Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Đại Xà Vương Đáng Yêu Đang Yêu – Chương 25: Hội ngộ
Gilette giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa. Kí ức của kiếp trước, cô đã cố chôn sâu trong lòng, cố gắng không nhớ về nó nữa, cố gắng bắt đầu một cuộc sống mới. Vậy mà đêm nay nó lại trở về, chân thực, sống động hơn bao giờ hết. Phải chăng là vì sát khí trong cô lại lần nữa khởi động?
Gilette rời giường bước vào phòng vệ sinh, nét mặt cô trắng bệch không huyết sắc. Gilette vớt nước vỗ lên mặt, kéo bản thân tỉnh táo lại.
Tô My của kiếp trước đã chết rồi, hiện giờ chỉ có Gilette Gray mà thôi.
Gilett nhìn bản thân trong gương, lòng thầm khẳng định. Cô dần trấn tĩnh lại, trở về giường, lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Cùng lúc ấy, dinh thự Gray bất ngờ tiếp đón một vị khách quen đã lâu không ghé thăm, Sirius Black
Chú Sirius rời khỏi Hogwarts liền chờ về căn nhà số 13 đường Grimmauld. Chú không muốn làm liên luỵ đến người bạn của mình nên chú quyết định là tốt hơn hết là cứ về đây, dù chú ghét cay ghét đắng nơi này. Sirius cảm thấy mình có thể đến dinh thự Gray kiếm Micheal sau cũng được.
Con gia tinh Kreacher vẫn khó chịu như vậy, tuân lệnh nhưng luôn lầm bầm những lời chửi rủa. Sirius biết, chú cũng lười quan tâm, bây giờ điều quan trọng hơn hết là giữ cho mọi thứ yên ổn cho đến khi hoàn toàn được minh oan. Cái Bộ ngu xuẩn chết tiệt ấy hẳn sẽ ém nhẹm vụ này đi. Không biết lũ đó giấu được đến bao giờ.
Một tháng quanh quẩn trong nhà Black, Sirius thật sự cuồng tay cuồng chân đến phát điên. Chú căm ghét nơi này, luôn muốn thoát ra khỏi đây vậy mà bây giờ Sirius lại phải tự giam mình trong căn nhà chết tiệt này. Chú cố gắng giữ mình ngồi yên bằng cách nghĩ đến ngục Azkaban, nơi còn kinh khủng hơn ngàn lần, mười năm trời Sirius còn đợi được, vài tháng thì đã sao chứ?
May mắn thay, chú Sirius không phải đợi quá lâu, Ryan đem đến cho chú bức thư của Gilette.
Chú Sirius thân mến,
Bộ đang cố gắng kéo dài thời gian công bố sự thật, con rất tiếc khi chú phải đợi lâu như vậy. Chú chắc cũng không ghé nhà con. Con biết chú không thích nhà Black cho lắm. Nhưng mà chú đừng lo, cha con vẫn đang tạo sức ép cho Bộ Pháp thuật, việc của chú hẳn sẽ được xử lý trong vòng một đến hai ngày tới.
Còn nữa, chú không cần lo cha con bị liên luỵ, đến giờ người có thể gây phiền phức cho cha còn chưa có xuất hiện đâu. Nhưng mà nếu chú muốn cẩn thận thì có thể đến nhà con vào ban đêm dưới hình dạng Chân Nhồi Bông. Cha con rất mong chú.
Gặp lại chú vào lễ Giáng Sinh.
Thương chú,
Gilette,
Gilette Gray.
Sirius mỉm cười đọc thư, con bé đúng là rất thông minh. Chú cũng đến lúc nên ra khỏi nơi này rồi.
Sirius hoá thành một con chó màu đen to bất thường, rời khỏi căn nhà số 13, phóng về hướng dinh thự Gray. Con chó như hoà làm một với bóng đêm.
– Gâu! Gâu!
Ánh sáng từ bên trong dinh thự Gray như lấn át cả màn đêm, soi rõ con chó đen trước cửa. Chú Sirius đứng ngoài sủa lớn.
Cạch! Cạch!
Sau một loạt âm thanh, cánh cửa dinh thự Gray mở ra, bóng dáng cao cao của Micheal xuất hiện ngay trước cửa.
– Quả nhiên là cậu!
Micheal mỉm cười ôm lấy cái đầu xù của con chó. Con chó lớn dần lớn dần lên rồi đứng thẳng, chú Sirius vòng tay ôm lại người bạn đã lâu không gặp. Giọng chú khàn khàn:
– Mười năm rồi tớ mới lại nhìn thấy cậu.
Micheal xúc động nói:
– Tớ vẫn luôn tin cậu vô tội. Mau vào trong đi.
Hai người bạn cùng khoác vai nhau tiến vào phòng khách, Miranda đang làm thêm đồ ăn trong bếp, trên môi cô là một nụ cười dịu dàng. Ngồi ở ghế sô pha là một vị khách khác…
– Remus! – Chú Sirius kinh ngạc kêu lên.
Remus Lupin giật mình quay đầu lại, mắt thầy trừng lớn khi nhìn thấy Sirius. Thầy đứng phắt dậy, bật thốt:
– Cậu vượt ngục đấy à?
Chú Sirius khựng lại, quay đầu nhìn người đàn ông tóc xám đang chống tay vào tường khổ sở nhịn cười bên cạnh.
– Mike! – Hai hàm răng chú nghiến vào nhau.
Micheal đứng thẳng dậy, một tay chống hông, một tay quệt nước mắt.
– Được rồi, được rồi! Là lỗi của tớ, lúc Gilette gửi thư thông báo, tớ nghĩ sẽ hay ho lắm nếu Remus gặp cậu mà không biết gì cả. Và đúng là mắc cười hết cỡ.
Remus ngơ ngác đứng giữa phòng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sirius thò tay cốc đầu Micheal:
– Mười năm cậu vẫn chẳng thay đổi gì cả! Phong thái huynh trưởng Slytherin đi đâu rồi? Thật ấu trĩ!
Micheal vò vò mái tóc xám.
– Kệ tớ, vui là được. Mà cậu không tính giải thích cho quý ngài Mơ Mộng Ngớ Ngẩn đây sao? Tớ thấy là Remus đang thật sự hoang mang đấy.
– Đó không phải là việc của cậu sao? – Chú Sirius nhướn mày.
Micheal bĩu môi, lôi thầy Remus ngồi xuống lại cái ghế sô pha từ từ giải thích mọi chuyện.
– Peter Pettigrew á? – Remus há hốc miệng không thể tin nổi.
– Nếu không thì là tớ à? – Chú Sirius bĩu môi.
– Merlin! Các cậu đổi vai mà không nói cho tụi này! – Remus cứ ngó trân trân chú Sirius, thầy không hài lòng lắm với việc bị thằng bạn thân giấu nhẹm kế hoạch.
Chú Sirius nhún vai:
– Muốn lừa địch phải lừa cả ta mà. Xin lỗi vụ đó nhé!
Remus gật đầu:
– Tớ đã thật sự nghĩ cậu là kẻ phản bội. Xin lỗi về vụ đó. Tụi mình huề.
Ba người bạn xúc động ôm chặt nhau, tình bạn của họ không gì có thể đo đếm được, nó là một thứ gì đó rất thiêng liêng, rất gắn bó.
– Mà, – Chú Sirius chợt lên tiếng. – Đến tận bây giờ tớ mới lại gặp bạn bè cùng khoá thực thụ đấy. Vừa ra khỏi Azkaban thì đụng Peter và Snape. – Chú lè lưỡi như thể nếm phải một vị rất kinh nào đó của kẹo Barthe đủ vị.
Micheal nhăn mặt:
– Tớ đồng ý về vụ Peter nhưng tớ không thể nào hiểu nổi tại sao mấy cậu cứ ghét Sev đến như vậy. Cậu ấy thì sao chứ?
– Hắn theo phe Hắc ám! – Sirius và Remus đồng thanh.
Micheal nhướng mày:
– Vì như vậy à? Mấy cậu đúng là chẳng cập nhật thông tin gì cả. Snape là điệp viên hai mang của cụ Dumbledore mà.
– Hả? Ý cậu là hắn gia nhập Tử thần Thực tử là để lấy thông tin cho phe ta? Snivellus làm công việc nguy hiểm như vậy á? – Chú Sirius kinh ngạc.
Micheal gật đầu.
– Không phải ngay từ đầu nhưng cũng từ lúc Voldemort nhắm vào Harry.
– Xì! – Chú Sirius bĩu môi. – Thế thì hắn vẫn từng là Tử thần Thực tử đúng chất. Dù sao tớ cũng không thích nổi hắn. Nếu không phải có cậu đứng giữa, bọn tớ đã dần cho hắn vài trận rồi.
Micheal nhăn mặt không nêu ý kiến. Đúng lúc ấy Miranda bưng một khay bánh ngọt từ trong bếp bước ra.
– Mọi người ăn một chút trước đi. Khuya rồi cũng không thiết đãi linh đình gì được.
Sirius vừa bốc bánh vừa cười:
– Cậu bớt kiểu cách đi Miranda. Hồi trước cậu đâu có như vậy. Mỹ nhân Griffindore mang phong cách Slytherin quả có chút không quen mắt.
Miranda đặt khay bánh xuống bàn tiện tay cốc đầu Sirius một cái.
– Đối xử tử tể không thích thích bạo lực hả?
Chú Sirius xoa đầu:
– Quả nhiên là bản chất vẫn không hề thay đổi. Cú đó đau đấy!
Thầy Lupin chậm rãi nhai nuốt, nhướng mày nhìn người bạn Chân Nhồi Bông của mình:
– Bảy năm liên tục vẫn không làm bồ quen được với vụ đó hả? Chắc trốn trong ngục Azkaban lâu quá nên mới quên tiệt luôn sự bạo lực của Miranda.
– Sirius trốn được mười năm nên quên, còn cậu chắc là nhờn rồi chứ gì? – Miranda nhìn Remus trêu chọc.
Cho nốt miếng bánh vào miệng, thầy lắc đầu:
– Gì chứ mấy cú đánh đó thì không bao giờ nhờn được. Mấy chục năm vẫn cứ như ngày đầu.
Miranda bật cười:
– Tớ thật sự bạo lực đến thế sao?
– Làm gì có, em yêu, em là người hiền nhất mà anh từng gặp. – Micheal lập tức phản bác.
Remus và Sirius ăn ý đồng thời làm động tác nôn oẹ.
– Cậu càng ngày càng sến súa.
Micheal lườm hai thằng bạn một cái sắc lẻm. Miranda ở bên cạnh cố nín cười.
– Hai cậu còn nhớ lần đầu bị tớ thu thập không?
– Đương nhiên là còn nhớ chứ. Bọn tớ nấp dưới tấm áo khoác tàng hình của James đi rình cậu rình Mike. – Sirius đáp. – Thế mà cậu cũng phát hiện chúng tớ. Tớ vẫn luôn thắc mắc vụ đó.
– Tớ khá nhạy cảm với hơi thở. Cho dù các cậu núp dưới tấm áo khoác các cậu vẫn cần phải thở, và tớ thì biết tỏng tấm áo khoác đó của James. – Miranda nhún vai.
Micheal ngẩn ra:
– Mấy cậu đi rình cô ấy rình tớ á? Cái khỉ gì vậy?
Thầy Lupin tốt bụng lên tiếng giải thích:
– Hồi đó Miranda luôn nghi ngờ cậu thường xuyên lang thang ở Hogwarts vào ban đêm. Nên cô ấy muốn xem xem cậu làm chuyện mờ ám gì, còn bọn tớ thì bám đuôi cô ấy.
Micheal nhìn Miranda:
– Tức là em biết thừa anh vụ anh thám hiểm Hogwarts hả? Vậy mà lúc đụng phải anh trên hành lang tầng bảy em làm như không biết gì cả.
– Nhờ vậy mà anh mới quen em không phải sao? Càu nhàu gì nữa?
– Đụng nhau ở hành lang tầng bảy á? Cậu lên đó làm gì Miranda? – Remus thắc mắc.
– Tớ, ừm, chỉ tình cờ đi ngang qua thôi. – Miranda ngập ngừng.
Ba người đàn ông nhìn cô, chẳng mấy tin tưởng vào cái gọi là “tình cờ”. Miranda đành lên tiếng:
– Thật ra ở tầng bảy có một căn phòng sẽ biến thành bất cứ nơi nào mà mình cần. Hồi đó, mình lên căn phòng đó để giấu đồ.
– Phòng Cần thiết. – Chú Sirius bất thốt.
– Phòng Cần thiết sao? – Miranda nghi ngờ hỏi lại.
– Phải, là phòng Cần thiết, đó là cái tên mà con gái cậu đặt cho căn phòng đó. Là cậu nói cho nó biết sao?
– Không, tớ không nói. Gil đã tìm ra căn phòng đó à? – Miranda lắc đầu.
Chú Sirius vừa ăn bánh vừa kể lại chuyện tối hôm chú được trả tự do.
– Vậy là con bé chỉ dựa vào câu chuyện tớ kể lại mà tìm tới đó á? Chà, thông minh thật đấy. – Micheal kinh ngạc nói.
– Đúng là rất thông minh. – Remus gật đầu đồng tình.
– Vậy là tối hôm đó cậu trốn vào phòng Cần thiết, lúc ra ngoài thì đâm phải Miranda. Hay là cậu định vào trong thì bắt gặp Miranda rồi cô ấy đưa cậu đi trốn?
Micheal chống cằm trả lời:
– Vế sau. Thực ra lúc đầu tớ thấy cô ấy chạy vụt qua tớ, tớ còn không kịp nhìn xem là ai thì giám thị đuổi gần tới rồi cánh cửa hiện ra. Miranda đột nhiên quay lại, sau đó nhìn thấy tớ và ánh đèn của lão Filch đang tới gần khúc quanh, cô ấy túm tớ chạy luôn.
Sirius cười gian:
– Và thế là hai cậu tìm một chỗ nấp, cùng nhau trải qua đêm dài lãng mạn, cuối cùng thân thiết với nhau, kết thành phu thê.
Remus bật cười, dáng vẻ thầy trông bớt u ám, tiều tuỵ hẳn khi ở bên bạn bè. Micheal cốc đầu Sirius:
– Đêm lãng mạn cái đầu cậu ấy, chạy muốn hụt hơi rồi ai về nhà nấy, chẳng có gì cả.
Chú Sirius ôm đầu la lên oai oái:
– Đúng là vợ chồng mà! Các người có biết cốc đầu đau lắm không? Ảnh hướng đến sự phát triển não bộ của tớ rồi ai đền? Vợ chồng các cậu thật tàn nhẫn. Đau lắm đấy!
Micheal khoanh tay:
– Không đau thì cốc làm gì?
Sirius bị tổn thương nặng nề, ngồi xuống sô pha bốc một miếng bánh lớn nhồm nhoàm nhai, chú cần lấp đầy “vết thương đau đớn” trong lòng. Remus nhịn cười đến muốn nội thương, có bạn bè bên cạnh, là một loại hạnh phúc.