Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Đại Xà Vương Đáng Yêu Đang Yêu – Chương 8: Tàu tốc hành Hogwarts (2)
Gilette rất lo rằng mình sẽ không ứng phó nổi nếu Ron cứ tiếp tục vặn hỏi cô về chuyện con chuột, vì thế cô vội chuyển chủ đề:
– Harry ơi, tung tớ một cái socola Ếch nhái với.
Harry nhặt lấy một viên kẹo, ném sang cho cô, Gilette cảm ơn cậu rồi cúi đầu bóc socola. Cô giữ chặt con ếch trước khi nó kịp vọt đi mất như đã làm với Harry. Con ếch giãy dụa trong tay cô, Gilette nhíu mày, ăn socola kiểu này thật kì dị. Tại sao phù thuỷ lại thích một viên kẹo cứ nhảy chồm chồm lên như thế này chứ, trông thì cũng hay đấy nhưng mà chẳng có tí tác dụng thực tiễn nào, không nhanh tay bắt con ếch là mất ăn. Có khi nào nó lại nhảy trở về nơi sản xuất không nhỉ? Nếu như vậy thì có thể dễ dàng giải thích việc mấy cái socola cứ nhảy khỏi tầm tay nhanh như chớp rồi. Gilette chẹp miệng, phù thuỷ cũng là gian thương đấy.
Khi Gilette vừa ngoạm đầu con ếch thì cánh cửa toa lại lần nữa kêu “Xoạch” một tiếng. Nó bị giật ra bởi một lực khá mạnh. Một thằng nhóc tóc bạch kim đứng ở cửa, hai thằng nhóc khác to cao vạm vỡ kè kè hai bên như vệ sĩ. Còn có thể là ai khác ngoài Draco, Goyle và Crabbe đây. Draco dán mắt vào Harry, nó kiêu ngạo nói:
– Phải không đây? Bọn nó đồn um khắp tàu là toa này có Harry Potter. Là mày đó hả?
– Draco!
Gilette kêu lên, ngăn cản cuộc chiến có nguy cơ nổ ra giữa hai con sư tử con và ba chú rắn nhỏ.
Draco vứt béng Harry ra sau đầu, sửng sốt kêu lên:
– Gilette? Sao cậu lại ở đây? Tớ đã kiếm cậu khắp nơi! Thật không ngờ cậu lại ngồi chung toa với Harry Potter!
Gilette lườm Draco:
– Như vậy thì sao chứ? Harry cũng là bạn tớ mà!
– À ờ, tớ không có ý gì đâu. Nhưng mà cậu có thể ngồi với những người xứng đáng với thân phận của cậu hơn. Tớ không nói Harry nhưng mà Weasley… – Thằng nhóc chun mũi nói như thế hít chung bầu không khí với Ron làm nó khó chịu vậy.
Gilette quát lên trước khi Ron và Harry kịp bùng nổ:
– Draco! Cậu không thể nói như thế được! Như thế rất bất lịch sự! Và một quý tộc sẽ không làm như thế. Tớ chẳng muốn cãi nhau với cậu một tí nào nhưng cậu không thể đánh giá người khác một cách phù phiếm như vậy được. Nếu bây giờ tớ không phải tiểu thư nhà Gray có phải cậu cũng sẽ khinh thường tớ không?- Gilette dứt khoát nói. – Nếu cậu không thích ngồi với tớ thì có thể đi chỗ khác!
Draco hoảng loạn nhìn cô, cậu nhóc lúng túng giải thích:
– Không phải, Gilette, ý tớ không phải vậy! Cậu là bạn tớ cơ mà! Tớ chỉ… tớ chỉ nghĩ là…- Dưới cái nhìn nghiêm khắc của Gilette, cuối cùng Draco chấp nhận thoả hiệp.- Được rồi, là tớ sai. Xin lỗi các cậu.
Ron trừng mắt có vẻ ngạc nhiên lắm. Cậu ấm nhà Malfoy vốn nổi tiếng kiêu ngạo, ngang ngược trước mặt Gilette chẳng còn chút sức phản kháng. Ron nhìn cô đầy sùng bái, quá lợi hại, quá kinh khủng!
Harry lúc đầu hơi khó chịu vì lời nói của Draco nhưng cậu cũng dễ dàng chấp nhận lời xin lỗi. Draco nhanh chóng ngồi xuống cạnh Gilette, hai thằng vệ sĩ cũng chen chúc vào theo.
Draco vò vò mái tóc bạch kim, không mấy tình nguyện nói:
– Xin chào, tớ là Draco Malfoy. Còn đó là Crabbe và Goyle.
Harry gật đầu nói:
– Như cậu đã biết, tớ là Harry Potter.
Draco khụt khịt mũi, lẩm bẩm một từ gì đó nghe như “Chúa cứu thế”.
Ron khá dè chừng cậu quý tử nhà Malfoy nhưng có lẽ vì vẻ hiền lành trước mặt Gilette của Draco, cậu nhóc cố gắng gom hết dũng khí nói:
– Xin chào, tớ… tớ là Ron Weasley.
Draco cáu kỉnh vạc lại:
– Ừ, tao không mù, đương nhiên nhìn thấy mái tóc đỏ của mày.
Gilette gằn giọng:
– Draco!
Cậu nhóc bĩu môi, phụng phịu nhìn cô. Dáng vẻ ấy khiến Ron cảm thấy may mà cậu không đang ăn một thứ gì đó hoặc đang uống nước, sẽ sặc chết mất.
Draco cuối cùng chịu thua lần 2, hậm hực nói:
– Rất vui được gặp các cậu!
Harry và Ron gật đầu với Draco, sau đó cả toa chìm vào im lặng, không khí khá lúng túng. Đúng lúc đó tiếng mở cửa lại vang lên, xé toạc sự im lặng đầy bối rối.
Hermione đứng trước cửa, liến thoáng:
– Mấy bồ mau thay quần đồng phục đi, sắp tới Hogwarts rồi đó. Mình qua đây nhắc phòng khi mấy bồ quên mất.
Rồi cô bé khựng lại khi phát hiện ra sự có mặt của ba nhân vật mới. Cô hơi sửng sốt:
– Các cậu là ai vậy?
Dưới ánh nhìn của Gilette, Draco cố gắng kiềm lại từ “Máu bùn” đã ra đến đầu môi, thay vào đó cậu nói:
– Tôi là Draco Malfoy, đó là Crabbe và Goyle. Tôi là bạn của Gilette.
Hermione gật đầu với cậu nhóc:
– Mình cũng có biết về gia tộc của bồ. Hermione Granger, rất vui được gặp. – Cô nói tiếp. –
Mấy bồ tốt nhất mau thay đồ đi, nếu không sẽ trễ mất.
Gilette cười nói:
– Cảm ơn cậu vì đã qua đây nhắc chúng tớ, Hermione. Bọn tớ thay ngay đây.
Hermione gật đầu rồi đi ra khỏi toa. Gilette nói với Draco:
– Cậu mau về toa thay đồ đi, rồi quay lại đây.
Draco chần chừ một lúc rồi gật đầu. Trước khi ra khỏi toa còn không quên ngoái đầu lại nói:
– Nhớ chờ tớ đấy, Gilette!
Cô giơ ngón cái lên với Draco, bóng dáng cậu nhóc nhanh chóng khuất sau cánh cửa. Chỉ còn lại ba đứa nhóc, Gilette triệu hồi cái áo chùng đồng phục của mình rồi nhanh chóng trùm qua đầu. Trong lúc đó Harry và Ron phải tự dùng tay lục tung mớ rương hòm của mình lên để tìm cho được bộ đồng phục. Ron nhìn cô đầy ngưỡng mộ:
– Bồ siêu thật đấy, Gilette! Không những giỏi pháp thuật mà còn khiến cho Malfoy không dám cự cãi câu nào.
Gilette lắc đầu nói:
– Draco thực ra cậu ấy tốt lắm có điều cậu ấy không biết ăn nói, nhiều khi nói hơi khó nghe khiến người ta phát ghét. Nhưng mà tớ chơi với cậu ấy từ nhỏ, cậu ấy chỉ là có hơi kiêu ngạo thôi.
Ron khụt khịt mũi:
– Tớ cá là cậu ta sẽ vào nhà Slytherin.
Gilette cau mày không vui nhìn Ron:
– Cậu quá có thành kiến với Slytherin rồi! Đâu phải người nào thuộc nhà Slytherin cũng là kẻ xấu!
– Nhưng mà kẻ – mà – ai – cũng – biết – là – ai thuộc nhà Slytherin đấy. Hàng thế kỉ nay có phù thuỷ Hắc ám nào mà không thuộc nhà đó đâu.
– Cậu sai rồi, Ron. Đó là một tư tưởng hoàn toàn sai lầm. Không phải Slytherin nào cũng xấu và không phải các nhà khác đều tốt đẹp. Slytherin có phù thuỷ Hắc ám các nhà khác cũng có – Nói tới đây Gilette thầm nghĩ: “Điển hình là con chuột của cậu kia kìa.” – Cậu có dám thề với mình là không có Tử thần Thực tử nào xuất thân từ Griffindore, Ravenclaw hay Hufflepuff không? Còn về việc xưa nay các phù thuỷ Hắc ám nổi tiếng đều xuất thân từ Slytherin, một số người có thế đại diện cho tất cả số còn lại sao? Cậu phải nhìn rộng ra! Không thể chỉ nhìn một góc của tảng băng mà phán đoán nó. Hơn nữa, sao cậu không nghĩ ngược lại là các nhà khác cũng có phù thuỷ Hắc ám nhưng không đủ năng lực để làm đến trình độ như phù thuỷ Hắc ám của nhà Slytherin? Mọi thứ tồn tại đều có lí do của nó, các cậu không thể có cái nhìn thiển cận như vậy được. Cậu cầm dao để gọt hoa quả đó là tốt, nhưng cầm dao để giết người là xấu rồi. Chuyện gì cũng có hai mặt của nó, không có cái gì hoàn toàn xấu và cũng chẳng có cái gì hoàn toàn tốt đẹp cả.
Ron và Harry há hốc miệng trước mớ lý luận của Gilette. Hai đứa ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi gật đầu:
– Cậu… hình như nói đúng.
Gilette hừ mũi:
– Tớ nói đương nhiên là đúng rồi!
Thằng nhóc Harry chưa vào trường đã bị Ron bơm cho một mớ Slytherin xấu xa thế này, Slytherin độc ác thế kia, ngay từ đầu đã có thành kiến làm sao có thể không ghét cho được. Như thế thật là bất công, nhà nào chẳng như nhà nào, chẳng có gì khác nhau cả.
Harry có vẻ suy nghĩ rất kỹ về những lời Gilette nói, cậu gật gù:
– Cậu nói đúng, Gilette. Chúng ta không thể chỉ nhìn một góc của vấn đề.
Gilette cười với cậu nhóc:
– Cậu thông minh đấy, Harry. Nghe lời tớ là thông minh.
Harry buồn cười gõ đầu cô một cái:
– Cậu kiêu ngạo vừa thôi!
– Đó là do tớ có năng lực để kiêu ngạo nhá!
Không biết do ai đầu têu trước, sau đó ba đứa nhóc vốc hàng vốc kẹo trên ghế ném loạn vào nhau. Hermione và Draco đến sau cũng bị dính chiêu liền phản công. Cả toa xe loạn thành một đoàn, tiếng cười vang vọng khắp nơi khiến tâm hồn con người ta rạo rực. Tuổi trẻ quả thực tràn đầy sức sống.
Lũ trẻ vui đùa một lúc thì tàu cập bến. Đứa nào đứa đấy đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệnh, toàn thân dính đầy kẹo bánh đủ các loại. Phát hiện ra tàu đã dừng, cả bọn vội vã chỉnh trang. Gilette rất không hi vọng bị trả lại, cô quả quyết vẫy đũa phép đem mọi thứ trở lại bình thường. Để bọn nhóc ấy tự thân vận động thì biết bao giờ mới xong!
Đám trẻ sau khi trở về với dáng vẻ bình thường nghiêm chỉnh liền vội vã rời tàu. May thay, dù là những người cuối cùng xuống tàu bọn chúng vẫn kịp theo sau đoàn năm nhất của bác Hagrid.
Gilette thật không hiểu nổi tại sao năm nhất không được đi xe do vong mã kéo để vào trường như bình thường. Tại sao lại phải bày vẽ ra đủ thứ chuyện, bắt năm nhất đi vào trường bằng thuyền băng qua hồ? Truyền thống gì vớ va vớ vẩn, vừa tốn thời gian vừa tốn công sức, chẳng nhìn thấy cái lợi ích quái quỷ gì cả.
Mặt hồ lạnh băng, không khí bên trên cũng chẳng dễ chịu hơn là bao. Là những người đến sau cùng, Gilette, bộ ba cứu thế chủ và Draco phải nhét chung một chiếc thuyền, năm đứa nhóc thay vì bốn như các thuyền khác.
Draco càu nhàu đúng điều Gilette nghĩ:
– Chẳng hiểu cái trường này nghĩ cái quái gì nữa! Tại sao năm nhất lại phải vào trường bằng thuyền cơ chứ? Chỉ có mình năm nhất!
Ron nhún vai:
– Chấp nhận đi, Draco. Chúng ta ngoại trừ việc nghe theo thì chẳng thể làm gì khác được.
Draco khịt mũi:
– Chán thật đấy!
Sau trận ném kẹo trên toa tàu, nhất là sau bài thuyết giáo của Gilette, cả bọn đã chẳng còn hiềm khích gì với nhau nữa. Ron chẳng ghét Draco như trước và ngược lại. Tất cả bọn chúng đều là bạn bè. Gilette nhìn cả bọn hài lòng, đây chính là hiệu ứng mà cô muốn.
Ghét nhau đâu được gì chứ, như thế này chẳng phải tốt hơn sao?