Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Đại Xà Vương Đáng Yêu Đang Yêu – Chương 12: Bí mật của Scabbers
Giáo sư McGonagall bắt đầu buổi học bằng một bài thuyết giáo, bà nghiêm khắc nói:
– Thuật biến hình là một trong những pháp thuật nguy hiểm nhất và phức tạo nhất mà các con sẽ học ở Hogwarts. Bất cứ ai quậy phá trong lớp sẽ bị đuổi ra và không bao giờ được quay trở lại. Ta cảnh báo rồi đó!
Lũ học sinh im thin thít không dám phát ra một tiếng động nào. Giáo sư hài lòng gật đầu, bà tiếp:
– Ta sẽ cho các con thấy một ví dụ của phép biến hình. Nhìn cho kỹ!
Nói rồi bà vung đũa phép biến cái bàn thành con heo rồi lại biến nó trở lại thành cái bàn. Học sinh của cả hai nhà trở nên phấn khích, nóng lòng muốn thử. Gilette bĩu môi, tại sao lại biến ra con lợn chứ, chẳng đẹp chút nào. Cô hiểu rõ mấy phép biến hình này hơn bất cứ đứa nào, có khi còn hơn cả các giáo sư. Thầy của cô là ai kia chứ, Chúa tể Hắc ám cơ mà. Gilette cảm thấy Tom làm giáo sư còn hay hơn. Tuy vậy cô vẫn ghi chép cẩn thận những điều mà giáo sư McGonagall giảng. Bà bắt tụi nhỏ viết một tá những công thức phức tạp rồi mới phát cho mỗi đứa một que diêm và yêu cầu biến chúng thành cái kim.
Gilette đơn giản quơ đũa phép một cái, lẩm nhẩm thần chú. Que diêm của cô nhanh chóng chuyển sang màu bạc và trở nên nhọn hoắt. Chẳng mấy chốc, chẳng còn que diêm nào trước mặt Gilette nữa, chỉ có một cây kim màu bạc nhỏ xinh. Hermione sửng sốt nhìn cô:
– Không thể nào! Bồ đã làm được rồi cơ à?
Gilette mỉm cười nhẹ nhàng:
– Mình đã luyện tập mấy thứ này nhiều lần rồi.
Cô nhỏ giọng thì thầm hướng dẫn mấy người bạn. Hermione nắm bắt rất nhanh, cô bé đã làm được gần giống như Gilette. Hai đứa cùng mang cây kim của mình lên nộp. Giáo sư McGonagall có vẻ ngạc nhiên lắm, có lẽ bà không ngờ mấy đứa học trò của mình lại làm được nhanh tới vậy:
– Các con đã xong rồi cơ à?
Hermione nhanh nhảu mang cây kim của mình lên cho giáo sư:
– Vâng ạ, bọn con xong rồi.
Giáo sư McGonagall chăm chú quan sát cây kim của cô bé rồi hô lên:
– Tốt lắm, các con nhìn xem, cô bé đã thành công rồi này. Mười điểm cho nhà Griffindore!
Đám sư tử con phía dưới vỗ tay rần rần. Giáo sư quay sang hỏi Gilette:
– Còn con?
– Đây ạ, thưa giáo sư.
Gilette nộp cây kim của mình lên, giáo sư McGonagall bắt đầu xem xét nó. Một lúc lâu sau bà kinh ngạc kêu lên:
– Cây kim này rất hoàn hảo. Nó gần như không có dấu vết của phép thuật. Xuất sắc! Ta cũng không dám khẳng định mình có thể biến ra một cây kim hoàn hảo hơn con. Làm sao mà con làm được như vậy?
Hai năm liền được Chúa tể Hắc ám chỉ dạy, thưa giáo sư. Gilette thầm nghĩ trong đầu nhưng cô làm sao dám nói ra điều đó, thay vào đó cô lấp liếm:
– Con đã được luyện tập phép biến hình này nhiều lần từ khi còn là một đứa bé, thưa giáo sư, dù là bây giờ con cũng chẳng lớn cho lắm.
Một vài đứa khe khẽ cười, nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Giáo sư McGonagall có vẻ chẳng mấy tin vào lời nói dối của Gilette nhưng mà bà chấp nhận cho qua, mặc kệ vì lí do gì, phép biến hình của đứa trẻ này quá hoàn hảo, bà tôn trọng cô nếu như cô đã không muốn nói.
– Ba mươi điểm cho nhà Slytherin vì sự luyện tập nhiều lần từ khi còn bé của cô Gray.
Lần này đến lượt đám rắn con, lũ trẻ cật lực vỗ tay như thể chúng muốn dùng thứ âm thanh vang vọng như sấm ấy để làm bung nóc nhà. Giáo sư McGonagall lớn tiếng cố gắng át đi tiếng vỗ tay:
– Im lặng! Im lặng! Ta yêu cầu các trò im lặng ngay lập tức! Trò Hermione và trò Gilette có thể đi nghỉ sớm còn các trò khác mau tiếp tục tập trung vào công việc của mình.
Gilette vui mừng cảm ơn giáo sư rồi cùng Hermione trở về chỗ thu dọn đồ đạc.
– Hai bồ giỏi lắm.
Harry thì thầm, Draco và Ron gật đầu đồng tình. Gilette mỉm cười với mấy thằng con trai:
– Mấy bồ cũng cố gắng lên đi. Chỉ cần làm theo lời mình bảo thôi.
Ba thằng trở nên ỉu xìu, Gilette và Hermione rời khỏi lớp biến hình. Hermione quay sang hỏi cô:
– Chúng ta đi đâu bây giờ?
– Bồ có mang theo sách giáo khoa độc dược chứ? – Cô hỏi
– Không, mình không đem theo.
– Vậy à, – Trong mắt Glette loé lên một ánh sáng kì lạ. – Vậy cậu về phòng lấy đi, rồi đến luôn lớp độc dược. Mình đến đó trước.
Hermione suy nghĩ một lúc rồi thắc mắc:
– Sao bồ không đi lấy sách cùng mình? Còn lâu mới vào tiết độc dược.
Gilette cười nói:
– Mình đâu có vào được kí túc xá nhà Griffidore. Một Slytherin mà đi vào đó thì kì quá.
– Ừ nhỉ. Sao mình có thể quên được cơ chứ? – Hermione tiếc nuối nói.- Giá mà bồ vào nhà Griffindore.
– Được rồi mà, dù là nhà nào chúng ta vẫn là bạn, không phải sao?
– Ừ, chúng ta là bạn. – Cô bé tóc xù nắm chặt tay khẳng định.
– Hẹn gặp ở lớp độc dược nhé! À mà bồ đừng quên cầm theo bản đồ đấy.
Gilette cười vẫy tay chào rồi rời đi. Hermione ở phía sau gọi với theo:
– Này, Gil! Nhưng mà bồ làm gì có bản đồ?
Bóng dáng của Gilette nhanh chóng xa dần, giọng nói của cô vọng lại:
– Mình biết đường.
Nghe vậy, Hermione yên tâm quay gót hướng về tháp Griffindore.
Sau khi khuất khỏi tầm mắt cô bé, Gilette vội vã rút đũa phép thực hiện một bùa chỉ đường. Theo chỉ dẫn của thần chú, cô nhanh chóng tìm được căn hầm nổi tiếng của bậc thầy độc dược.
Nghe tiếng đẩy cửa, thầy Snape đang ghi chép gì đó ngẩng đầu lên, và kinh ngạc khi thấy Gilette đang thập thò ở cửa. Thầy đặt bút xuống và sải những bước chân dài, chỉ vài ba bước thầy đã đến trước mặt Gilette.
– Đáng lẽ ra bây giờ con phải ở lớp biến hình của giáo sư McGonagall chứ? Ta hi vọng con có thể đưa ra một lời giải thích hợp lý cho sự có mặt của mình ở đây.
Gilette nhe cười nói:
– Cha nuôi, người không cần phải căng vậy đâu.
– Ta yêu cầu con gọi ta là giáo sư và giải trình cho nghiêm túc.
Gilette thu lại nụ cười, nhàm chán nói:
– Con thực hiện bùa biến hình một cách quá hoàn hảo mà giáo sư McGonagall đã phải nhận xét rằng “Ta cũng không dám khẳng định mình có thể biến ra một cây kim hoàn hảo hơn con.” Thế là con được nghỉ sớm.
Thầy Snape trông có vẻ ngạc nhiên lắm:
– Bà ấy đã nói vậy thật à? Ta quen bà ấy đã bao nhiêu năm, từ cái hồi ta còn là học sinh. Thật không thể ngờ được có một ngày giáo sư McGonagall lại có thể nói ra một lời khen ngợi tuyệt đối như vậy. Con không thua gì phó hiệu trưởng Hogwarts? Phải nói là ta rất kinh ngạc và tự hào đấy.
Ai mà không thích được khen ngợi chứ, Gilette đương nhiên cũng vậy, nghe mấy lời ấy cô vui thích lắm nhưng mà cô còn chuyện quan trọng hơn phải xử lý.
– Gác vụ đó lại đi, giáo sư. Con có một chuyện đặc biệt quan trọng cần phải nói với thầy.
Nghe thấy vẻ nghiêm trọng trong lời nói của Gilette, vẻ mặt Snape ngưng trọng hẳn. Ông biết trí tuệ tuyệt vời và khả năng phân tích của cô bé, xem ra cô bé lại có phát hiện gì đó rồi. Snape lẳng lặng nhìn Gilette, chờ đợi cô nói tiếp.
– Con chuột của Ron Weasley, thầy biết chứ? Mặc kệ thầy biết hay không nhưng khả năng rất lớn con chuột đó chính là Peter Pettigrew, kẻ được cho là đã chết 10 năm về trước.
Thầy Snape cứng đờ cả người, ông sửng sốt:
– Sao có thể? Hắn đã bị Sirius giết rồi mà!
Gilette lắc đầu:
– Con e là chú Sirius bị oan, thưa giáo sư. Thầy biết đấy, con đã tìm hiểu khá kĩ, trong vụ giết người đó tất cả những gì còn lại của Peter là…
-… một ngón tay út. – Thầy Snape cắt ngang, tiếp lời hộ cô.
– Đúng vậy, – Gilette nói tiếp. – Một ngón tay út đã dẫn đến khẳng định của mọi người là Peter đã chết mất xác còn hung thủ là chú Sirius. Nhưng mà ba con từng kể cho con, để đồng hành cùng người bạn người sói, Lupin của mình, tất cả bọn họ, chú Sirius, chú James, và Peter đều là Hoá thú sư không đăng kí. Chú James là một con nai, chú Sirius là một con chó đen to và Peter là một con chuột. – Ngừng lại vài giây để lấy hơi, Gilette nói tiếp. – Con chuột của Ron, con Scabbers, đã ở với gia đình Weasley gần mười năm, bằng đúng thời gian mà Peter chết, chẳng có con chuột nào sống lâu như thế cả, và móng vuốt của con chuột đó thiếu mất một ngón cuối cùng. Giáo sư, thầy có nghĩ đó là do trùng hợp không?
Thầy Snape có vẻ hơi choáng váng trước lượng thông tin khổng lồ mà ông nhận được. Não bộ của ông như thể đã đình trệ sau khi làm việc quá tải. Một lúc lâu sau ông mới tiêu hoá hết mớ thông tin. Snape tiếp tục trầm ngâm thêm một lúc nữa để suy xét tính chất của vấn đề và cách giải quyết khôn ngoan nhất. Gilette đừng nhìn ông đến phát chán, cô đá đá chân:
– Thầy cứ cho con chuột đó một bùa Đảo ngược hóa thú (Animagus Reversal spell) là xong chuyện. Việc gì phải suy nghĩ nhiều, chỉ cần chứng minh được con chuột đó chính là Peter Pettigrew thì những chuyện sau đó nhẹ nhàng rồi.
Thầy Snape gật gù:
– Ý tưởng của con có vẻ ổn đấy nhưng thầy vẫn phải thảo luận trước với giáo sư Dumbledore đã.
Gilette nhún vai:
– Tuỳ thầy thôi, dù sao thì con chỉ cũng cấp thông tin. Thầy đừng khai con ra là được.
Snape thật không hiểu nổi tại sao Gilette lại cứ phải giấu mình đi như thế, cô bé rõ ràng là có tài năng xuất chúng.
Chuyện vì sao cô muốn giấu mình thì đương nhiên chỉ có mình cô biết. Cụ Dumbledore giỏi nhất là khai thác hết giá trị sử dụng của con người ta, Gilette vẫn còn muốn được thảnh thơi một tí, ít nhất là bây giờ.
Đột nhiên một tiếng gõ cửa vang lên, sau khi thầy Snape nói “Mời vào!”, cái đầu xù của Hermione thò vào trong.
– Chào giáo sư.
– Trò là…?
– Hermione Granger, thưa giáo sư, nhà Griffindore.
Nghe đến đó, khoé môi thầy Snape nhếch lên đầy mỉa mai. Ngay lập tức, ông bị Gilette lườm một cái sắc lẻm, ông đành nuốt hết mấy lời cay nghiệt đã ra tới đầu môi trở lại vào bụng. Ông nói:
– Trò chắc là người thứ hai hoàn thành bài tập của giáo sư McGonagall trước thời hạn. Vào lớp đi, cũng chẳng còn bao lâu nữa là đến tiết của ta.
– Vâng, thưa giáo sư.
Hermione chạy vào lớp, đến bên Gilette. Giáo sư Snape liếc hai đứa một cái rồi sải bước trở về cái bàn của mình và tiếp tục công việc còn dang dở mà ông đang làm trước khi Gilette bước vào cắt ngang.
Hermione nhìn lên bàn giáo viên, lo lắng thì thầm với Gilette:
– Thầy ấy có vẻ không thân thiện lắm.
– Thầy ấy trông vậy thôi nhưng tốt lắm. Là kiểu ngoài lạnh trong nóng ấy. Tiếp xúc lâu với thầy ấy cậu sẽ hiểu.