[Đồng Nhân Harry Potter] Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích

Chương 23: Harry Bị Thương


Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích – Chương 23: Harry Bị Thương

Nhóm tiểu động vật Hogwarts bắt đầu cảm giác khí lạnh trong trường ngày càng tăng mạnh, bóng ma đáng sợ của Snape giáo sư như một đám mây đen bao phủ toàn trường. Người bị trừ điểm trong khóa độc dược và phòng chống nghệ thuật hắc ám ngày càng nhiều, ngay cả Draco cùng tiểu thư vạn sự thông của Gryffindor bình thường biểu hiện rất tốt cũng phải rớt ngựa, bất quá Gryffindor cùng Slytherin vẫn chưa phải bi thảm nhất, thảm nhất chính là Hufflepuff cùng Ravenclaw. Mà trong số tiểu hoan cùng tiểu ưng bị đắm chìm trong nọc độc, thê thảm nhất chính là năm nhất, mà điển hình nhất chính là đồng học Harry Potter.

Harry gần đây thực sự rất thảm, mặc kệ cậu cố gắng hoàn thành các yêu cầu trên lớp thế nào cũng bị Severus bới móc ra lỗi, sau đó bị một trận mắng mỏ như cuồng phong bão táp, còn bị trừ rất nhiều điểm của học viện.

Khóa độc dược, nếu cậu cùng Neville phân công hợp tác, sẽ bị mắng là ‘Không có năng lực tự mình hoàn thành’, nếu tự làm, lại bị mắng là ‘Không trợ giúp đồng học’, độc dược chất lượng không tốt sẽ bị mắng ‘Ngu xuẩn dốt nát’, nếu chất lượng tốt thì lại là ‘Kiêu căng tự mãn’…….

Khóa phòng chống nghệ thuật hắc ám còn thảm hơn, nếu chú ngữ phải luyện tập rất nhiều lần mới nắm vững, sẽ bị mắng ‘Đầu óc nhồi nhét toàn cỏ lát’, nếu nhanh chong nắm vững thì ‘Khoe khoang chút thông minh bé xíu không ra gì’……

Cũng may Hufflepuff là học viện không coi trọng điểm số, phẩm chất lại thật thà chất phát, bằng không với số điểm kinh dị mà Harry bị trừ, cậu ở Hufflepuff nhất định không sống an ổn.

Đứa nhỏ đáng thương mỗi lần đều bị đả kích cúi gầm mặt, muốn bao nhiêu đáng thương cũng có đủ. Nhóm tiểu hoan đều là những đứa nhỏ phúc hậu, thường xuyên an ủi, vật nhỏ mới không sụp đổ hoàn toàn.

Harry cảm thấy vô cùng ủy khuất, vì cái gì Snape giáo sư lại còn hung dữ hơn cả trước kia…. vật nhỏ nghĩ nát óc cũng không hiểu mình đã làm gì chọc giận thầy.

Kì thật Severus so với cậu còn buồn bực hơn. Không biết vì cái gì, gần đây cứ nhìn thấy Harry liền cáu kỉnh, cáu kỉnh tới mức y nhịn không được muốn phát hỏa, sau đó đã vô thức khó dễ đứa nhỏ, nhìn gương mặt im lặng chịu đựng cơn giận của mình, y lại càng cáu kỉnh hơn, lời nói lại càng tổn thương người ta hơn. Sau đó y lại cảm thấy tội ác, cảm thấy áy náy, kết quả lần sau thấy Harry, nghĩ tới tội ác cùng áy náy của mình, y lại càng cáu kỉnh tới cực điểm, càng trừ nhiều điểm hơn, lời nói càng độc địa hơn, quả thực chính là một vòng tuần hoàn ác tính.


Tình huống này kéo dài suốt cả học kì.

Ngày nọ trên khóa độc dược, Severus lại bắt đầu soi mói Harry: “Cậu Potter, cứu thế chủ vĩ đại, chẳng lẽ ta không nói rằng độc dược tăng cường chỉ cần một chút nước lựu sao? Xin hỏi đây là cái gì? Có phải ngươi cho rằng nếu bỏ nhiều nước lựu thì màu sắc sẽ đẹp hơn? Ồ, đúng vậy, màu đỏ của nước lựu so với màu bùn phải đẹp hơn đúng không? Nhưng ta muốn nhắc nhở ngươi, Potter, màu bùn mới là màu sắc tiêu chuẩn của độc dược tăng cường, xin ngươi hãy dùng cái đầu chỉ chứa toàn con sên của mình nhớ kĩ lời ta. Đương nhiên, cứu thế chủ vĩ đại của chúng ta đâu thèm để ý tới lời nói của giáo sư độc dược hèn mọn này đúng không? Hufflepuff trừ 10 điểm!”

Sau khi y bỏ đi, Harry nhìn độc dược trong nồi quặng đã biến thành màu bùn thuần thiết, cắn môi chớp chớp mắt, cố gắng nuốt hết nước mắt trở vào, yên lặng rót độc dược vào lọ.

Lúc cậu đem bình độc dược tăng cường lên nộp, Severus liếc mắt một cái, dùng giọng điệu lạnh nhạt như hàn băng nhẹ nhàng nói: “Ngươi lấy được một điểm P (dở), cậu Potter.”

Harry nhìn bình độc dược đủ để đạt một điểm E (giỏi), yên lặng quay về chỗ thu dọn sách giáo khoa. Ít ra cũng không phải điểm T (bết) thì cậu đã cảm thấy rất may mắn rồi.

Severus đi xuống bục giảng tiếp tục tuần tra, Harry đang chầm chậm thu thập sách vở của mình. Cậu hơi nhích ra khỏi ghế, chiếm một chút lối đi.

Severus hừ lạnh một tiếng: “Cậu Potter, chẳng lẽ cậu có gì bất mãn với ta sao? Xin nói cho ta biết, vì cái gì ngươi lại cản đường đi của ta? Không tôn trọng giáo sư, Hufflepuff trừ 10 điểm!”

“Thực xin lỗi, giáo sư!” Harry cuống quít lui ra sau, lại không cẩn thận đụng phải khuỷu tay Neville đang đứng bên cạnh, mà xui xẻo là trong tay Neville lúc này đang cầm thứ gì đó, bị cậu huých một cái, thứ đó lập tức rớt xuống nồi quặng, tiếp theo, dung dịch trong nồi lập tức sôi lên ùng ục, không chờ mọi người kịp phản ứng đã bùng nổ phun hết toàn bộ số độc dược lên người Neville cùng Harry.


Neville đau tới mức kêu lên kinh hoàng, sau đó ô ô bật khóc, nắm chặt tay Harry nói xin lỗi.

Harry đau tới mức sắc mặt tái mét, còn cố gắng chịu đựng an ủi Neville, nước mắt trào lên, nhưng không dám rớt xuống. Severus vẫn còn đứng bên cạnh, nếu cậu khóc, không biết lại bị bắt bẻ thế nào.

Quả nhiên——Severus lập tức rống giận: “Potter! Xem xem ngươi đã làm cái gì! Còn không mau mang bằng hữu mít ướt của ngươi tới bệnh xá! Không quan tâm đồng học, Hufflepuff trừ 10 điểm!”

“Dạ, giáo sư.” Harry cố nén nước mắt đỡ Neville đi.

Severus nhìn thấy trên lưng vật nhỏ còn bốc lên nhiệt khí của độc dược, sắc mặt âm trầm dọa người. Độc dược này cho dù không có tác dụng phụ, chỉ là nhiệt độ cũng đủ phỏng người, huống chi sản phẩm của Longbottom tới giờ chưa có thứ gì là vô hại.

Lúc này áy náy cùng tội ác của y từng chút một xông ra. Vật nhỏ kia giỏi nhất là nhẫn nại, vừa nãy không rên lên một tiếng, nhưng nhìn tấm lưng ướt sũng cũng biết nhất định bị thương không nhẹ, càng miễn bàn thứ độc dược kia còn có tác dụng phụ gì.

Y càng nghĩ càng bực, lửa giận không chút lưu tình trút xuống đầu đám học trò khác: “Cả đám ngây ngốc cái gì! Làm độc dược của các ngươi đi! Chẳng lẽ còn muốn ta tự tay dạy từng người sao? !”

Nhóm tiểu động vật câm như hến, cúi đầu không dám nhìn y, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình.


Tan học Severus đi thẳng tới bệnh xá, áy náy trong lòng y đã tràn đầy, hơn nữa trừ bỏ áy náy còn có một cảm giác sốt ruột kì lạ.

Chính là lúc tới cửa, y dừng lại, nhìn chằm chằm khe cửa không dám bước vào.

Bên trong truyền ra cuộc nói chuyện của hai đứa nhỏ.

“Harry, mình thật không hiểu vì sao Snape giáo sư đột nhiên hung dữ với cậu như vậy? Lúc trước không phải thầy còn dắt cậu đi tảo mộ sao, lúc cậu biến nhỏ còn chăm sóc cậu.” Neville lo lắng nói.

Âm thanh vật nhỏ mang theo tiếng nức nở: “Mình cũng không biết, lúc trước rất tốt, lúc mình nhỏ đi, giáo sư thực quan tâm mình, khi ấy thầy cũng không mắng chửi…. mình cứ suy nghĩ, không biết mình đã làm sai chuyện gì, chính là nghĩ mãi vẫn không hiểu được……”

Neville thở dài: “Ai, nếu cứ như vậy thì phải làm sao bây giờ…….”

Severus nghe tiếng vật nhỏ hít hít cái mũi, âm thanh yếu ớt cố tỏ ra kiên cường: “Không sao, mình quen rồi, cứ coi như…. đang ở nhà dì dượng là tốt mà, không phải nhiều năm như vậy mình vẫn ổn sao………”

Lòng ngực y siết chặt, từ khe hở nhìn vào, vật nhỏ đang ngồi trên giường bệnh lệch về phía cửa, gương mặt nhỏ trắng bệt, còn cố gắng mỉm cười với bằng hữu.

“Không sao Neville, không có khả năng tất cả mọi người đều thích mình, mình cũng không phải người hoàn mĩ, giáo sư chán ghét mình cũng rất bình thường……” Harry cười gượng gạo nói, nước mắt lại trào ra. Cậu bối rối dùng tay áo quệt bừa, mỉm cười an ủi Neville: “Cậu không được nói cho Draco biết mình khóc nha, như vậy thực mất mặt, phải giữ bí mật nha.”


Neville ngây ngốc gật đầu.

Severus cuối cùng vẫn không đi vào. Y vô tri vô giác quay về văn phòng, nhìn sô pha trước lò sưởi sửng sốt, sau đó vẫn đi qua ngồi xuống.

Trong đầu y đã loạn thành một đoàn, giống như có thứ gì đó đang dâng trào, ý nghĩ kia ngày càng rõ ràng hơn, nhưng y không dám nghĩ tới.

Gương mặt mỉm cười đầy nước mắt của Harry hiện lên trước mắt, y buồn bực nhắm mắt lại, nhưng vẫn không thể gạt bỏ. Trong đầu không ngừng quay cuồng câu nói kia ‘Mình quen rồi’, cơn đau đớn ẩn ẩn trong lòng ngày càng rõ rệt hơn.

Như muốn trút bớt cơn giận, y đấm mạnh lên sô pha, nắm tay đụng phải một cái giường bé xíu. Đó là cái giường nhỏ của Harry lúc biến nhỏ ở lại đây. Không biết xuất phát từ cái gì, sau khi đuổi Harry về, ma xui quỷ khiến y lại biến sô pha thành chiếc giường nhỏ đặt trên sô pha, lúc bực bội lại biến nó về như cũ, sau đó lại biến thành giường nhỏ, cứ biến tới biến lui gây sức ép không biết bao nhiêu lần.

Y cầm lấy chiếc giường nhỏ, ngây ngốc nhìn hồi lâu, đột nhiên vùi đầu vào bàn tay, từ khe hở của các ngón tay bật ra một câu: “Lily, thực xin lỗi…….”

Sau ngày đó, Harry trong khóa độc dược cùng phòng chống nghệ thuật hắc ám nghiễm nhiên trở thành người vô hình, Severus không hề mắng chửi, không hề làm khó dễ, không hề nhìn tới, hoàn toàn xem cậu là không khí. Lúc gặp cậu trong trường, không chờ Harry chạy trốn chính y đã vòng sang đường khác.

Chính là nhóm tiểu động vật Hogwarts cảm thấy nhiệt độ lại càng ngày càng lạnh hơn, cứ như mặt trời chói chang bên ngoài chỉ là giả tạo……

Chậm rãi, học kì cũng chấm dứt……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.