[Đồng Nhân Harry Potter] Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích

Chương 27: Sinh Nhật


Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích – Chương 27: Sinh Nhật

Ngày đó sau khi nghe thấy đoạn nói chuyện của Harry và Draco, Severus rốt cuộc phát hiện biện pháp của Lucius vô dụng, hơn nữa phương pháp này cũng không phù hợp với tính cách của y, y là Severus Snape, là giáo sư độc dược âm trầm khủng bố, đáng sợ nhất trong lòng đám học trò Hogwarts, từ lúc nào lại tìm cách lấy lòng một người như vậy? (trên thực tế trừ bỏ y không ai cảm thấy y đang lấy lòng…….) Y không còn tìm kiếm bóng dáng của Harry ở trang viên nữa, cũng không có ý đồ gần gũi, ngược lại dồn hết tinh lực vào việc tìm biện pháp tiêu diệt hồn phiến bám trên người Harry. Trên thực tế y vẫn thích làm những chuyện có ích cho Harry hơn biện pháp của Lucius, thứ đó tựa như một con khổng tước chỉ muốn truy đuổi bầu bạn.

Lucius tỏ ra rất thất vọng, vì thế y bắt đầu tự hỏi một vấn đề: y rốt cuộc có nên vì Harry mà thay đổi tính cách của mình không?

Bất quá đến tận khi Sirius tới đón Harry về nhà Black, y vẫn chưa thông suốt. Lúc này kì nghỉ hè chỉ mới qua một tháng, còn hơn một tháng nữa mới tới ngày nhập học, nếu không có gì thay đổi có lẽ y sẽ không thấy được vật nhỏ.

Mang theo một đống sách lớn trở về căn nhà ở đường Bàn Xoay, Severus một mực ở nhà tới một buổi sáng cuối tháng 7, y nhận được thiệp mời từ gia đình Malfoy—— cả nhà Malfoy và Sirius sẽ tổ chức tiệc chúc mừng sinh nhật lần thứ 12 của Harry.

Tuy chỉ mới 2, 3 ngày mà thôi nhưng Severus không thể không thừa nhận, mình rất nhớ vật nhỏ, chỉ nhìn thấy chữ kí của vật nhỏ trên tấm thiệp thôi y cũng có cảm giác trái tim mình đang phình lên vì mong nhớ.

Y tìm vài bình phúc linh tề cao cấp, nghĩ nghĩ một chút lại lấy một bức hình chụp của Lily mà mình rất quý trọng, đóng gói xong, khẩn cấp tiến vào lò sưởi âm tường.

Lúc y tới trang viên Malfoy, Harry vẫn chưa tới đây.

Narcissa và Draco đang vội vàng chỉ huy đám gia tinh bày bố bữa tiệc, chỉ đơn giản chào hỏi y một tiếng. Y cũng không phàn nàn ngồi xuống sô pha trong phòng khách, chờ Harry tới.

Tới gần trưa, vật nhỏ thất tha thất thểu ngã ra khỏi lò sưởi, trái tim Severus treo lơ lửng, vội vàng đứng lên muốn chạy tới đỡ cậu. Bất quá quá quan tâm sẽ bị loạn, lò sưởi cách chỗ y ngồi cỡ 3,4 met, nếu Harry có ngã sấp xuống y cũng không chạy tới kịp.

Vật nhỏ lảo đảo vài cái cũng đứng vững được, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn dính chút tro bụi, thấy y hiếm có dịp không quay người bỏ chạy mà rất lễ phép chào hỏi.

Severus gật đầu, thản nhiên nói: “Cậu Potter, có lẽ ngươi nên lau gương mặt dính tro bụi của mình.”


Harry xấu hổ gương mặt lập tức đỏ ửng, vội vàng rút khăn tay xoa xoa. Bởi vì nhìn không thấy nên lau vài cái cũng không đụng tới chỗ bị dơ.

Severus bước tới trước, giật lấy khăn tay, một tay nâng cằm cậu lên, một tay nhẹ nhàng lau vệt dơ trên chóp mũi.

Vật nhỏ ngây ngẩn.

Severus buồn cười nhìn bộ dáng mờ mịt của cậu, thấp giọng hỏi: “Cẩu đỡ đầu của ngươi đâu? Sao lại để ngươi một mình dùng mạng floo?”

Harry vẫn còn ngơ ngác, theo bản năng trả lời: “Cha đỡ đầu có việc, chiều mới ghé qua…..”

Sau đó cậu tỉnh táo lại, ý thức được mìn đang đứng gần Snape giáo sư như vậy, thầy còn đang giúp mình lau mặt! Trong nháy mắt vật nhỏ cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, mái tóc bù xù như sắp dựng đứng lên.

“S s s Snape giáo sư……” Cậu lắp bắp nói.

“Sao?” Severus không để ý lên tiếng, lau xong chút bụi cuối cùng trên trán cậu, sau đó buông cái đầu bù xù ra.

Vật nhỏ chộp lại khăn tay của mình, quát to một tiếng ‘Cám ơn thầy!’, sau đó phóng như bay ra khỏi phòng khách.

Severus sửng sốt một chút, hơi nhếch khóe môi.

Chạy ra khỏi căn phòng khách đáng sợ kia, Harry rốt cuộc thở phào một hơi. Ngẫm lại tình cảnh vừa nãy, đứa nhỏ nhịn không được rùng mình, sau đó lập tức lao tới tìm Draco, níu cậu cầu an ủi: “Draco! Mình hình như vừa làm một chuyện rất đáng sợ!”


Draco để con gia tinh bị mình chỉ huy đến xoay mòng mòng đi, bắt đầu trấn an bằng hữu: “Sao vậy? Chẳng lẽ mới quyết đấu với cha đỡ đầu à?”

“Sao có thể chứ! Nếu vậy mình đâu bình an đứng ở đây!” Harry nói: “Vừa nãy mình vừa ra khỏi lò sưởi, trên mặt dính tro, giáo sư thế mà lại giúp mình lau!”

“Sau đó?” Draco biết nhất định còn tiếp khúc sau. Quả nhiên…..

“Sau đó cư nhiên mình giật lấy khăn tay lao ra ngoài!” Harry sợ sệt nghĩ: “Cậu nói xem giáo sư có thể thấy mình không lễ phép, sau đó……..” Đứa nhỏ chìm đắm trong tưởng tượng đáng sợ——tỉ như bị Snape giáo sư ngao thành độc dược v…v……

Draco không nói gì nhìn trời, sau đó dỗ dành Harry: “Yên tâm đi! Harry, cha đỡ đầu không tức giận vì việc nhỏ như vậy đâu, cậu nghĩ quá nhiều rồi……”

Cũng may Harry cũng dễ dỗ, rất nhanh liền tin tưởng cậu.

Vỗ vỗ vật nhỏ đã phấn chấn tinh thần, Draco đột nhiên cảm thấy trách nhiệm của mình rất lớn lao——phải làm bằng hữu của một đứa nhỏ như vậy, thật sự phải có một tinh thần chín chắn a!

Lúc này Narcissa đi tới.

“Ôi, gấu mèo nhỏ đáng yêu của ta~sinh nhật vui vẻ~” Nàng ôm lấy Harry, hung hăng hôn lên mặt cậu, sau đó áp bên má cậu.

“Cám ơn dì, dì Narcissa.” Vật nhỏ cười tủm tỉm hôn lại một cái.

Severus từ phòng khách bước ra vừa lúc thấy một màn này, gương mặt soạt một cái đen thui. Bất quá y cũng không làm gì, bởi gì rất nhanh đã bị Narcissa đuổi ra buổi tiệc.


“Đi đi đi, đừng ở đây vướng chân vướng tay.” Narcissa chê y vô dụng: “Anh không biết làm mấy thứ này tới đây làm chi, mau đi, mau đi ra đi.”

Người phụ nữ mạnh mẽ kéo Harry qua một bên: “Đến đây nào gấu mèo nhỏ, chúng ta đi xem nên treo bóng màu nào mới đẹp, hôm nay con là nhân vật chính phải có ý kiến nha!”

Harry thở phào một hơi, thực hạnh phúc ôm lấy cánh tay dì Narcissa bắt đầu thảo luận.

Buổi chiều, Sirius mang theo Neville tới, bởi vì lão phu nhân Longbottom không muốn gặp mặt Lucius nên phải nói dối là sinh nhật Harry tổ chức ở nhà Black, mới kéo Neville đi được.

Neville nhìn thấy Severus liền sợ phát khiếp, Harry còn đổ thêm dầu vào lửa kéo cậu bé tới thì thầm về những biểu hiện ‘kì quái’ của Severus trước đó, làm Draco phải mất không biết bao nhiêu công phu mới cứu vãn được hình tượng của cha đỡ đầu, dỗ hết nửa ngày, hai đứa nhỏ mới không còn sợ như vậy.

Lucius từ bộ pháp thuật về không lâu thì Dumbledore cũng tới, sau khi nếm qua bữa tối phong phú, mọi người chính thức bắt đầu chúc mừng sinh nhật Harry.

Vật nhỏ thu được nhiều quà sinh nhật từ khi chào đời tới nay, vui sướng đến mức không nói nên lời, chỉ biết luôn miệng cám ơn mọi người, ngay cả Severus cũng nhận được một nụ cười tươi rói.

Nhìn vật nhỏ vừa cười vừa thút thít khóc, trái tim Severus co rút, hung hăng đau đớn.

Narcissa sốt ruột ôm lấy gấu mèo nhỏ của nàng vuốt ve: “Được rồi, được rồi, đừng khóc, ủy khuất chỉ là trước kia thôi, sau này mỗi năm chúng ta đều làm sinh nhật cho con đươc không?”

Đứa nhỏ mang theo tiếng nức nở ‘dạ’ một tiếng, hai biểu bằng hữu vỗ vỗ vai cậu an ủi.

Severus nhìn bọn họ ôm nhau, trong lòng thật sự hi vọng người đang ôm vật nhỏ là mình…….

Buổi tối trừ bỏ Dumbledore, cùng Sirius vì không có kinh nghiệm kinh doanh nên phải thường xuyên tăng ca để xử lý sự vụ gia tộc, những người khác đều ở lại trang viên Malfoy.


Severus không ngủ được, nhịn không được đi tản bộ tới ngoài cửa phòng Harry, kết quả nghe thấy âm thanh ba đứa trẻ đùa giỡn ầm ĩ.

“Ha ha, Neville, cậu xem, bộ dáng Harry say rượu thật buồn cười!” Draco cười lớn.

“Draco…. nếu để mẹ cậu biết cậu dám trộm rượu cho Harry uống……” Neville lo lắng nói.

Draco cãi lại: “Yên tâm, ta bảo gia tinh lấy trộm, chỉ có một li nhỏ, không phải nói rượu làm người ta quên phiền não sao, Harry vừa nãy nhớ ba mẹ buồn muốn khóc, cậu xem xem, bây giờ say rồi không phải cái gì cũng không nghĩ nữa sao?”

Severus nhớ tới bộ dáng đáng yêu lúc say rượu của vật nhỏ, máu độc chiếm trào lên—— làm sao có thể để hai quỷ con này thấy được!

Y quả quyết đẩy cửa phòng.

“Cậu Draco Malfoy, cậu Longbottom, có thể nói cho ta biết hai ngươi đang làm gì không?” Y dùng loại ngữ điệu nhàn nhạt mượt mà như tơ lụa.

Draco sợ tới mức kéo Neville đứng lên, lớn tiếng trả lời: “Chúng con không làm gì cả, cha đỡ đầu!”

“Ồ?”

Draco nhìn gương mặt đen thui của cha đỡ đầu, chán nản gục đầu xuống không dám nói tiếp nữa, về phần Neville…… cậu hận không thể làm Snape giáo sư không nhìn thấy mình.

Severus hừ một tiếng: “Nếu vậy, vì cái gì các ngươi còn không đi ngủ?”

Draco như được đại xá, áy náy cùng đồng cảm thoáng nhìn lướt qua Harry đang ngồi bệt trên đất ngây ngô cười, sau đó kéo Neville chạy mất.

Severus đóng cửa phòng, sau đó bất đắc dĩ nhìn vật nhỏ đang say khướt, không ngừng lầm bầm gì đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.