Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Đại Xà Vương Đáng Yêu Đang Yêu – Chương 17: Con chó ba đầu
Chú Sirius và Harry chiếm phòng của cụ Dumbledore cả buổi chiều để tâm tình. Thầy Snape đã sớm không chịu nổi mà phất áo chùng rời đi, cụ Dumbledore chăm chú xử lý đám công văn của mình trong tiếng ríu rít không ngừng của Sirius và Harry. Gilette chỉ yên lặng ngồi bên cạnh hóng hớt. Cô tin rằng nếu cụ Dumbledore không mất hết kiên nhẫn mà đuổi người thì chắc cuộc tâm tình của hai chú cháu chẳng bao giờ dừng lại.
Chú Sirius khoác vai Harry rời khỏi phòng hiệu trưởng, rất may, chú vẫn chưa quên tiệt Gilette đang lẽo đẽo đằng sau.
– Nhóc con, cha cháu vẫn khoẻ chứ? – Chú ngoái lại phía sau hỏi.
Gilette nhún vai:
– Ông ấy không bệnh tật gì nhưng có hơi ám ảnh về chú James và cô Lily. Cả nhà cháu không bao giờ dám nhắc về tấn bi kịch đó trước mặt cha cháu. – Cô hất đầu về phía Harry. – Để đến gặp cậu ấy cháu cũng phải trốn dữ lắm. Cha cháu cũng nhớ chú lắm, cha luôn tin chú không phải kẻ phản bội. Cha cũng có nghi ngờ Peter nhưng không có chứng cứ.
Vẻ mặt chú Sirius chợt đượm buồn. Nét ưu thương hiện lên trên khuôn mặt vốn luôn luôn vui tươi là một khung cảnh chẳng dễ chịu chút nào. Gilette biết cô hơi thẳng thắn, nhưng cô muốn chú Sirius hiểu, ba cô luôn luôn là bạn tốt của chú.
Gilette giảo bước sóng vai với chú Sirius, cô vỗ nhẹ lên vai chú:
– Vẻ mặt buồn bã đó không hợp với chú đâu, chú Sirius. Cha con sẽ rất vui nếu được gặp lại chú đấy.
Harry ở bên cạnh cũng gật đầu đồng tình:
– Chuyện qua đã rất lâu rồi, chú nên vui lên. Chú được minh oan rồi, Sirius.
Chú Sirius cảm kích nhìn hai đứa, chú có vẻ cảm thấy đỡ hơn.
– Cha mẹ các con sẽ rất tự hào vì các con. Hai đứa nói đúng lắm, tình thương không bao giờ mất đi.
Chú mỉm cười, khoác vai cả hai đứa, vui vẻ nói tiếp:
– Vậy, bây giờ, sau khi bị đuổi khỏi phòng hiệu trưởng, chúng ta đi đâu đây?
Harry ngẩn ra, nó có vẻ cũng chẳng biết nên đi đâu bây giờ. Gilette quay qua thằng bé đề nghị:
– Mình nghĩ nên để cả bọn gặp chú ấy nữa, nhưng mà Đại Sảnh Đường không phải là nơi thích hợp lắm để chú ấy lộ diện khi mà còn chưa được giải oan hoàn toàn. – Cô cau mày suy nghĩ. – Harry, hay bồ đưa chú ấy về phòng sinh hoạt chung, à, không được, hai trong số bọn mình là Griffindore. Để mình nghĩ một lát.
Harry nhìn Gilette trầm ngâm nghĩ ngợi, nó cũng cố vận dụng đầu óc của mình để tìm cho ra nơi gặp mặt. Chú Sirius ngó hai đứa nhóc, chợt hỏi:
– Hai đứa con là Slytherin hả?
Harry giật mình ngẩng lên:
– Ủa? Con chưa nói với chú là con thuộc nhà Slytherin sao?
Chú Sirius lắc đầu, Harry nói:
– À vậy thì bây giờ con nói vậy. Chắc nãy con phấn khích quá nên quên mất. Con với Gilette đều là Slytherin.
Chú Sirius ngạc nhiên nói:
– Chú phải nói là vụ này lạ đấy, lạ không khác gì Malfoy vô nhà Griffindore. Nhưng mà chú cũng tự mình trải qua chuyện này rồi, con biết đấy, ý chú là một người nhà Black vào Griffindore, hồi đó mọi người cũng ngạc nhiên dữ lắm. Sự thật là nhờ vậy mà chú gặp được ba con, Harry à, và những người bạn tuyệt vời, – Nói đến đây chú chợt nhăn mặt. – Đương nhiên là chú trừ Peter Pettigrew ra ngoài, tên lừa thầy phản bạn kiểu vậy chú chẳng mấy hi vọng con gặp phải, nhớ chọn bạn mà chơi, nhà nào không quan trọng, quan trọng là bản thân người đó như thế nào. Một Griffindore như Peter có thể làm ra chuyện táng tận lương tâm, một Slytherin như ba Gilette, Micheal cũng có thể là bạn tốt. Vậy nên một Potter trong nhà Slytherin có vẻ đáng kinh ngạc đấy, nhưng mà rồi đâu cũng sẽ vào đấy cả thôi.
Harry nghiêm túc nghe chú Sirius dạy bảo, gật đầu:
– Vâng, con cũng hiểu mà. Lúc đầu con cũng không thích Slytherin lắm nhưng Gilette nói con liền nghĩ thông rồi.
Chú Sirius tò mò hỏi:
– Con bé nói gì vậy?
Harry liếc Gilette vẫn đang miệt mài suy nghĩ một cái thật nhanh, rồi trả lời:
– Cậu ấy nói mấy câu khá giống chú, đại khái là mọi việc đều có hai mặt, nhà khác cũng có phù thuỷ Hắc ám, và Slytherin cũng có những người tốt. – Ngừng một chút, cậu nhóc cười cười. – Cô ấy còn nói, có thể các nhà khác cũng có phù thuỷ Hắc ám nhưng không có đủ tài để làm đến trình độ như các phù thuỷ Hắc ám nổi tiếng khác xuất thân từ Slytherin.
Chú Sirius nghe đến đó liền bật cười:
– Con nhóc kiêu ngạo quá, quá nhiên rất thú vị.
Gilette liếc chú Sirius một cái, cười cười nhắc nhở:
– Cháu vẫn còn chưa chết đâu. Harry, cậu biết phòng Cần thiết ở trên tầng 7 chứ?
Harry trông chẳng có vẻ gì là biết đến cái phòng đó. Gilette “À” một tiếng, cô quên mất là cứu thế chủ mới học năm nhất, hơn nữa còn là ngày đầu tiên, sao có thể biết tới phòng Cần thiết chứ.
– Vậy thôi, bồ xuống Đại Sảnh Đường gọi tụi Draco lên tầng 7 đi, sau đó Ryan sẽ dẫn đường cho bồ, nhanh nhé. Mình sẽ dẫn chú Sirius tới đó trước.
Harry gật đầu rồi chạy đi. Gilette rút đũa phép.
– Accio Ryan!
Cái lồng dơi từ đâu vọt tới, Ryan càu nhàu:
– Lần sau cô có thể gọi ta một cách lịch sự và nhẹ nhàng hơn được không, chủ nhân? Cô lôi ta đi ngay lúc ta chuẩn bị ăn một bữa ngon lành.
Gilette cười cầu hoà:
– Xin lỗi ngươi, Ryan. Tại ta có việc gấp mà.
-Việc gấp, việc gấp! Cô lúc nào chẳng có việc gấp, phải không, chủ nhân yêu quý của ta?
Chú Sirius giật mình rời khỏi cơn kinh ngạc, bật ra một câu hỏi:
– Nó biết nói à?
Chưa kịp để Gilette trả lời, Ryan lại mỉa mai:
– Không, thưa quý ngài đầu đất, ta không nói đâu, ta chỉ đang kêu chít chít thôi. Vậy mà ngài lại hiểu được mấy tiếng chít chít của ta cơ à? Ngài đúng là thiên tài đấy, quý ngài đầu đất.
Chú Sirius choáng váng, có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời chú bị một con dơi nói móc. Gilette mở cửa lồng, dùng hai ngón tay đập nhẹ lên đầu con dơi trừng phát, Ryan vụt bay ra khỏi lồng, lơ lừng trên đầu cô.
– Chú đừng bận tâm về nó, Sirius. Chỉ là một sinh vật nhỏ bé kiêu ngạo thôi. Bây giờ nó sẽ đi theo ta, ghi nhớ rồi dẫn đường cho đám Harry, phải không, Ryan?
Con dơi đập cánh đầy bất mãn:
– Lại là dẫn đường, cô cho rằng ta là cái gì vậy, tiểu thư? Một sinh vật chuyên dẫn người ta về tới đích à?
– Thôi đi, Ryan. Chuyện này nghiêm túc đấy!
– Được rồi, được rồi.
Gilette liếc con dơi, rồi quay qua nói với Sirius:
– Chú theo sát cháu nhé.
Hai chú cháu kèm theo một con dơi đi qua mấy dãy cầu thang và hành lang nhanh chóng đến trước phòng Cần thiết ở tầng 7. Gilette nghĩ thầm trong đầu “Tôi muốn một nơi lý tưởng để họp mặt với đồ ăn và nước uống”. Rất nhanh một cảnh của hình thành ở nơi đáng lẽ ra chỉ là một bức tường. Gilette vừa kéo cửa vừa dặn dò Ryan:
– Sau khi ngươi dẫn họ đến đây, nhớ nhắc họ yêu cầu một căn phòng họp mặt lý tưởng, cánh cửa sẽ hiện ra.
Ryan nghe xong lên đập cánh bay đi, chỉ có giọng nói của nó vọng lại:
– Chủ nhân cứ yên tâm đi, ta sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Gilette mỉm cười hài lòng, cùng chú Sirius bước vào phòng.
Căn phòng rộng và ấm áp, trên tường treo vài ba giá sách và tranh ảnh. Góc phòng có một đầu máy quay đĩa đang phát ra những tiếng nhạc du dương. Chính giữa phòng là một cái bàn dài, tràn ngập đồ ăn.
Chú Sirius kinh ngạc nhìn quanh.
– Làm sao mà con phát hiện ra nơi này? Con gọi nó là gì ấy nhỉ? À, phòng Cần thiết. Đến bọn chú còn không biết nơi này tồn tại, con biết đấy, chú, James, Remus và Peter, nhóm Đạo tặc.
Gilette cười đáp:
– Cha con có lần kể rằng trong một chuyến du hành buổi đêm cha bị phát hiện, ông đi qua hành lang tầng 7 và tha thiết mong có một nơi để ẩn nấp, cha vừa nghĩ đến đó thì một cánh cửa thình lình xuất hiện, đó là căn phòng này. Cha cho rằng đó chỉ là do tình cờ nhưng mà con cảm thấy căn phòng đó hiện ra là vì mong ước của cha. Con đến đây chỉ để cầu may thôi, không ngờ con đoán đúng, căn phòng này biến thành bất cứ nơi nào mà người ta cần.
Chú Sirius gật gù:
– Ra vậy, con đúng là một cô nhóc thông minh.
Hai người ngồi xuống bàn nói chuyện với nhau để giết thời gian trong lúc chờ tụi Harry. Chú Sirius hiểu thêm nhiều điều về cô nhóc tinh quái này – theo lời nhận xét của chú, và chú càng thêm yêu thích Gilette, quả không hổ là con gái của Mike.
Cùng lúc đó, Harry chạy vào Đại Sảnh Đường, chẳng mấy kinh ngạc khi nhìn thấy Draco đã chạy tuốt tuột sang bàn Griffindore ngồi, con người ta không thể quá ngạc nhiên nhiều lần vì cùng một việc, Harry hiểu các bạn của cậu, và cậu cảm thấy điều này rất bình thường, cậu đã quen rồi. Harry chạy tới đập lên vai Draco:
– Đi thôi.
Ba đứa nhóc đang giải quyết bữa tối của mình liền ngẩn ra.
– Đi đâu cơ? – Hermione hỏi.
– Không phải mấy bồ muốn biết lí do mình và Gil đi lên phòng hiệu trưởng sao? Đi theo mình, ở đây không tiện nói chuyện.
Nghe vậy, ba đứa lập tức đứng bật dậy đi theo Harry, Ron còn không quên túm thêm một ít đồ ăn mang theo.
Harry dẫn mấy đứa bạn tìm đường lên tầng 7, càng đi nó càng thấy hoang mang, hình như nó lạc đường rồi. Cả bọn đi đến trước một cánh của sắt, Harry rụt rè đẩy cửa thì bất chợt Draco lên tiếng:
– Đầu thẹo, hình như đây là hành lang cấm tầng 3, bồ đang dẫn tụi này đi đâu đấy?
Harry giật mình, ừ nhỉ, đây hình như là khu vực cấm, nó nói:
– Mình cũng không biết nữa, mình lạc đường rồi.
Harry định quay trở ra những đã quá muộn, bà Norris đang nhìn tụi nó trừng trừng, Harry hét:
– Chạy!!!
Cả bọn thục mạng đâm đầu về phía trước, chẳng có thời gian mà suy xét xem tụi nó đang chạy đi đâu. Chợt một cánh cửa khoá ngăn tụi nó lại, tiếng của thầy Filch từ phía sau vọng tới ngày càng gần. Hermione bực bội nhìn mấy thằng con trai nôn nóng kéo cửa, cô bé gạt cả đám ra, rút đũa phép đọc:
– Alohomora!
Cánh cửa bật mở, Hermione lườm mấy thằng con trai rồi vội trốn vào phòng. Cả bọn thở phào nhẹ nhõm, hình như thầy Filch đã rời đi. Chưa kịp ổn định lại trái tim đang nhảy lên bùm bùm vì hoảng sợ, Ron thấy một chất nhày nào đó chợt rớt xuống người nó.
– Aaaaaaaa!!!
Ron la lên thất thanh khi phát hiện ra con chó ba đầu, tiếng hét của nó khiến cả bọn cau mày. Ron hoảng sợ chỉ lên phía trên.
– Aaaaaaaa!!!
Lần này cả bốn đứa đồng thanh hét lên, xô cửa chạy khỏi phòng. Harry cũng chẳng biết đã chạy bao lâu, chỉ biết bọn nó đã thoát được con quái vật ghê tởm kia. Chợt nó đụng phải Ryan, con dơi đâm cái “kình” vào ngay giữa mũi Harry.
– Tên nhóc thối này, ngươi không có mắt để nhìn đường à? – Ryan giận dữ hét vào mặt thằng bé.
Harry xoa xoa cái mũi, mừng rỡ kêu lên:
– Ryan? Là ngươi à?
Con dơi “Hừ” một tiếng:
– Ta yêu cầu ngươi gọi ta là ngài Ryallestian!
– Sao cũng được mà. Ngươi lại đến dẫn đường cho ta à?
– Phải, chủ nhân sai ta đến phòng khi ngươi đâm đầu vào một sai lầm nào đó.
Harry thở dài, Ryan đến quá muộn, bọn nó đã phạm sai lầm rồi.
– Mau theo sát ta nếu không muốn bị bỏ lại, hay lạc đường hay thứ gì tương tự thế. – Ryan quát lớn.
Con dơi nhanh chóng đập mạnh cánh vọt lên trước để lại mấy đứa nhóc vẫn đang ngẩn ngơ.
– Mau đuổi theo. – Harry hét lớn nhắc nhớ bạn bè nó.
Hai sư tử, một rắn bừng tỉnh, vội vã nối gót Harry, vừa đi vừa tò mò hỏi han.
– Sao con dơi đó lại nói được vậy? Chuyện đó là không thể nào! – Hermione cao giọng.
Harry lắc đầu:
– Mình không biết tại sao, đó là con dơi của Gilette. Mà, ở đây, động vật biết nói là chuyện bất thường hả? Mình cứ tưởng ở đây con nào cũng vậy.
– Không đâu, Harry. Động vật KHÔNG THỂ NÓI. Dù là thế giới Muggle hay phù thuỷ thì cũng đều không thể. – Draco lắc đầu.
Ron trái lại không bận tâm đến con dơi kì lạ nhiều như các bạn, nó để ý đến cái con quái thú kia nhiều hơn.
– Bây giờ đâu phải lúc mấy bồ thảo luận xem con dơi đó có bất thường hay không? Con chó kia mới là điều bất thường thật sự! – Ron chùi mớ chất nhày trên áo chùng. – Eo ơi, cái khỉ gì thế này, thật ghê tởm. Tại sao người ta lại đem con chó đó vào trường chứ? Nó suýt giết chết chúng ta!!!
Hermione rút đũa phép dọn sạch đống chất nhày cho Ron rồi nói:
– Mấy bồ không ai để ý hả? Dưới chân con chó đó có một cái cửa sập, nó hẳn đang canh giữ một cái gì đó!