ra.
Sáng hôm nay, lúc chúng tôi ra khỏi hầm thì phát hiện xung quanh có vài thước tuyết vẫn còn đọng, mặt hồ đã kết thành băng.
Lúc đầu tôi và Draco cùng nghiên cứu chú ngữ giữ ấm, nhưng mà, đến giờ vẫn chẳng tiến triển gì!
Cái nơi này thật sự đã âm độ mất rồi. Rõ ràng lúc ở giới Muggle mùa đồng chẳng lạnh như lúc ở Hogwart như thế này, cũng ít tuyết rơi, tôi cùng Enma mấy năm đầu có chút không quen, nhưng sau lại sống hòa với mùa đông.
Tôi và các học sinh khác rất giống nhau, bắt đầu ngóng ngày nghỉ.
Enma hình như vẫn bận như cũ, có đôi khi hai tuần mới có một bức thư cho tôi, tôi có chút nhớ!
Trừ việc phải bò lên cái đài thiên văn cao ra thì tiết ma dược cũng là một tiết học gian nan.
Giáo sư Snape đều dạy ở lớp học dưới hầm cho nên rất lạnh, mỗi khi hà hơi đều có một đoàn sương trắng bay lên.
Lúc tôi đi lấy xương sư tử về thì thấy Draco và Potter đang trừng nhau.
Không thể không bội phục hai tên chấp nhất này, chẳng lẽ vì vài lần mâu thuẫn nhỏ mà gặp nhau là phải ầm ĩ một trận lớn?
Tôi bất đắc dĩ đi vào, chặn hai người lại.
“Hi hi, Draco, được rồi, chúng ta không còn nhiều thời gian!”
Draco hừ một tiếng, cúi đầu thành thục xử lý.
Sau khi tan học, Draco thậm chí còn muốn tìm Potter và Weasley để gây phiền toái.
Tôi liếc nhìn Blaise một cái, hai người chúng tôi quấn lấy Draco không ngừng mới có thể đem hoàng tử nhỏ tới lễ đường.
Sáng mai chúng tôi có thể lên tàu của Hogwart để về nhà.
Lễ đường xinh đẹp vô cùng. Trên tường treo không ít sồi xanh và dây, trong phòng các nơi đều treo các cây noel lớn, trên cây có một miếng băng nhỏ lấp lánh…
Sau khi ăn xong buổi cơm trưa phong phú, chúng tôi không thèm đi tản bộ mà trở về ký túc để thu thập đồ, buổi tối cũng chỉ ăn vội mấy miếng, ngóng thời gian trôi nhanh để có thể về!
Kéo một cái thùng không lớn, đi theo tiios học sinh năm ba năm tư, sau đó lên một chiếc xe ngựa, mỗi xe ngựa đều ngồi không ít người.
Sáu người chúng tôi vừa đủ một chiếc xe.
Xe ngựa dĩ nhiên có năm ghế, hai bên là hai hàng ghế, vách tường cũng có cái khe, tản ra mùi gỗ đặc trưng.
Draco vừa lên xe thì chán ghét nhíu mày, chỉ nắm cổ có dính chút đồ bẩn.
“Cẩn thận!”
Xe ngựa đột nhiên thay đổi, tôi giữ chặt lấy Draco.
Blaise ở đối diện mở vòng tay, cười giảo hoạt chờ Draco đi vào.
“Được rồi, Blaise, tớ không phải là cô gái nhỏ!” Draco cố định người, căm tức nói.
“Tốt nhất là anh ngồi yên cho em nếu không Blaise lại ôm anh đấy!” Tôi kéo Draco nói.
Draco hừ một tiếng, cuối cùng vẫn ngồi yên “Chậc chậc, chúng ta năm nào cũng quyên tiền, chỉ cần một con số lẻ cũng đủ mua mấy cái xe ngựa to thượng đẳng rồi…”
“Đồ dùng Hogwart cũng không có gì mới cả, giống như chổi học ở tiết bay!” Daphne nói.
Trong xe tất cả đều yên lặng.
Hogwart là trường học ma pháp miễn phí đối với các gia đình khó khăn, tất cả bọn họ đều dựa vào số tiền mà quý tộc quyên góp để chi tiêu hằng ngày, mà các quý tộc lại không keo kiệt ở phương diện này, theo lý thuyết, đống tiền kia đối với trường học hoàn toàn dư dả.
Draco và Blaise nhìn nhau một cái.
Rất nhanh, xe ngựa đi chậm lại, đến trước bậc thềm thì dừng lại.
Chiếc xe lửa màu đỏ cũ kỹ đứng ở trước sân ga.
Xuất phát vào lúc chín giờ, bây giờ chưa tới tám giờ, trên xe đã có thể nhìn thấy không ít học sinh.
“Nhanh lên một chút!” Pansy thúc giục.
Bởi vì sau khi dừng xe ngựa lại thấy một đám người Gryffindor đang cãi nhau.
Cái này phân biệt rất dễ, phần lớn học sinh của Slytherin đều thay quần áo ở nhà, còn Gryffindor vẫn mặc đồ của mình.
Draco nhanh chóng đi lên xe, không thèm để ý phía sau, giống như đằng sau là một con quái thú xấu xí không đáng nhìn!
Trong sự ồn ào, tôi choáng váng chạy theo cái đầu màu bạch kim kia.
Rất nhanh Draco tìm được một khoang trống, chúng tôi vào trong đó ngồi, cuối cùng Goyle đóng cửa lại, sự ồn ào nhro dần.
“Thật sự là ác mộng!” Blaise giả vờ làm động tác lau mồ hôi dù trán chả có một giọt.
“Gryffindor đáng sợ như thế?” Tôi tháo khăn xuống nói.
“Hừm –“ Draco coi thường tôi “Chỉ một đám trâu nhỏ thôi!”
“Vậy sao chúng ta lại giống như trốn vậy?” Tôi lấy mũ kéo xuống hỏi tiếp.
“Bởi vì họ hôi đến mức chịu không nổi!” Draco nâng cằm nói.
Ây, nhàm chán, tôi trợn mắt trong lòng.
Không có Potter và Weasley để cãi nhau, dọc đường Draco có vẻ chán nản, tựa lưng vào ghế ngồi, không thèm trả lời mấy câu hỏi của Pansy về lễ noel.
Tôi dựa vào ghế, cầm quyển sách đọc.
Đến lúc tới Luân Đôn cũng ba giờ chiều, sắc trời có chút mông lung.
Cách xe lửa một đoạn thì thấy vợ chồng Malfoy và Enma đang chờ ở sân ga.
“A, công chúa nhỏ của mẹ!” Enma vui vẻ đi tới “Mẹ nhớ con muốn chết!”
Sau đó Enma hôn hai cái lên mặt tôi.
“Con cũng nhớ mẹ!”
Tôi liếc mắt thì thấy Lucius và Narcissa đi tới.
“Dược Lucius, bác Narcissa!” Tôi để hai tay làm động tác vén váy, hạ người chào.
Narcissa cười ôm tôi một cái.
Ây, không cần nhìn Draco cũng biết, chỉ cần có Lucius thì anh ấy là đứa trẻ hoàn mỹ nhất!
Bởi vì thời gian không còn sớm, chúng tôi chào tạm biệt ở sân ga.
“Cục cưng, ngày mai chúng ta trở về xem bà Jimiker, được không?”
Buổi tôi, tôi và Enma chen trong một cái chăn, nói.
“Vâng, Enma, tất cả các ngày nghỉ con đều rất rảnh!” Tôi bất mãn nói “Mẹ mẹ thì không có thời gian để hồi âm cho con!”