[Đồng Nhân Fairy Tail] Xuyên Qua Tôi Là Sách Ma Pháp

Chương 72: Phiên ngoại 2


Đọc truyện [Đồng Nhân Fairy Tail] Xuyên Qua Tôi Là Sách Ma Pháp – Chương 72: Phiên ngoại 2

“Kết kết kết kết kết kết — kết hôn!?”

Đối mặt với Lạc Lan giờ phút này bỗng nhiên đưa ra nghi vấn cao đến tám nốt. Lời đáp lại của Zeref chính là nhẹ đưa mắt lên, cho cô một cái nhìn lạnh nhạt chăm chú: “Đúng.”

Nhận thấy được phản ứng của chính mình có chút quá, Lạc Lan gãi gãi mặt, thử thăm dò hỏi: “Vì cái gì mà anh sẽ có suy nghĩ như vậy ở trong đầu?” Kết hôn cùng với Pháp Sư Bóng Tối thật sự là…… Vô cùng hòa thuận đi?

Đối mặt với câu hỏi như vậy, Zeref ngược lại lộ ra vẻ mặt có chút mê hoặc: “Nói như vậy, những mối quan hệ tựa như chúng ta, phát triển đến cuối cùng không phải là đều đã kết hôn sao?”

Sau khi Zeref nói ra những lời này, đương nhiên đã khiến Lạc Lan sửng sốt.

Bởi vì cô là người xuyên qua đến thế giới khác, cho nên cũng ngay tại lúc vô ý thức, trong lúc đó dần dần quên mất quan niệm vốn có của mình. Kết hôn gì đó, tổng cảm thấy cùng với chan chứa tìm kiếm cái lạ của thế giới này ngay cả một chút quan hệ cũng đều không có!

Trên thực tế ở trong mắt cô, từ “Kết hôn” này chẳng có liên quan gì với nhân vật Zeref. Sau khi trải qua sự kiện ở trên đảo Tenrou thì rốt cuộc cô cũng đã biết người kia đã sống được hơn bốn trăm tuổi, thậm chí ngay cả bản thân Zeref đều không nhớ rõ con số cụ thể. Cùng với Pháp Sư Bóng Tối có cấp bậc trong truyền thuyết…… Kết hôn?

Mặt đầy máu.

“… Là vậy đi……” Lạc Lan dường như có chút đăm chiêu, tầm mắt bị một xe kem hấp dẫn đi qua.

Người đẩy xe kem chính là một bà lão lớn tuổi, vẻ mặt tươi cười, mặt mũi hiền lành, bộ dáng làm cho người ta cảm thấy rất có cảm tình. Bộ phận phân bên dưới nửa xe đẩy là tủ lạnh, bộ phận trên nửa còn lại là bàn thủy tinh trong suốt mở dài, để trên đó là những mẫu trưng bày, nhìn qua tương đối có thể làm kích thích đến vị giác, làm cho người ta thèm ăn.

Bởi vì sau khi Lạc Lan phát ra một tiếng cảm khái ý tứ hàm xúc không rõ ràng, sau đó không có âm thanh, Zeref nghiêng đầu nhìn về phía người yêu vừa mới được cầu hôn của chính mình. Theo ánh mắt của cô, Zeref thấy được cái xe kem kia, anh nhớ tới khi còn ở tạm lại Magnolia trong một thời gian, thì đã từng có đoạn thời gian tham gia lễ hội Fantasia.

Lạc Lan thích ăn kem vị trà xanh — Zeref rõ ràng còn nhớ rõ chuyện này.

Cũng không chỉ là một sự kiện này, toàn bộ những chuyện về Lạc Lan, Zeref đều khắc ghi rõ ràng vào trong đầu — Bên cạnh có sự tồn tại của cô ấy, cũng đã muốn không chỉ đơn thuần là một thói quen mà thôi.

Anh đứng dậy, vòng qua Lạc Lan, ở trong cái nhìn chăm chú của cô, đi hướng về cái xe kem kia.

Nhìn chằm chằm bóng lưng Zeref vài giây, Lạc Lan đem tầm mắt mình quay lại trong biển.

Sự kiện trên đảo Tenrou đã qua đi được hơn một tháng, sau khi quay trở về đến bên đại lục này xong, Lạc Lan cùng Zeref lựa chọn một trấn nhỏ gần cảng biển định cư xuống dưới.


Ở đại lục, thị trấn nhỏ ở gần bờ biển này có vị trí tương đối hẻo lánh, bởi vì xung quanh không có đặc sản gì, khiến cho thị trấn này cũng đơn giản đi. Cũng chỉ là một thị trấn nhỏ tràn ngập không khí an bình mà thôi.

Về Fairy Tail……

Lạc Lan lén lút rời khỏi Zeref để đi hỏi thăm sự kiện xảy ra sau đó ở trên đảo Tenrou — Hội đồng phép thuật cũng không có đưa ra quá nhiều lời bình luận, cô cũng chỉ gián tiếp nghe được một ít tin tức liên quan từ trong miệng của những người trong quán rượu.

Nghe nói chiều hôm đó toàn bộ đảo Tenrou đã bị san bằng, vùng biển đó đã không còn tung tích gì của hòn đảo nhỏ đó nữa. Mà hơn nữa, hội pháp sư uy phong hiển hách của ngày xưa cũng đã bởi vì vậy mà đã nhận được sự đả kích mang tính hủy diệt. Lúc ấy, những pháp sư tham gia vào kì thi thăng cấp lên pháp sư S, trên cở bản đều là những tinh anh của Fairy Tai, toàn quân pháp sư tinh anh cảu hội đều bị tiêu diệt, điều này làm cho sức sống của Fairy Tail bị tổn thương nặng nề.

Lạc Lan biết rất rõ ràng, đây đều là do bởi vì Zeref nghĩ cô đã tiêu vong nên sau đó mới triệu hồi con rồng to lớn màu đen Acnologia đến. Mà lúc ấy, sẽ xảy ra sự kiện kia cũng đều là do trước đó, vì cô muốn giúp cho bạn bè của mình quay trở về hòn đảo…… Cũng có thể nói, cô chính là thủ phạm, người đã gián tiếp thúc đẩy quá trình đi đến thành công.

Cô ngồi ở phía trên đê biển quơ quơ chân.

Dõi mắt trông về phía xa, một mảnh màu xanh sâu sắc của biển sâu đón tiếp một mảnh trời xanh thăm thẳm. Bầu trời và đại dương giáp với nhau ở đến nơi cực kỳ xa xăm, đầy rẫy một màu xanh thoải mái.

Đem bạn bè của mình hại chết, còn chính mình thì ở trong này hưởng thụ hạnh phúc, như vậy thật sự được chứ? — Lạc Lan cũng đã từng nghĩ qua như vậy, cũng đã từng như vậy chất vấn qua chính mình, nhưng cô, gần như ngay lập tức đã đình chỉ màn tự trách không hề có ý nghĩa này.

Điều này sẽ chỉ làm tăng thêm sự ngăn cách giữa cô cùng với Zeref trong lúc đó mà thôi, cô…… Không cần như vậy nữa. Lại hối hận như thế nào nữa, lại tự trách như thế nào nữa, lại làm sao mà đi nhớ lại những chuyện này. Sinh mệnh đã mất đi không thể bù đắp lại, đây cũng không phải là một cách làm chính xác.

Cho dù có phân biệt ra như vậy, nhưng Lạc Lan lại vẫn sẽ nhớ những người đã từng là bạn bè của cô mà cảm thấy bất an. Nỗi bất an như thế này, cô cũng không để cho Zeref phát hiện ra.

Hiện tại cô cũng đã biết trên lưng Zeref đã phải đeo bao nhiêu gánh nặng hắc ám như thế nào, cũng đã biết nguyên nhân chính làm cho thân thể Zeref phát bạo. Cô sẽ không để cho sự bất an của mình ảnh hưởng đến Zeref.

Sau khi đã trải qua nhiều sự tình như vậy, tuy nói chính mình không thể hiểu được chính xác mọi việc, nhưng bởi vì bất an mà đem suy nghĩ của chính mình để cầm tù dừng chân lại tại chỗ, không thể bước tới, căn bản mà nói đ1o không phải là phong cách của Lạc Lan.

Lạc Lan nghiêng đầu, nhìn Zeref cùng với bà lão kia nói chuyện ôn hòa. Không biết nói tới cái gì, trên khuôn mặt trắng nõn kia của Zeref lại có thể nhiễm một tầng màu đỏ cực nhạt. Điều này làm cho Lạc Lan không tự giác nhìn xem, sau đó liền mỉm cười lên.

Kết hôn…… Sao?

Mắt thấy Zeref cầm hai cây kem đi trở về, vòng đi qua ngồi ở bên phải người cô, sau đó đưa tay cầm cây kem đưa tới trước mặt cô — Kem vị trà có màu xanh mang theo hương trà vô cùng nhạt, đúng là hương vị mà cô đã nhất kiến chung tình .


…… Ôi chao? A… Cô đã từng cùng Zeref ăn kem khi còn ở lễ hội Fantasia trong thị trấn Magnolia. Mùi vị yêu thích của cô cứ như vậy, bị nhớ kỹ vào lúc ấy sao?

Oa nga, điều này thật đúng là……

Tuy rằng cảm thấy vui sướng cùng với ngoài ý muốn, thế nhưng Lạc Lan không hề biểu lộ ra ở trên mặt mình. Sau khi tiếp nhận cây kem thì cô liếm lấy, lập tức “A ô” một tiếng, đem đỉnh chóp cây kem cắn một ngụm lên.

Hương thơm trà xanh đặc biệt lan tỏa ra khắp trong khoang miệng. Khi nụ vị giác cảm thụ được sự thỏa mãn cực lớn, đồng thời, Lạc Lan lại quơ quơ hai chân: “Cái kia mới vừa, thật tốt a.”

Nghe vậy, Zeref cũng không quay đầu đến nhìn nàng, anh giơ tay phải cầm cây kem vị Hương Thảo lên, tay trái thì duỗi ra để ở trên đầu Lạc Lan xoa xoa: “Ừ.”

**

Ngày kết hôn được quyết định ở trong tháng năm.

Zeref cùng với cô đi đến cửa hàng mua sắm quần áo, lựa chọn trang phục kết hôn của hai người, rồi đi đến nhà thờ đặt chỗ trước, Lạc Lan chỉ cảm thấy có vài vạch đen thật sâu cộng với vô cùng kỳ diệu. Zeref, cái người kia…… Là Pháp Sư Bóng Tối trong truyền thuyết, thật sự đã lộ ra thuộc tính thần thánh về chuyện nhà thờ cùng với trang phục đám cưới, công việc hoàn mỹ đến mức ngay cả một chút nhỏ cũng đều ăn khớp với nhau hết a.

Một ngày một đêm trôi qua, nhưng là Lạc Lan, ngay cả một chút cảm giác về chuyện chính mình sắp kết hôn cũng đều không có — Có lẽ là do chuyện cô bị bắt cóc vào lúc trước đã làm cho anh bị kích thích, Zeref của ngày hôm nay, cơ bản cũng không chịu để cô ở lại một mình, cô muốn đi lên chỗ nào thì anh đều nối gót chân đi theo, cho nên mới nói…… Cô với Zeref gần như là mỗi ngày đều dính chặt ở cùng một chỗ, ở trên chỗ nào, làm cái gì cơ bản cũng đều là không rời xa nhau.

Kết hôn hay không kết hôn này có khác gì như ngồi đen lan đâu???

Thì cứ coi như là cảm thấy được màn cầu hôn của Zeref cũng hơi soái khí một chút, nhưng điểm mấu chốt ở đây chính là khi cô đưa ra lời đồng ý thì cũng rất soái khí. Chuyện cho tới nay, ngay cả một chút cảm giác chân thậ cũng không tìm được.

Lạc Lan cảm thấy trong lòng vắng vẻ, luôn luôn có một chút nơi khiến cô có cảm giác bất mãn.

Trên thực tế, càng tới gần ngày kết hôn, ý cười trên mặt tên Zeref khốn khiếp này cũng càng ngày càng nhiều. Điều này làm cho Lạc Lan cảm thấy không vừa mắt như thế nào ấy.

Nhớ lại việc Zeref đã từng nhắc tới sự kiện kết hôn kia, khi ấy — cái gì mà gọi là “Nói như vậy, những mối quan hệ tựa như chúng ta, phát triển đến cuối cùng không phải là đều đã kết hôn sao?” chứ!?

Đầu óc của cô đang bị dụ dỗ sao?… Không, tuyệt đối chính là bị dụ dỗ!


Lạc Lan cảm thấy trong lòng của chính mình, từ vốn đang trống trải, thay đổi phát triển cho đến bây giờ, gần như chỉ đụng tới một chút sự tình thì tâm tình đều sẽ biến thành nôn nóng. Biểu hiện này thật sự không khoa học.

Sau khi ý thức được thần kinh của chính mình xiết chặt ở một mức không bìn thường. Lạc Lan đi một chuyến tới thư viện trên thị trấn nhỏ.

Tuy rằng kho lưu trữ sách không nhiều lắm, thế nhưng bao nhiêu bộ sách về việc kết hôn vẫn là có thể tìm ra .

Ở bên trong chứa rất nhiều các tin tức, điều mục liên quan về việc kết hôn. Cuối cùng Lạc Lan cũng đã tìm được một bản, hơn nữa trên cơ bản, hiện trạng bây giờ của cô có thể nói là ăn khớp với hiện tượng —

Chứng sợ hãi trước khi kết hôn.

Sau khi nhìn rõ vài chữ kia xong, suýt chút nữa Lạc Lan đã tịch thu đem quyển sách trong tay quăng đi ra ngoài — Cái này là đang nói đùa đi? Chứng sợ hãi trước khi kết hôn? Cô?

Cô thay đổi sắc mặt, nhìn thuật ngữ khái niệm nói rõ:

[Chứng sợ hãi trước khi kết hôn] Bởi vì do trước khi kết hôn phải đối mặt với góc độ thay đổi sau khi kết hôn, về cách sống tương phản nhau, khiến cho người sắp đi vào giai đoạn kết hôn, đối với tình huống nhân sinh của chính mình trong tương lai sản sinh ra một loại cảm giác không nắm chắc, sầu lo một cách không thể nói rõ ra được.

Quả nhiên đây là đang nói đùa đi!

Cái gì mà nói là  “Đối với tình huống nhân sinh của chính mình trong tương lai sản sinh ra một loại cảm giác không nắm chắc, sầu lo một cách không thể nói rõ ra được”? Được rồi tuy rằng triệu chứng cũng không sai, nhưng mà cái gọi là đối với tình huống nhân sinh cái gì kia chứ……

Khi kết hôn, cô cùng với Zeref lúc đó chẳng phải vẫn thực bình thường, vẫn ở cùng một nơi sao?

Nếu hiện trạng không có thay đổi, cũng sẽ không bị thay đổi, tại sao sẽ xuất hiện loại triệu chứng này?

Không khoa học……

Chẳng lẽ nói, chính là bởi vì hai bên dính thật chặt vào nhau, mới có thể khiến cho cô cảm thấy nôn nóng cùng bất an đến như thế sao?

Lạc Lan ở trước kệ sách cân nhắc không biết bao lâu. Sau một lúc lâu, cô đưa tay để quyển sách kia trở về trên kệ sách, nhấp mím môi.

Một khi đã như vậy, vậy thì…… Thử tách ra ở riêng một đoạn thời gian đi?

……


“…… Cho nên mới nói, đây là phong tục tập quán ở quê hương em a.” Sau khi về nhà, Lạc Lan liền đưa ra yêu cầu tách ra ở riêng. Thái độ của cô có vẻ vô cùng đúng lý hợp tình — dù sao thời đại Thiên triều quả thật là có tập tục trước khi kết hôn không được thấy nhau, lại nói yêu cầu này thật ra cũng không tính là vô lý: “Ở quê hương của em, nếu đối phương muốn kết hôn với nhau thì sẽ có một tuần không gặp mặt nhau!”

Zeref nhíu mày: “…… Bác bỏ.”

“Phủ quyết bác bỏ!” Lạc Lan nhướng mi, ở trước ngực làm một động tác đánh xoa: “Em nói với anh này, phong tục này chính là chúc phúc cho cô dâu chú rể đấy! Chỉ cần trước hôn lễ không nhìn thấy nhau trong một tuần, sau khi kết hôn thì nhất định sẽ sinh hoạt hạnh phúc bên nhau mỹ mãn — Phong tục này tuyệt đối phải tuân thủ theo!”

“……”

Zeref mang theo ánh mắt tìm tòi nghiên cứu quét lại đây, tựa hồ như đang xác nhận tính chân thật trong lời nói của Lạc Lan – Thái độ này của cô dù nhìn thế nào cũng đều có chút khả nghi, ngữ khí của cô ấy quá mức…… Kiên định .

Bình thường cô ấy không phải là cái dạng này.

Bất quá nếu đều đã đem lí do “Sau khi kết hôn thì nhất định sẽ sinh hoạt hạnh phúc bên nhau mỹ mãn để phủ nhận”, lý do từ chối đều đã được đem ra. Zeref cảm thấy cũng không có cái lý do gì để phản bác cái gọi là “Phong tục tập quán quê hương” của cô.

Zeref căn bản không thừa nhận chuyện một tuần trước khi kết hôn thì không thể thấy mặt nhau, dù có thấy mặt nhau hay không thì cũng sẽ không tạo ra bất kỳ ảnh hưởng nào sau khi kết hôn. Đây chỉ có thể là cái cớ nào đó mà Lạc Lan không thể cho ai biết được.

— Trong đầu của cô bé ngốc nghếch này lại không biết đang suy nghĩ miên man cái gì nữa.

“…… Được rồi.” Zeref cuối cùng thỏa hiệp, anh thu hồi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu. “Anh đã biết.”

Lời đáp ứng của anh hiển nhiên khiến cho Lạc Lan thở ra nhẹ nhàng, tính ngày, một tuần trước khi kết hôn vừa vặn chính là bảy ngày, bắt đầu từ ngày mai –Tại đây trong bảy ngày, cô phải đem chính mình sửa sang lại thật tốt.

Chứng sợ hãi trước khi kết hôn cái gì chứ…… Đều là chó má hết!

**

Hôm sau —

Lạc Lan đóng cửa lại, cô thu hồi mỉm cười trên mặt, dựa lưng vào cửa thở ra, biểu tình trở nên có đôi chút tinh xảo lên.

Cô vừa mới tiễn bước Zeref, anh liền để lại một câu như vậy: “Như vậy, một tuần sau anh tới đón em.” Đồng thời, cô cũng nghe được đến tiếng lòng của người kia.

Anh nói……

「Chờ anh.」


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.