Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Đôi Mắt Màu Xám Tro – Chương 11: Trên tàu
Edit: Yun haku
“Chào mừng trở về nhà!” Enma kéo tôi đi ra phòng khách.
Phòng khách ở đây cũng hoa lệ như ở biệt thự của gia đình Malfoy.
Tôi âm thầm bĩu môi.
“Anne, Boird, Tiny” Enma gọi “Đây là công chúa nhỏ”
Trong không khí vang lên một tiếng “oành” nhỏ, ba gia tinh giống nhau xuất hiện ở phòng khách, kích động kêu lên “Công chúa nhỏ tốt!”
“Boird, đem công chúa nhỏ đi xem phòng của mình đi!” Enma phân phó,
“Vâng, cô Enma! Boird biết rồi, công chúa nhỏ, xin mới!” Gia tinh đứng giữa dùng giọng nói vinh hạnh chỉ đường cho tôi.
“Được rồi, bảo bối, vậy là con đã thấy phòng khách rồi, phòng của con mẹ để cho con tự bố trí đấy!” Enma liếc mắt nhìn tôi “Đi đi, nhớ đi dạo khắp nhà để nhớ đường nhé!”
“Nếu mẹ cho con sớm trở về thì đã không mệt thế này, con cũng không muốn lạc đường ở trong nhà của mình!” Tôi nói nhỏ.
Enma dĩ nhiên là nghe được, cười vui vẻ.
Dưới sự giúp đỡ của Boird, trước khi đến lúc ăn cơm chiều tôi đã bố trí xong phòng ngủ.
Cùng Enma ăn cơm chiều, rồi đi khắp nơi làm quen, sau đó lăn qua lộn về trên cái giường lớn vì không ngủ được, đến khi trời sắp sáng mới mơ màng mà ngủ.
“Bảo bối, dậy đi, mẹ không muốn con là người cuối cùng lên xe…”
Ta cảm thấy cơ hồ nhất ngủ đã bị đánh thức!
“Vâng, mẹ…” Tôi nháy mắt, than thở ngồi dậy.
Cũng may hành lý đã chuẩn bị tốt vào tối qua.
Tôi mơ mơ màng màng để Enma kéo đi.
Một lúc sau, trước mặt tôi xuất hiện một tàu hỏa, tôi nhìn hai chữ “Tốc hành” nghi ngờ.
“Mợ Enma!” Draco dẫn hai cậu bé bự con đi tới.
“Hi, cục cưng Draco, Gregory, Vincent, hai cháu ngày tốt!” Enma vui vẻ nói.
Hai cậu bé to lớn tên là Gregory và Vincent cũng vui vẻ mỉm cười.
Vợ chồng Malfoy đi tới nói chuyện với Enma.
“Draco, ở trong trường nhớ chăm sóc cho cục cưng của mợ nhé!” Enma kéo tôi tới trước mặt Draco, nghiêm trang nói.
“Đó là vinh hạnh của con thưa mợ!” Draco hơi ngẩng đầu nói.
Enma nhảy qua ôm hôn Draco vui vẻ.
“Được rồi, mấy đứa lên xe đi, một lát nhiều người tới chen chúc rất khó chịu!” Lucius nâng cây trượng trong tay nói.
“Vâng, ba!” Draco lập tức đáp ứng, cuối cùng Narcissa và Enma hôn tạm biệt chúng tôi.
“A nga……” Ta mạnh hướng phía trước gặp hạn một bước, nặng đầu trọng đánh vào Draco trên lưng.
“Aizz, thật không dám tưởng tượng, mắt của em làm cái gì thế?” Draco không kiên nhẫn kéo tôi đến cạnh, một tay bảo vệ đi nhanh về phía tàu hỏa.
Tôi vẫn còn buồn ngủ, nhìn mái tóc bạch kim bên cạnh, yên tâm dựa đầu lên vai.
Draco không kiên nhẫn “chậc chậc” hai tiếng, nhưng cũng không đẩy ra.
“Gregory, giúp con bé đem vali lên luôn!”
Gregory gật đầu, cầm vali của tôi kéo lên.
Lúc chúng tôi lên xe mới mười giờ rưỡi, trên xe không nhiều người nên chúng tôi nhanh chóng tìm được khoang không người.
Draco bế tôi ngồi vào trong, nhường cho tôi ngồi cạnh cửa sổ tàu.
“Có cái gì buồn cười sao?” Draco nhíu mày, nhìn qua.
“À, cái này…”
“Dịu dàng hiếm có…”
Pansy và Blaise đồng thanh,
“Hai người không cần đồng thanh” Draco nhíu mày.
Crabbe và Goyle cùng cười rộ.
Giấc ngủ này vô cùng ngon, trên đường hình như có người gọi tôi dậy ăn cơm, nhưng so với cơm, tôi vẫn thích ngủ hơn.
“Dậy đi, chúng ta sắp tới rồi”
Tôi bị một cánh tay lay dậy.
“Ưm, gì thế?” Tôi mơ hồ hỏi.
Draco hừ một tiếng, bước ra khỏi phòng.
“Công chúa, chúng ta nhanh lên, phải thay áo” Pansy giải thích.
“Draco sao thế?” Tôi ngáp một cái, bĩu môi nhìn cửa.
“Hoàng tử nhỏ của chúng ta bị kích thích lòng tự trọng!” Pansy che miệng cười.
Pansy đi qua khóa trái cửa lại, lấy trong rương cái áo choàng, nhanh chóng đổi.
“Sharon đáng yêu, mình nghĩ cậu phải nhanh lên một chút, Draco và Blaise đang đứng ngoài đợi chúng ta đấy!”
“A!” Tôi đành phải bỏ qua chuyện của Draco, nhanh chóng cầm bộ áo choàng phù thủy để trên bàn, bởi vì ngủ lâu nên chân có chút nhức.
Chờ Pansy sửa sang lại tóc xong, chúng tôi mở cửa khoang.
“Làm gì lâu vậy?” Draco có chút khó chịu, ngồi xuống cạnh tôi hỏi.
“Haha, Draco, xem ra cậu phải học thêm một chút về các thục nữ rồi!” Tầm mắt Blaise dừng trên đầu Pansy, cười xấu xa nói.
Draco nhìn theo tầm mắt của Blaise.
Tôi lấy tay quẹt quẹt lên tóc mấy cái, tôi không có điệu đà như Pansy nên cũng không quan tâm tóc tai gì cho cam.
“Bảo bối Sharon, cậu rất đẹp!” Blaise cười nói.
“Hừ!” Draco hừ một tiếng.
Tôi ngây ngô nhìn hắn hỏi “Anh ăn nhầm cái gì à?”
“Thật không thể tưởng tượng được, em ngủ từ lúc bắt đầu đi cho đến giờ, không lẽ em là do con heo tiến hóa thành người? Có biết em chảy nước miếng nhiều hay không hả?” Draco nâng giọng nói.
“Cơ bản là không có nước miếng!” Tôi nhìn trộm chỗ mình dựa đầu vào, phản bác.
Draco hừ một cái, chán ghét xê dịch ra ngoài một chút.
“Hôm nay anh ấy bị gì thế?” Tôi nhìn Blaise và Pansy cầu cứu.
Hai người bắt đầu kể chuyện Draco bị Harry Potter từ chối nói chuyện cùng kết bạn.
“Chậc, cậu bé tội nghiệp!” Tôi cảm thán.
“Này, anh lớn hơn em ba ngày đấy!” Draco giật tóc tôi nói.
“À, cái cậu bé Harry Potter gì đó đặc biệt lắm à? Nếu không sao anh lại muốn kết bạn với cậu ta?” Tôi che đầu hỏi.
“Làm sao có thể!” Draco buông tay, chậm chạp nói.
Cuối cùng cũng không thèm trả lời!
Liếc mắt nhìn ra ngoài một cái, trời đã tối, chỉ có thể thấy dãy núi và rừng cây.
Xe lửa hình như đang giảm tốc độ.
“Qua năm phút nữa thì tàu sẽ tới Hogwart, các học sinh để hành lý trên xe, sẽ có người lấy hành lý đưa vào trường học cho các học sinh” Một giọng nói vang lên.
Tàu chạy bắt đầu chậm, rồi ngừng lại. Từng tốp một đi xuống.
Vừa xuống xe, khí lạnh của buổi tối thổi vào khiến tôi rùng người