Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Đôi Mắt Màu Xám Tro – Chương 17: Bài tập
Edit: Yun Haku
“Không có!” Tôi ngoan ngoãn trả lời.
“Được rồi, hoàng tử Draco à, Sharon của chúng ta chỉ nói sự thật…” Blaise ôm lấy bả vai Draco, cười hì hì nói.
Draco giãy dụa trong chật vật, mặt đỏ lên.
Pansy che miệng cười trộm.
Blaise lớn hơn bạn cùng tuổi một cái đầu, bây giờ so với Draco còn cao hơn nhiều!
Vừa khai giảng xong, cho dù là môn học nào cũng có giai đoạn lý luận, kể cả lớp hắc ma pháp mà Draco mong chờ nhất.
Trước khi đi học, Draco còn mắng tôi không ít, kết quả không thể ngồi ở hàng thứ nhất.
Tôi thật sự muốn nói, cái này rất oan đó!
Học sinh mới đều do năm ba hoặc năm tư dẫn đi.
Nhưng mà, nhanh sau đó Draco im lặng.
Gryffindor cũng mong chờ như thế, cho nên lúc vào phòng đã chiếm hai vị trí thứ nhất và thứ hai.
Phòng học của giáo sư Quirrel đầy mùi tỏi, càng tới gần hắn thì càng nồng, mà cả tiết học, giáo sư không rời khỏi bục của mình, mở sách giáo khoa giảng.
Draco vui sướng nhìn hai hàng học sinh ngồi đầu đang ôm mũi, mặt đỏ bừng.
Đáng tiếc lúc chuông vang một hồi lâu rồi Potter và Weasley mới chạy vội vào phòng, ngồi ở cuối cùng, bằng không Draco sẽ cười lớn.
“Dumbledore thật sự là một ông già hồ đồ!”
Buổi tối, trong phòng nghỉ, Draco sửa chữa bài tập của lớp hắc ma pháp, một mặt khác mất hứng nói.
Giáo sư Quirrel yêu cầu chúng tôi đem bài học hôm nay chỉnh sửa lại, sau đó giao một bài luận, không giới hạn ngắn dài.
Crabbe và Goyle trực tiếp chọn hai đoạn, viết lại ý ban đầu, chốc sau chỉ còn mười hai tấc Anh nữa là xong.
Aiz, đáng ghét, tôi không quen dùng bút lông chim.
Một giọt nước rơi trên tấm da dê.
“Aizz, ngại quá, vừa nãy anh nói gì?” Tôi hỏi.
Draco thả bài tập mình xuống, nhìn tôi luống cuống dùng tờ giấy hút nước.
“Đũa phép của em vứt đó làm gì?” Draco không kiên nhẫn nói.
“Úm ba la chà rửa!!”
Nước nhiễm lên đã biến mất.
“Cảm ơn!” Tôi thả bài tập xuống, chân thành nhìn Draco “Đã giúp em một việc lớn!”
“Aiz, không có gì!” Draco nghiêng đầu, tránh tầm mắt của tôi “Mai có môn gì?”
“Hai lớp học ma dựa với Gryffindor” Pansy thu lại bút lông nói.
“Ây, thôi đi, Draco, chắc cậu vui nhỉ? Cả tuần nay đều nhắc đến lớp ma dược!” Blaise cười nói với Draco.
“Làm gì có!” Draco lại đỏ mặt.
Ký túc xá nam của Slytherin hai người một phòng, nhưng mà có hai phòng tắm riêng, dĩ nhiên Draco và Blaise ở cùng một phòng.
“Không cần nói với tôi là mấy người không chuẩn bị bài cho lớp ma dược!” Draco chậm chạp nói.
“Hở? Cái gì? Phải chuẩn bị bài sao?” Tôi gần như nhảy dựng.
“Ây, không lẽ cậu chưa từng chuẩn bị bài trước khi đi học?” Pansy kinh ngạc hỏi.
Tôi cam chịu.
“Không thể tin được, mỗi ngày em về phòng sớm để làm gì?” Draco nhíu mày “Ngủ sao?”
“Phòng ngủ không phải để ngủ sao?” Tôi chán nản nói.
“Ngủ thật à?” Draco nhìn tôi từ trên xuống dưới “Ngày hôm qua ăn cơm xong thì về phòng ngủ! Chưa tới tám giờ đấy!”
Đúng vậy, trừ khi có bài tập, nếu không tôi ăn cơm xong sẽ chạy về phòng ngủ, ngay cả thế, lúc sáng dậy tôi vẫn mệt vô cùng!
Cái này khiến cho Pansy và Blaise kinh ngạc.
“Khó trách da của cậu đẹp như thế!”
Daphne ngồi cách chúng tôi không xa cười.
“Ừ, dĩ nhiên!” Tôi cười nói.
Draco nản lòng “Đêm nay tốt nhất chuẩn bị bài cho anh, giáo sư Snape không giống các giáo sư khác”
Tôi nhìn Blaise, Pansy và Daphne, bọn họ cũng gật đầu “Được rồi, nếu các người cho thế!”
Tôi vội vàng kiểm tra bài tập của lớp ma pháp, sau đó cầm sách ma dược đọc.
Sau đó, năm phút sau, trước mắt tôi là một mớ hỗn lộn.
“Dậy nhanh, trời ạ, không thể tin được”
Draco tới trước mặt tôi quát.
“Sao thế?” Tôi mơ màng hỏi.
“Sharon, cậu đang xem sách thì ngủ!”
“Hơn nữa chưa quá mười phút đấy!”
Pansy và Blaise nói.
Tôi lắc đầu, cố gắng để mình thanh tỉnh một chút nói “Aiz, không có cách nào”
“Sharon, tớ thấy cậu không khỏe!” Daphne thân thiết nói.
“Đêm qua tám giờ em ngủ, bây giờ cũng buồn ngủ như vậy!” Draco nhíu mày.
“Haiz, tớ nói này, Sharaon vẫn nên trở về phòng nghỉ đi, viện trưởng luôn khoan dung với học sinh Slytherin chúng ta, có lẽ là không quen với việc ngủ trễ!” Pansy khuyên nhủ.
Tôi gật đầu, cầm sách vở đứng dậy.
Ngày hôm sau, học sinh năm nhất vẫn tập trung tại phòng nghỉ.
“Cậu không sao chứ?” Daphne hỏi.
“Haha, không có gì, chỉ muốn ngủ thôi!” Tôi ngại ngùng đáp.
Draco nghi ngờ nhìn tôi một lát.
Không cần hỏi cũng biết là phải đi lớp ma dược, nơi này so với nơi khác lạnh lẽo hơn.
Tôi đoán là do phải giữ các loại nguyên liệu.
Duyên tường bày biện thủy tinh quán, bên trong ngâm đủ loại động vật tiêu bản.
Snape giáo sư cùng giáo-sư-Flitwick giống nhau, vừa lên khóa mượn đặt tên sách, hơn nữa cũng giống phất lập duy giống nhau, điểm đến Harry tên của ngừng lại.
Bên trên bày biện rất nhiều thuốc, lại ngâm không ít đồ trong lọ.
Giáo sư Snape cũng giống giáo sư Flitwick, vừa lên lớp đã lấy sách, cách dạy cũng giống nhau, đọc đến tên Harry là dừng lại.
“A, đúng rồi” Giáo sư Snape hạ giọng nói, miệng cười nhạt nói “Harry Potter, đây là một học sinh nổi tiếng đấy!”
Draco, Crabbe và Goyle lấy tay che miệng cười lớn.
Tôi ngạc nhiên nhìn Draco, cái này có gì thú vị mà cười nhỉ?
Sau khi giáo sư Snape điểm danh xong, nhìn các học sinh.
“Các trò đến đây là để học chế ma dược” Hắn mở miệng nói, âm thanh có chút nhỏ, nhưng mọi người đều nghe rõ từng chữ. Cũng giống như giáo sư McGonagall, giáo sư Snape không cần tốn nhiều lời cũng có lực uy hiếp các học sinh “Bởi vậy không nên ngu ngốc mà dùng đũa phép, cho nên nhiều người không tin đây là ma pháp. Ta cũng không trông cậy các trò có thể làm tốt hoàn toàn, nhưng không đồng nghĩa với việc các trò muốn làm gì thì làm. Ta có thể dạy cho các trò mọi thứ, nhưng đừng vì đề cao danh vọng, vinh quan mà bỏ qua mọi thứ, cái cuối cùng nhận được chỉ là cái chết. Nếu như không nhớ lời của ta thì các trò chỉ là một lũ ngốc!”