Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích – Chương 75: Bạn Nhảy
Vài ngày sau, hạng mục đầu tiên là rồng tất cả mọi người trong trường đều biết. Bất quá tin này không phải do 3 vị dũng sĩ tiết lộ, mà là cặp song sinh Weasley.
Một ngày nọ bọn họ ngoài ý muốn gặp được ông anh Charles đáng ra đang nghiên cứu rồng bên Ru ma ni ở bệnh xá, lúc ấy vài người thuần phục rồng đang ngồi trên giường bệnh để bà Pomfrey băng bó cánh tay bị rồng làm bị thương, không ngờ hai đứa em phá phách nhà mình lại đột nhiên xông vào tìm bà Pomfrey xin thuốc cảm mạo, kết quả vừa vặn bị phát hiện.
Cặp song sinh Weasley không moi được chút thông tin nào từ ông anh nhưng dựa theo chức nghiệp của anh, bọn họ có thể đoán được hạng mục đầu tiên nhất định có quan hệ tới rồng, vì thế tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp trường học.
Bởi vì tin tức đã bị tiết lộ, nhóm người thuần phục rồng rốt cuộc có thể quang minh chính đại xuất hiện ở Hogwarts, bọn họ ngẫu nhiên có thể tranh thủ những lúc thay ca tới lâu đài uống một chén, bởi vì Dumbledore đã chuẩn bị một gian phòng nghỉ riêng cho họ, đám phù thủy cường đại này rốt cuộc không cần nhốt mình cả ngày trong rừng rậm.
Đám nam sinh vô cùng sùng bái bọn họ, cơ bản thì những người có thể trở thành người thuần phục rồng rất mạnh mẽ, tỉ như nói Charles, năm còn học ở Hogwarts từng đảm nhiệm chức vụ huynh trưởng, còn khiêm đội trưởng đội Quidditch nhà Gryffindor, ngay cả giáo sư McGonagall cũng nói anh là đội trưởng ưu tú nhất trong lịch sử Gryffindor, thành tích học tập của anh cũng rất giỏi, thực tế hắn giống như anh cả, lúc tốt nghiệp, điểm số trong cuộc thi phù thủy đạt được 12 điểm O.
Theo lời giới thiệu của cặp song sinh Weasley, đại cổ đông của các sản phẩm đùa dai của họ——Draco yêu rồng như sinh mạng vô cùng sung sướng nhận thức Charles, cũng thường xuyên chạy tới phòng nghỉ của nhóm người thuần phục rồng trong lâu đài để hỏi anh các vấn đề về rồng, còn thường xuyên mang theo bằng hữu của mình, rất nhanh, Charles liền trở thành thần tượng của rất nhiều nam sinh ——trong đó có cả Harry.
Có một buổi tối Harry trở lại hầm, ánh mắt tiểu hoan lấp lánh quang mang, thần thần bí bí túm lấy Severus bắt đầu khoe khoang: “Sev, thầy đoán xem hôm hay em thấy được cái gì?”
Severus không để ý trả lời có lệ: “Thấy cái gì?” Nhưng ngàn vạn lần đứng có là mấy thứ ‘Charles lại cho tụi em xem ảnh chụp của lũ rồng’ nữa, y nghe đến phát ngán.
“Hôm nay lúc nhóm thuần phục rồng phải quay lại rừng cấm, Charles đi sau cùng, vì Draco còn vài vấn đề muốn hỏi, sau đó tụi em nghị luận trong phòng nghỉ, lúc này ngài Ludwig của Durmstrang đột nhiên đến tìm Charles nói muốn nói chuyện riêng, kết quả tụi em bị Charles đuổi ra ngoài.” Harry thao thao bất tuyệt tới đây thì dừng lại thở hổn hển một hồi mới tiếp tục: “Sau đó cặp song sinh dùng món đồ nghe trộm của bọn họ dán lên cửa, tụi em nghe được ngài Ludwig nói với Charles ‘Làm bạn đời của ta đi!’, lúc ấy cằm của cặp song sinh rớt xuống đất luôn, nguyên đám bị dọa hét lên, Charles ra ngoài đuổi tụi em đi…….”
Severus không hề bất ngờ: “Hóa ra là vậy, hai ngày trước hắn đã tới tìm hiệu trưởng điều tra gia cảnh của Charles Weasley, hơn nữa còn gửi thư cho vợ chồng Weasley.”
“Cái gì? !” Harry kinh ngạc hô: “Thư tín viết cái gì?”
“Sao ta biết được.” Severus bĩu môi: “Ta chỉ nghe hiệu trưởng nói qua hai ba câu.”
Tiểu hoan bát quái lập tức nhảy xuống khỏi lòng người yêu, vọt tới bàn học vội vàng viết một phong thơ, sau đó triệu hồi một con gia tinh bảo nó đưa qua cho cặp song sinh Weasley.
Severus nghi hoặc: “Ngươi làm gì đó?”
“Em thăm dò một chút.” Vật nhỏ đắc ý nói: “Không có chuyện gì tránh được ánh mắt Hufflepuff!”
“Này có gì tự hào?” Severus dở khóc dở cười lắc đầu: “Hufflepuff rất giỏi về chuyện này à?”
Harry nghiêm túc gật đầu: “Đúng nga!”
Severus thề rằng mình tuyệt đối không có ý khuyến khích cậu, nhưng người yêu nhỏ vì sao lại đắc ý xuyên tạc lời nói của y a……
Không bao lâu sau con gia tinh kia đã mang thư hồi âm của cặp song sinh Weasley về.
Harry khẩn trương mở tờ giấy, mặt mày vô cùng hớn hở: “Bọn họ nói sẽ lập tức viết thư về nhà hỏi!”
Severus bất lực, thích cái gì không thích, lại cứ đi thích mấy chuyện bát quái này……
Y đi qua ôm lấy người đi vào phòng ngủ, vừa đi vừa uy hiếp: “Cậu Snape sao lại nhiệt tình với nam nhân khác như vậy hử?”
“Mới không có!” Harry chột dạ bỏ tờ giấy qua một bên, lấy lòng ôm lấy cổ người yêu lớn tuổi: “Hôm nay đừng làm lâu như vậy được không? Thắt lưng đau lắm……..” Ánh mắt liều mạng chớp chớp, ý đồ muốn quyến rũ.
Severus nhếch khóe miệng: “Xem tâm tình của ta.”
Hôm sau nhóm tiểu hoan bát quái cùng cặp song sinh Weasley, còn có một người tận mắt chứng kiến tập trung ở phòng cần thiết.
“Các ngươi nhất định không thể tưởng tượng được——” George thần thần bí bí.
“Mẹ nói gì với chúng ta——” Fred lại càng thần bí hơn.
“Người đàn ông người Đức kia cư nhiên——” Để tạo hiệu quả rung động, George đứng lên khoa trương múa may cánh tay.
“Dám xin mẹ đồng ý để hắn theo đuổi Charles!” Fred tuyên bố kết quả cuối cùng.
“Cái gì? !” Những người khác đồng thanh gào to.
Đứa con trai nhỏ nhất nhà Weasley, Ron Weasley——đứa nhỏ này lúc học năm nhất không hiểu chuyện từng có xung đột với bọn Harry, nhưng sau khi cặp song sinh Weasley hợp tác với Draco, tư tưởng cậu bé cũng trưởng thành hơn, chậm rãi cũng thân với nhóm ba người xà hoan——kinh ngạc há to miệng: “Không có khả năng! Sao mẹ có thể vì một phong thơ mà bán đứa con chứ?”
George giơ ngón tay lắc lắc: “Không không không, Ronnie bé bỏng, em không biết năng lực của ‘anh rể’ tương lai của chúng ta đâu, đầu tiên hắn rất nghiêm túc biểu hiện quyết tâm của mình, sau đó đặc biệt liệt kê tất cả ưu thế của mình——”
“Đúng vậy.” Fred bày ra vẻ mặt khát khao: “Nghĩ lại đi, một Bộ trưởng của Bộ Pháp Thuật, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, gia sản xa xỉ, cụ Dumbledore cũng chứng minh hắn rất nghiêm cẩn thật thà, nga, mẹ thích nhất là dạng người trẻ tuổi nhưng nghiêm túc nga!”
Draco thì thào: “Trước thu phục cha mẹ sau đó mới cầu hôn, đây mới là bậc thầy a!”
“Vậy còn Charles đâu? Anh ấy phản ứng sao?” Neville tò mò hỏi.
George cùng Fred liếc mắt nhìn nhau, thả tay kêu lên: “Charles hôm nay không xuất hiện ở lâu đài!”
“Vậy là…… anh ấy chạy trốn?” Harry tổng kết.
Cặp song sinh kịch liệt gục gặc đầu.
“Anh hai của chúng ta——”
“Đã——”
“Không chiến mà chạy!” Hai người giận dữ hét lên: “Thật sự rất không Gryffindor!”
Ron hắc tuyến: “Nếu là em, em cũng trốn, một người đàn ông không quen biết gì tự nhiên nhảy ra nói ‘làm bạn đời của ta đi!‘……… đổi lại là các cậu chẳng lẽ không bị dọa sao?”
“Ách, nếu là một mĩ nữ thì, ta sẽ nói với cô ấy ‘Yes, I do’!” George nghiêm túc nói.
“Nam sao…… cứ giao cho Charles đi!” Fred gật đầu: Bằng không giao cho Ronnei bé bỏng của chúng ta cũng được!”
Tiểu bằng hữu Ron hung hăng đạp Fred một cước.
Từ ngày đó nhóm tiểu động vật rốt cuộc không phát hiện Charles xuất hiện trong lâu đài nữa, hơn nữa viết thư cũng không nhận được hồi âm, bất quá theo nhóm tiểu động vật quan sát, nam nhân người Đức kia mỗi ngày đều chạy về phía rừng cấm. Tuy vẻ mặt vẫn lạnh như băng nhưng nhóm tiểu động vẫn ngẫu nhiên sẽ phát hiện ý cười trong mắt hắn.
Theo tin tức nhóm Weasley thu được, mẹ bọn họ đang rất nhiệt tình với chuyện chung thân đại sự của đứa con trai thứ hai, thường xuyên viết thư cho Charles, trong thư nói rất nhiều lời tốt về Heinrich, hơn nữa cùng lúc với sự động viên của bà, nhóm sư tử con Weasley cũn bắt đầu tiến hành tẩy não Charles——đáng nhắc tới nhất là, cặp song sinh Weasley rốt cuộc có thêm một nhà đầu tư khác ngoài Draco, vị này là ai, mọi người cũng đoán ra đi.
Trong lúc nhóm tiểu động vật say sưa bận rộn trong mớ chuyện bát quái, hạng mục đầu tiên của cuộc thi Tam Pháp Thuật cuối cùng cũng bắt đầu.
Buổi trưa đó, tất cả mọi người đều tụ tập tới khán đài.
Harry ngồi bên cạnh Severus, vừa ăn bỏng ngô vừa thích thú tìm kiếm bóng dáng nhóm thuần phục rồng, rất nhanh cậu phát hiện Charles đang đứng sát bên hàng rào chắn—— còn có Heinrich đang đứng sát bên cạnh.
“Sev, thầy xem kìa!” Cậu hưng phấn chỉ cho Severus: “Hai người họ đứng chung một chỗ!” May mắn dưới áp lực của giáo sư độc dược, không có học trò nào dám ngồi gần bọn họ, bằng không để người ta nghe thấy xưng hô của cậu với Severus…….
Severus nhịn không được cong ngón tay gõ đầu cậu: “Vật nhỏ! Gần đây ngươi rất bận rộn a, cả ngày chỉ biết quan tâm chuyện này! Có phải quên mất người bạn đời của ngươi không hử?”
“Không có, không có mà.” Harry bỏ gói bỏng ngô xuống, lấy lòng lắc lắc cánh tay y: “Em chỉ sợ sau khi hạng mục đầu tiên chấm dứt Charles sẽ hộ tống lũ rồng về Ru ma ni, có chút lo lắng về tiến độ của ngài Ludwig thôi, kì thực ngài Ludwig rất cố gắng a!”
Severus thực sự không thể hiểu nỗi sở thích với đám chuyện bát quái của tiểu hoan, đành phải thở dài, xoa đầu cậu: “Yên tâm, nhóm thuần phục rồng phải chờ tới qua lễ Giáng Sinh mới rời đi, ngươi còn quan sát được một thời gian dài.”
“(⊙o⊙) a! Vậy là sẽ tham gia vũ hội Giáng Sinh!” Hai mắt Harry lập tức tỏa sáng: “Vũ hội Giáng Sinh chính là cơ hội tốt nha!”
Severus đưa tay lặng lẽ nhéo thắt lưng người yêu nhỏ, thấp giọng nói: “Ta muốn hỏi một chuyện, cậu Snape định mời ai làm bạn nhảy?”
“Không phải thầy sao?” Harry mờ mịt nói: “Không lẽ thầy không muốn làm bạn nhảy của em?”
Severus vì bộ dáng sửng sốt của cậu mà ấm áp, ngữ điệu lại càng ôn nhu hơn: “Harry, ngươi xác định sao? Không sợ bị người ta nói này nọ sao?”
“Vì cái gì em phải sợ?” Vật nhỏ hùng hồn nói: “Người khác nói cái gì thì kệ đi, mọi người biết cũng tốt, như vậy không còn người giành thầy với em! Thầy chính là anh hùng chiến tranh a!”
Severus mỉm cười, theo ống tay áo rộng thùng thình nắm chặt tay cậu.
“Ai nha, thả ra một chút, em muốn ăn bỏng ngô!” Người yêu nhỏ không có chút tế bào lãng mạn nào của y giãy ra, sau đó vừa ăn bỏng vừa quan sát chuyện bát quái.
Severus bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.