[Đồng Nhân Harry Potter] Đại Xà Vương Đáng Yêu Đang Yêu

Chương 19: Tâm tình tuổi mới lớn của Chúa tể Hắc ám


Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Đại Xà Vương Đáng Yêu Đang Yêu – Chương 19: Tâm tình tuổi mới lớn của Chúa tể Hắc ám

Bọn trẻ chia tay nhau, ai về phòng nấy. Gilette vừa bước vào phòng thì quyển nhật ký trong áo cô rung lên nhè nhẹ, cô hiểu, đó là khi Tom có chuyện muốn nói. Gilette lục tìm cây bút lông, mở sổ viết:

[Có chuyện gì sao, Tom?]

Tom có vẻ đang khá là tức giận, hay nói chính xác hơn là giận dỗi.

[Em muốn học Animagus thì tìm anh là được rồi, nhờ Black làm gì? Anh dư sức dạy em!]

Gilette ngẩn ra, cô chưa hề nghĩ tới điều này, nhưng…

[Anh là Hoá thú sư hả, Tom?]

Tom có vẻ ngập ngừng:

[Ờ, không, anh không phải.]

Gilette chưng hửng, tay Chúa tể Hắc ám này bị làm sao vậy?

[Vậy anh dạy em kiểu gì chứ?]

Dòng chữ kiêu ngạo của Tom hiện lên.

[Anh đọc nhiều rồi, cũng thấy nhiều rồi, mấy thứ trong đầu anh để dành dạy em thừa đủ.]

Gilette suy nghĩ một lúc rồi viết lên cuốn sổ nhật ký.


[Em học cả hai người cũng được, càng tốt. Anh sẽ giỏi lý thuyết hơn, còn chú Sirius giỏi thực hành hơn.]

Tom bất lực, bản thân anh cũng không hiểu mình đang muốn gì nữa. Anh cảm thấy mình có những cảm xúc khác thường đối với Gilette, nhưng anh không thể hiểu nổi loại cảm xúc đó rốt cuộc là thứ quái quỷ gì. Từ lần đâu tiên gặp mặt, à không, không thể nói là gặp mặt được mà chỉ là trò chuyện qua cuốn nhật ký, anh đã bị thuyết phục bởi trí tuệ và hiểu biết của cô, anh rõ ràng hơn bất kỳ ai khác, cô nói đúng. Nhờ Gilette, anh nhận ra từ trước đến nay mình sai lầm biết bao nhiêu, những việc anh làm vô nghĩa đến nhường nào.

Hai năm làm bạn, làm thầy, anh càng hiểu hơn về Gilette. Anh rất vui vì được là người dạy cô phép thuật, có được người học trò thông minh, là mong ước của mọi người dạy học, Gilette quả thực học một hiểu mười. 

Thế rồi, ngày Gilette từ Hẻm Xéo trở về, kể cho anh nghe về con dơi kì lạ, trong đầu Tom chợt nảy ra ý nghĩ muốn lợi dụng chuyện này để gặp Gilette. Anh biết, nếu làm vậy thì anh sẽ bị mất ma lực một thời gian, thậm chí có khi còn bị trọng thương nếu ma lực tiêu tan, nhưng không hiểu sao Tom cứ bị thôi thúc, bị suy nghĩ đó ám ảnh. Anh bật ra đề nghị đó trước khi kịp cản lại bản thân, anh thật sự không hiểu mình bị làm sao, Tom chỉ biết, anh rất muốn, rất muốn đứng trước mặt Gilette, nhìn thấy thấy cô, đường hoàng nói chuyện cùng cô.

Gilette quả thật là một cô bé xinh đẹp, từ khi ở trong cuốn sổ Tom đã biết điều đó, nhưng khi đứng trước mặt cô, anh mới nhận ra, từ xinh đẹp không đủ để diễn tả vẻ đẹp của cô. Tom suy nghĩ, tuyệt sắc chăng? Không, vẫn không đủ. Anh không tìm nổi từ nào, chưa bao giờ Tom thấy vốn từ của mình ít ỏi như vậy. Anh cảm thấy, cô đẹp đến nỗi không tính từ đang tồn tại nào đủ để miêu tả, anh sẽ không thấy lạ đâu, nếu một ngày nào đó người ta tạo ra một tính từ mới để nói về nhan sắc tuyệt diệu này của Gilette. 

Trong đầu Tom chợt nảy ra ý nghĩ muốn biến cô thành của riêng mình, chỉ của một mình anh thôi. Tom giật mình, anh không hiểu nổi thứ cảm xúc chiếm hữu đó là gì, nó khiến anh bối rối, cả cõi lòng ngổn ngang, hỗn độn.

Rồi anh nghe thấy Gilette nói gương mặt này của anh đẹp, một niềm vui sướng kì lạ trào lên trong Tom. Anh nhìn bản thân trong gương chợt cảm thấy hành động huỷ dung ngày xưa của mình đúng thật là ngu ngốc.

Mấy phút ngắn ngủi đứng đối diện với Gilette là mấy phút anh cảm thấy hạnh phúc nhất từ trước đến giờ và anh phải trả giá cho những giây phút tuyệt diệu đó. Dùng ma lực tái tạo cơ thể để hiện thân sẽ khiến ma lực xói mòn rất nhanh, Tom không muốn Gilette vì mình mà bị thương, anh rút gần như cạn số ma lực ít ỏi trong linh hồn để chống đỡ. 

Tom suýt hồn phi phách tán, nhưng anh không hề hối hận vì lựa chọn lúc ấy, anh cảm thấy, dù là phải trả cái giá nào đi chăng nữa, cũng đáng. 

Nửa năm bị nhốt trong cuốn nhật ký của chính mình, không một giây một phút anh nào không suy nghĩ đến cô. Mớ cảm xúc ngổn ngang trong lòng khiến Tom bối rối. Anh không thể hiểu nổi bản thân mình nữa, cũng không thể không chế nổi bản thân. Nửa năm trời, anh vẫn không thể hiểu những cảm xúc kì lạ của mình đối với cô bé tóc xám kia là gì. 

Anh chợt nghĩ đến cái thứ ghê rợn mà lão Ong mật hay nhắc tới, cái gì ấy nhỉ? Y… Yêu? Ghê quá, Tom rùng mình khi nghĩ tới cái từ đó, nó khiến anh cảm thấy nôn nao. Làm sao mà một Chúa tể Hắc ám như anh lại có thứ cảm xúc uỷ mị, xướt mướt đó được chứ. Chắc chắn là không thể nào! Anh ngầu hơn nhiều, Tom biết vậy, hay đúng hơn anh cho là anh biết.

Tom bỏ qua câu trả lời đúng, lại tiếp tục vật lộn với mớ cảm xúc của bản thân. Anh nhớ bóng dáng kia phát điên. Nhưng Tom chẳng thừa nhận. Nhớ ư? Đó là cái gì? Tom không biết, nhưng anh biết, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây anh đều khao khát muốn được nhìn thấy cô lần nữa, à không, được nói chuyện với cô thôi cũng đủ thoả mãn anh rồi.

Khi nghe thấy Gilette muốn nhờ Sirius dạy Animagus, một sự giận dỗi không tên nổi lên trong lòng anh. Cô ấy coi anh là gì vậy? Bình hoa để chưng à? Anh cũng có thể dạy cô mà? Tại sao người cô nghĩ tới đầu tiên lại không phải là anh chứ? 


Tom khó chịu, rất khó chịu, nhưng chính bản thân anh cũng không biết vì sao. Khi Gilette đề nghị cả hai người cùng dạy cô Animagus, anh và Sirius, Tom chợt cảm thấy bất lực. Cô ngốc này không hiểu à? Anh đâu có đi tranh giành việc dạy học đâu, à có, nhưng mà nó không phải là trọng điểm. Anh bị làm sao vậy? Tom chợt có một loại cảm xúc muốn vò tóc, nhưng rồi anh nhớ ra anh làm gì có cơ thể, làm gì có tóc mà vò, Tom càng buồn bực hơn. Anh giận dỗi:

[Thôi, bỏ đi, em đi ngủ đi.]

Gilette khó hiểu nhìn quyển sổ nhật ký. Cô chọc phải vị này khi nào chứ? Giận dỗi gì vậy? Vị Chúa tể Hắc ám này đúng là càng ngày càng không thể hiểu nổi.

[Có chuyện gì sao, Tom? Anh giận em à?]

[Không, anh không giận em, Gil. Anh không rảnh làm mấy trò giận dỗi vớ vẩn đó đâu.]

[Anh rõ ràng là đang giận. Nói em nghe đi, Tom.]

[Tại sao người đầu tiên em nghĩ tới mỗi khi gặp chuyện lại không phải là anh chứ?]

Tom bật thốt ra trước khi anh kịp ngăn bản thân lại, Tom hối hận ngay lập tức. Anh vừa nói cái khỉ gì vậy? Nghe thật kinh khủng! Chẳng khác gì oán phụ trách chồng cả. Ôi Merlin anh lại nghĩ cái gì vậy trời? Tom cảm thấy bản thân mình điên rồi. Bởi vì không có một cái đầu cho tử tể nên anh điên luôn rồi.

Gilette trợn mặt ngó trân trân cái dòng chữ vừa hiện lên trên cuốn sổ. Anh ấy vừa nói cái gì cơ? 

Có cái gì đó nổ oành trong đầu Gilette. Cô chưa kịp định thần thì cuốn sổ chợt tự đóng sập lại một cách nóng nảy. Gilette cứ ngồi thần ra nhìn nó mãi.

Ý anh ấy… là gì?

Sáng hôm sau, Draco và Harry chờ ở phòng sinh hoạt chung rất lâu vẫn không thấy Gilette. Cuối cùng, Draco đành phải gõ cửa. Gõ nhẹ một vài lần, không phản ứng, cậu nhóc bực bội nắm tay lại mà dộng ầm ầm lên cánh cửa đáng thương, giọng ngái ngủ đầy mệt mỏi của Gilette từ trong phòng vọng ra:


– Đây… nghe rồi! Tớ dậy ngay đây.

Một lúc sau, Gilette ra khỏi phòng với bộ dạng khiến hai thằng con trai sửng sốt, thiếu điều nhảy bắn lên trần nhà.

– Trông bồ ghê quá. Còn tệ hơn gấu trúc nữa, tối qua bồ không ngủ hả?

Harry lo lắng hỏi, Draco nhăn mặt tiếp lời:

– Bồ bệnh à, Gil? Nhìn bồ như xác sống ấy, có cần tụi này xin nghỉ đưa bồ xuống bệnh thất không?

Gilette dụi mắt mệt mỏi đáp:

– Không phải tớ buồn ngủ, tớ chỉ không ngủ được thôi. Không cần xuống bệnh thất đâu, đi ăn đi, trễ học mất.

Hai thằng con trai vừa đi theo Gilette vừa lo lắng hỏi han đủ điều, cô chỉ ậm ừ cho qua. 

Khi xuống tới Đại Sảnh Đường, hầu hết học sinh đã ăn xong và về lớp học, nhưng Ron và Hermione vẫn đang đợi ba đứa. Hai chú sư tử con cũng sửng sốt lắm khi nhìn thấy vẻ tiều tuỵ của Gilette. Cuối cùng khi thấy bạn có vẻ chẳng mấy hứng thú với đề tài này, chúng nó đành nén hết nỗi tò mò đang bồn chồn ngọ nguậy trong lòng xuống.

Gilette nhìn chằm chằm đĩa đồ ăn, trong đầu vẫn không quên được câu nói kì lạ của Tom hồi tối hôm qua. Chết tiệt! Ý anh ấy là gì chứ? Muốn nói gì thì nói thẳng ra, úp úp mở mở rồi chạy biến mất tăm, bỏ cô lại đây với một mớ rối rắm. Tên chết tiết! Tên chết tiệt! Anh là đồ chết tiệt, Tom Riddle!

– Gil? Gil!

Hermione gọi mấy lần mới lôi được Gilette ra khỏi mớ suy nghĩ rối bời trong lòng.

– Hả?

– Bồ bằm nát đĩa thức ăn của bồ ra rồi kìa. – Hermione nhướn mày tốt bụng nhắc nhớ.


Bấy giờ Gilette mới nhận ra cô đã coi đĩa đồ ăn của mình thành bản mặt đẹp trai chết tiệt của ai kia mà dùng dĩa đâm cho nát bung nát bét không ra hình thù gì nữa. 

– Bồ có chắc là bồ ổn không vậy, Gil? Sáng nay bồ lạ quá!

Gilette bối rối, cô chần chừ không biết có nên nói với Hermione không, biết đâu, cô bé tóc xù thông thái ấy có thể cho cô lời giải đáp?

– Mình không sao. Ý mình là, mình có gặp phải một chút chuyện rắc rối, nhưng mình không sao.

Nghe giọng điệu của Gilette, Hermione liền hiểu cô sắp sửa nói ra cái nguyên do khiến cho tâm tình buổi sáng của cô tệ đến như thế này liền nhướn mày chờ đợi. Mấy thằng con trai rõ ràng cũng đang dỏng cao tai lên để mà nghe ngóng, dù là Draco vẫn đang cố làm ra vẻ một quý tộc – không – tò – mò – chuyện – con – gái.

– Ờ, mình cũng không biết nói sao nữa. Ừm, đại khái là có một đàn anh làm bạn và chỉ dạy phép thuật cho mình hai năm trời, anh ấy vốn dĩ rất lạnh lùng và gần như không hiểu gì về yêu cả. Khoảng thời gian trước, anh ấy có việc bận nửa năm, lúc trở về hai đứa đang nói chuyện bình thường bất chợt anh ấy nói anh ấy nhớ mình. Lúc đo mình đã rất bối rối, anh ấy gần như là thần tượng của mình. Tối qua, khi anh ấy biêt mình nhờ chú Sirius dạy Animagus, anh ấy giận mình, anh ấy hỏi tại sao không nhờ anh ấy dạy, tại sao không nghĩ tới anh ấy đầu tiên mỗi khi gặp chuyện, sau đó anh ấy chạy mất tăm, hại mình cả đêm mất ngủ.

Hermione khúc khích cười:

– Ngốc ơi, anh ấy chắc chắn là thích cậu rồi.

Gilette lắc đầu phủ định gần như ngay lập tức:

– Không thể nào!

Mặc dù có chút thích Tom nhưng Gilette biết, một Chúa tể Hắc ám như anh vốn dĩ chẳng hiểu biết gì về tình cảm sao có thể có thứ phức tạp như tình yêu xuất hiện trong anh.

Hermione ngạc nhiên hỏi:

– Sao bồ chắc chắn như vậy?

– Bởi vì mình hiểu anh ấy hơn bất kỳ ai. – Gilette kiên quyết khẳng định.

Đáng tiếc, lần này Gilette đã quên mất một điều, không hiểu về tình yêu, không có nghĩa là không biết yêu. Con người sống ở đời, có kẻ nào không có cảm xúc đâu, vui, buồn, yêu, hận. Tom chỉ là đã nếm quá nhiều hận thù và đau khổ, rồi liên tục chia cắt linh hồn nên tình yêu đối với anh trở nên khó hiểu, và vô dụng. Gilette cũng không biết, nhát cắt đầu tiên cắt đi nhiều nhân tính nhất của một con người, nên, nếu Tom Riddle trong Trường Sinh Giá đầu tiên có cảm xúc, tình cảm thì cũng chẳng có gì lạ cả. Dù sao lúc đó, Tom cũng mới chỉ là một chàng trai mới lớn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.