[Đồng Nhân Harry Potter] Đại Xà Vương Đáng Yêu Đang Yêu

Chương 10: Bữa tiệc đầu niên khóa


Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Đại Xà Vương Đáng Yêu Đang Yêu – Chương 10: Bữa tiệc đầu niên khóa

Một nam sinh cao ráo, tóc đen nhánh, trên áo chùng đồng phục có cài một huy hiệu mang mẫu tự P bước đến chỗ Gilette.

– Chào tiểu thư Gray, anh là huynh trưởng của nhà Slytherin, Sebastian Delock*, rất hân hạnh được chào đón em gia nhập.

Sebastian thân sĩ nâng tay cô, hôn lên mu bàn tay, Gilette cười tươi đáp lại:

– Gilette Gray, rất vui được gặp anh. Lần đầu tới Hogwarts, hi vọng được anh hướng dẫn thêm

– Đương nhiên rồi. Đó là việc của anh mà. – Rồi Sebastian chợt quay qua dãy bàn Griffindore liếc Percy một cái. – Hôm nay quả là một ngày may mắn khi mà nhà Slytherin được tiếp đón hai người nổi tiếng. Griffindore hẳn tức tối lắm đấy.

Gilette cười không đáp. Đúng lúc đó, giáo sư McGonagall lấy cái thìa gõ vào ly nước tạo ra mấy tiếng lanh canh thu hút sự chú ý của đám học trò. Lễ phân loại đã kết thúc, Sebastian vội chào cô rồi trở về chỗ.

Harry ngó cô nói:

– Bao giờ mới được ăn nhỉ? Mình đói meo rồi!

Draco liếc Harry:

– Tớ nhớ là cậu đã ăn một đống kẹo bánh ở trên tàu. Thừa nhiều đến nỗi cậu còn lấy ra mà ném nhau cơ mà.

Harry nhàm chán nói:

– Lúc đó ăn không nổi nữa nhưng bây giờ chúng tiêu hoá hết rồi. Tớ đói chết mất!

Gilette hất đầu về phía giáo sư Dumbledore đang bắt đầu đứng dậy:

– Cậu yên lặng nghe giáo sư nói nốt là được ăn thôi.

Cụ Dumbledore cười hiền, hai tay dang rộng:

– Chào mừng các con bước vào năm học mới. Trước khi các con vục mặt vô bữa tiệc ngon lành thì ta có một vài điều muốn nói. Những điều đó là ngu đần! Mít ướt! Vặt vãnh! Véo! Cảm ơn!

Draco cười khẩy, Harry hoang mang nhìn Gilette:

– Cụ ấy có bị mát không vậy?

– Có lẽ là hơi mát một chút nhưng mà cậu không ăn sao, Harry? Cậu than đói nãy giờ mà?


Harry có vẻ sửng sốt lắm khi thấy những cái đĩa trống không giờ đây đã đầy ắp những núi đồ ăn. Draco đã bắt đầu lấy dao dĩa ăn một cách vô cùng quy chuẩn và quý tộc, chỉ ngồi xem cậu ta ăn thôi cũng đủ no mắt. Gilette cũng chẳng kém cạnh. Thấy các bạn đã bắt đầu ăn, Harry quăng bỏ sự ngạc nhiên ra sau đầu, nó bắt đầu tự lấy cho mình một chút thức ăn và từ tốn ăn. Không khí tao nhã đầy quý tộc ở bàn ăn nhà Slytherin khiến Harry bị cuốn theo, nó ăn nhìn cũng ra dáng lắm, nhất là khi so sánh với Ron ở bên kia, hai tay cầm hai cái đùi gà gặm nhồm nhoàm.

Tụi nhóc nhanh chóng ních đầy một bụng đồ ăn, Gilette nhìn quý tộc thế thôi, tốc độ ăn của cô không hề chậm khiến Harry trợn tròn mắt còn Draco tỏ vẻ đã quen rồi.

Thức ăn thừa nhanh chóng biến mất, thay vào đó là hàng đụn bánh kem, các tảng kem đủ thứ vị. Gilette lấy cho mình mỗi thứ một ít.

Chợt một con ma bay tới ngồi ngay cạnh Gilette, toàn thân nó bê bết máu khiến lũ học sinh nhăn mũi, trừ Gilette, cô chỉ thấy hơi lạnh. Kiếp trước cô còn tiếp xúc với cả đống thi thể còn thảm hơn thế này, hơn nữa đó đâu phải máu của ông ta. Bằng cả nội dung trong truyện và kinh nghiệm của mình cô có thể khẳng định đó là máu của người khác vấy vào khi con ma đó giết người.

Gilette nhìn chằm chằm vào Nam tước Đẫm máu đến nỗi ông ta phát ngại. 

– Cháu nhìn ta có việc gì sao tiểu thư?

Gilette hạ giọng để chỉ hai người nghe được đều đều nói:

– Ông đã từng giết người! Vết máu trên người ông không phải của ông, cháu có thể khẳng định như vậy. Vết máu đó có dạng phun bắn. Ông giết người nhưng ông lại chết và trở thành một con ma dính đầy máu ngồi đây vậy nên chắc chắn là sau khi giết người ông đã tự sát. Giết người tự sát thường là vì tình, cũng có một vài trường hợp khác là hung thủ quá hối hận vì sai lầm của mình nên tự sát. – Gilette đầy hứng thú hỏi.- Ông là trường hợp nào vậy?

Nam tước Đẫm máu có vẻ sửng sốt rõ rệt, toàn thân ông ta cứng ngắc.

– Cháu… cháu…

Gilette chợt cảm thấy mình đi hơi quá khi đụng vào nỗi đau của người ta, cô cúi người xin lỗi:

– Nam tước Đẫm máu, xin lỗi ông. Cháu không nên nói như vậy, cháu chỉ là không kiềm chế được tính tò mò của mình. 

– Không, không sao. Cháu nói đúng lắm cô bé thông minh, nhà Slytherin rất may mắn khi có được cháu. Ta đúng là đã giết người mình yêu rồi tự sát.

Nói rồi ông bay ra khỏi đại sảnh đường, bỏ lại Gilette đang ỉu xìu. Chết tiệt thật cái bệnh nghề nghiệp của cô. Cô lại làm người ta không vui rồi. Mấy cái phân tích không cần thiết ấy thì nói ra làm gì chứ, muốn biết suy nghĩ của mình có đúng hay không thì có nội dung trong truyện kiểm chứng rồi còn gì. Gilette thầm chửi rủa bản thân. 

– Này cậu sao vậy, Gil? – Draco lo lắng hỏi.

Gilette mệt mỏi trả lời:

– Không sao. Chỉ là tớ có lẽ đã nhắc đến vài điều không hay với Nam tước Đẫm máu.

Harry chen vào hỏi:

– Cậu nói cái gì với con ma bê bết máu đó vậy?


– Tớ nhắc đến cái chết của ông ta. – Gilette xoa xoa mi tâm.

Draco vỗ vai cô an ủi:

– Yên tâm đi, Gil. Họ đã chết cả ngàn năm rồi, chẳng hơi đâu mà đi để tâm mấy chuyện vặt vãnh.

Gilette gật đầu không nói. Bữa tráng miệng kết thúc, cụ Dumbledore lần nữa đứng dậy, cả sảnh đường yên ắng lại. Cụ bắt đầu nói:

– E hèm! Chỉ vài lời thôi, bây giờ chúng ta đã ăn uống no nê. Tôi có vài lời lưu ý đầu niên khoá gửi đến các con. Học sinh năm thứ nhất nên biết khu rừng dưới mặt đất bên cạnh trường là Rừng Cấm. Một số học sinh khoá trên cũng nên ghi nhớ điều đó.

Gilette thấy cụ nhìn anh em sinh đôi nhà Weasley một cái trước khi tiếp tục:

– Tôi cũng được ông Filch, giám thị, yêu cầu nhắc nhở tất cả các học sinh không được dùng phép thuật ngoài lớp học, trong hành lang. Các trận bóng Quidditch sẽ được tổ chức vào tuần thứ hai của học kỳ. Bất cứ ai muốn chơi cho nhà của mình hãy đăng ký với bà Hooch. Và cuối cùng, tôi phải nói trước cho các con biết là năm nay dãy hành lang thứ ba phía bên phải là khu vực cấm. Ai muốn chết một cách cực kỳ đau đớn thì cứ đến đó.

Harry khẽ cười. Gilette cau mày:

– Không đáng cười đâu, Harry. Thầy nói thật đấy. – Cô nhếch môi nói tiếp. –  Nhưng như vậy mới càng thú vị.

Harry và Draco nhìn Gilette khó hiểu, cô chỉ nhún vai cười không nói. Và rồi cụ Dumbledore yêu cầu cả trường hát hò, vẻ mặt của Gilette liền trở nên khó coi. Draco cũng vậy, cậu nhóc nhăn nhó trông đến buồn cười. Harry thắc mắc nhìn hai người bạn của mình:

– Chuyện gì vậy mấy bồ? Hát thì cũng vui lắm chứ?

– Rồi cậu sẽ thấy, Harry. Vụ hát hò này chẳng thú vị chút nào.

Draco vừa dứt lời thì cả trường, theo lệnh cụ Dumbledore, bắt đầu gào lên, ba đứa choáng váng cá đầu óc. Gilette vội quơ đũa phép yểm cho ba đứa một cái bùa Ù tai lúc ấy cả bọn mới thấy dễ chịu hơn. Khi hai anh em sinh đôi nhà Weasley dừng gân cổ lên Gilette mới giải bùa. Cô nghe thấy cụ Dumbledore nói:

– Thôi, mọi người biến đi cho!

Gilette ngay lập tức đứng dậy khỏi bàn và đi theo huynh trường Sebastian, Draco và Harry nhanh chóng đuổi theo cô. Draco nhe răng:

– Cậu chuồn nhanh ghê, Gil.

Cô nhún vai:

– Tớ mệt lắm rồi, chẳng hi vọng ở lại đó thêm một giây nào nữa.


Harry thì vẫn còn khá hãi hùng:

– Bài ca đó thật kinh khủng! Làm sao mà các cậu biết trước điều đó?

– Cha mẹ tớ đã cảnh báo.

Draco nhanh nhảu nói rồi có vẻ nhận ra đã đụng tới nỗi buồn của bạn nó liền ấp úng:

– Xin lỗi, Harry, tớ không có ý gì đâu.

Harry lắc đầu cười:

– Không sao đâu, Draco. Tớ đâu có yếu ớt đến thế. Chuyện qua cũng lâu rồi mà.

Quãng đường sau đó cả bọn chỉ lặng lẽ đi theo anh Sebastian, chẳng nói thêm một lời nào nữa. Bọn trẻ băng qua mấy lần cầu thang, càng đi càng sâu, Gilette cảm tưởng như bọn chúng đang đi tuốt tuột xuống tận lòng đất. Bất chợt một tiếng rít the thé vang lên:

– Ái chà, lính mới tò te, vui đáo để!

Anh Sebastian quắc mắt nhìn con ma bé loắt choắt vừa xuất hiện, anh gằn giọng:

– Peeves, ngươi mà không biến ngay đi thì cẩn thận Nam Tước Đẫm Máu đấy.

Con yêu tinh có vẻ hơi sợ sệt rồi như nhớ ra điều gì, nó đắc ý nói:

– Ngài Nam tước đã ra ngoài rồi, chỗ này bây giờ do ta quản, à há.

Peeves lượn một vòng quanh đám học sinh, giựt tóc đứa này, nhéo má đứa kia khiến mọi thứ cứ rối beng lên.

– Duro!

Gilette bực bội rút đũa phép yểm lên con ma Peeves bùa hoá đá. Con ma hoá thành một cục cứng đơ rồi rơi xuống, cô co chân sút nó vào tít trong góc đường.

– Chúng ta có thể tiếp tục rồi ạ. – Gilette nói, kéo cả đám học sinh kèm theo một vị huynh trưởng đang cứng đơ không khác gì Peeves tỉnh táo trở lại.

Anh Sebastian nói:

– Nào, tiếp tục theo anh.

Phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin nằm sau bức tường đá trong hầm tối, ở dưới Hồ Đen. Anh Sebastian nói với đám học sinh năm nhất:

– Các em phải đọc mật khẩu với bức tường đá. Mật khẩu là… THUẦN HUYẾT!


Bức tường đá nghe thấy hai từ đó liền rùng mình dịch dần sang một bên để lộ ra căn hầm ngầm phía sau. Anh Sebastian tiếp tục giới thiệu:

– Đây là phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin, nhà chúng ta, tất nhiên. Nam sinh cầu thang bên kia, hai người một phòng. Nữ sinh phía bên này. Gilette, cha em, ngài Gray đã yêu cầu thầy Snape cho em căn phòng cũ của ông ấy ở ngay đằng kia, dưới cái cầu thang đó. Thầy Snape đã chấp thuận, đó là phòng của em.

Gilette quan sát vị trí căn phòng của mình, cô gật gù, lão cha nhà mình cũng khôn lắm, từ phòng đó trốn ra ngoài dễ vô cùng. 

Đợi cho Gilette xác định xong vị trí phòng mình, vị huynh trưởng nhà Slytherin nói tiếp:

– Các em sẽ tìm thấy đồ của mình ở trong phòng kèm theo thời khoá biểu và bản đồ. Anh biết là ai cũng đã mệt lắm rồi nhưng anh hi vọng các em nán lại một lúc để anh nói vài điều cần thiết. Thứ nhất, các em phải luôn nghĩ đến nhà của mình, Slytherin đã giữ Cúp nhà sáu năm nay, anh không hi vọng chúng ta mất nó. Hiểu không?

Anh Sebastian hơi cao giọng khiến mấy đứa đang gà gật giật bắn mình, vội vàng chú tâm vào bài thuyết giáo của anh. Cả bọn nói lớn:

– Hiểu, thưa anh.

Sebastian gật đầu hài lòng, anh tiếp:

– Các em có thể làm mọi việc nhưng phải suy xét hậu quả và kết quả trước khi làm, đừng làm liên luỵ đến Slytherin! Anh tin vào các em. Giờ thì, ai về phòng nấy, nhanh lên! Chúc mọi người ngủ ngon.

Anh Sebastian nhanh chóng quay gót về phòng của huynh trưởng, bỏ lại bọn nhóc năm nhất ngơ ngác. Gilette đẩy bọn Draco và Harry một cái nhắc nhở:

– Hai bồ còn không mau về phòng đi. Mình đi đây, chịu hết nổi rồi. Ngủ ngon nhé, mai gặp.

Hai thằng nhóc bừng tỉnh gật đầu rồi vẫy tay chào cô:

– Ngủ ngon, Gil.

Nhìn Gilette khuất bóng sau cánh cửa, Draco túm Harry:

– Này, hai đứa mình cùng phòng đấy.

Harry cười nói:

– Vậy sao? May thật!

Hai đứa kéo nhau lên cầu thang, lũ học sinh năm nhất cũng lục tục về phòng mình.

Phòng ngủ của Gilette khá rộng, có một cái giường lớn ở chính giữa phòng, một cái bàn học ở ngay trước cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy những con cá kì quái đang bơi qua bơi lại, đôi khi cô còn bắt gặp 1, 2 con nhân ngư. Và đặc biệt, vô cùng hợp ý một con mọt sách như cô, tất cả các bức tường đều được lấp đầy bởi sách. Nơi này chắc chẳng thua gì kí túc xá nhà Ravenclaw. Dưới sàn nhà trải một tấm thảm nhung êm ái và tao nhã. Trên trần là cả một bầu trời sao được trang trí cẩn thận, tinh tế vô cùng. Nó toả sáng hơn tất cả mọi loại đèn đuốc, Gilette tin vậy. Đó hẳn là tác phẩm của Micheal. 

Cái rương của cô được đặt ở cạnh giường. Vừa vào trong phòng, Gilette nhanh chóng khoá cửa rồi lục lọi rương đồ của mình. Cô muốn thử thêm một lần nữa xem Tom đã trở lại chưa. 

Gilette lấy bút lông ra, vừa mở sổ liền phát hiện những trang giấy cô viết kín trong mấy tháng gần đây đã biến mất. Cô cứ nhìn cuốn số nhật ký trân trân cho đến khi một giọt mực chảy xuống sổ từ cây bút lông trên đôi tay cứng đờ. Vết mực nhanh chóng biến mất. Thay vào đó là một nét chữ phóng khoáng mà đã rất lâu Gilette chưa được thấy lại. Dòng chữ dần dần hiện rõ.

[Gil, đã lâu không gặp]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.