[Đồng Nhân Fairy Tail] Xuyên Qua Tôi Là Sách Ma Pháp

Chương 18: Đến đây hôn cái miệng nhỏ nhắn một tí nào


Đọc truyện [Đồng Nhân Fairy Tail] Xuyên Qua Tôi Là Sách Ma Pháp – Chương 18: Đến đây hôn cái miệng nhỏ nhắn một tí nào

Edit: Lã Thiên Di

Beta: Mun Sana

P/s: Tuần trước vì lý do cá nhân mà không up được chương mới lên cho mọi người, hôm nay mình xin up bù từ

Zeref hướng tới thác nước vươn tay về phía thiếu nữ đang trôi nổi ở trên mặt hồ —

“Lại đây.”

Ánh mắt Lạc Lan lóe lóe: “Tôi không tới!” Cô quay đầu về hướng ngược lại trôi lềnh bềnh đi: “Anh cho là dùng loại biện pháp này giúp tôi học ma pháp, tôi sẽ cảm kích anh sao –”

Zeref hơi hơi nhíu nhíu mày, chậm chậm rì rì nói: “Là cô nói muốn học ma pháp .”

Cho dù phải dùng tới bất kỳ thủ đoạn nào, chỉ cần học xong là được…… Hơn nữa, hiện tại không phải cũng chưa có chuyện gì xảy ra sao?

“Vậy thì anh cũng không thể dùng phương pháp như vậy!” Lạc Lan quay đầu trừng anh: “Nếu như tôi thật sự chết đi thì phải làm sao bây giờ!” Cô càng ngày càng trôi đi xa hơn, âm thanh cũng càng ngày càng nhỏ hơn, điều này làm cho Zeref bỗng nhiên có chút không vui.

Anh vẫn duy trì động tác vươn tay, trên người hiện lên một tầng ánh sáng màu bạc cực nhạt, chỉ nghe đến âm thanh của Lạc Lan từ vươn xa tiến lại gần — “Ôi chao ôi chao ôi chao ôi chao ôi chao ôi chao ôi chao ôi chao?!”

Lạc Lan chỉ cảm thấy có một bàn tay vô hình nắm lấy phần eo của cô kéo lại ra phía sau, cô mới trôi nổi không được bao xa, cực nhanh đã bị Zeref kéo trở về vị trí ban đầu!


Tốc độ xẹt qua mặt nước vô cùng nhanh, Lạc Lan khẩn trương nhắm mắt lại – Tốc độ đâm đầu như lao này trước đây chưa từng có người chết à?! Rốt cuộc Zeref đang làm cái gì a!

Lạc Lan cứ như vậy mà oán thầm, khi cô đang bắt đầu chuẩn bị tư thế ôm đầu bảo vệ đầu. Cô bỗng nhiên bị một lực kéo dừng lại, phía sau lưng nhẹ nhàng hạ ngay trên lồng ngực của Zeref — không cần nhìn cũng biết đó là Zeref, quả thực rất dễ nhận biết, sợi dây chuyền mà anh đang đeo kia ấn vào sau lưng khiến cô khó chịu muốn chết!

“Tôi nói…” Âm thanh của Zeref phía sau tai cô vang lên: “Bảo cô lại đây.”

Trong lòng Lạc Lan đầy căm phẫn, bắt đầu giãy dụa: “Chết tiệt, anh cho rằng tôi là chó sao?! Kêu tôi đến thì tôi phải đến sao!!! Mau thả tôi ra –”

“Lạc Lan.” Zeref cầm lấy hai cổ tay của cô, âm thanh nói ra còn rất bình tĩnh: “Đừng nhúc nhích.”

Lạc Lan dùng lực “Hừ” một tiếng, nghĩ mới vừa rồi bị anh đầy từ trên thác nước xuống, mồ hôi lạnh dính vào trên quần áo lúc này vẫn còn vô cùng lạnh lẽo, trong lòng hết sức khó chịu —

Cảm giác giống như bị người mà mình tin tưởng nhất phản bội vậy…… Vốn là cô nghĩ đến mình cùng với Zeref chung sống với nhau lâu như vậy, nhưng cũng không nghĩ tới nhanh như vậy mà mình đã bị tát một bạt tai!

Thì cứ coi như là cô muốn học ma pháp đi, nhưng vì sao nhất định phải chọn phương thức khủng bố như vậy a?!

Cô có ngốc như vậy sao!!!

…… Chết tiệt, người này thật sự đáng ghét!


Nghĩ nghĩ, trong lòng nguyên bản chẳng qua còn tràn đầy căm phẫn, Lạc Lan cảm giác được ủy khuất, nhất thời trong lòng sinh ra ác ý. Cô co rụt cánh tay lại, nâng khuỷu tay lên hướng về phía sau đánh đi!

Zeref hoàn toàn không dự đoán được cô sẽ đánh tới tấp như thế này, không hề phòng bị, bị một kích đánh trúng mục tiêu, anh phát ra một tiếng kêu đau đớn sau đó buông một tay ra.

Lạc Lan một bên đá một tay còn lại của anh, một bên xoay người đẩy anh, kết quả không nghĩ tới năng lực khôi phục của Zeref vô cùng tuyệt vời, cú đánh bằng khuỷu tay kia hoàn toàn không đủ để tạo ra thiệt hại cho cơ thể của anh. Zeref liền xoay người Lạc Lan đang đẩy hắn lại, đem cái tay đã thoát ra của cô một lần nữa chộp vào trong tay, sau đó tiếp theo liền ấn xuống.

Lạc Lan bị anh “Bẹp” một tiếng đặt tại trên mặt đất.

Cô sửng sốt – bên cạnh nước là một tầng lá khô thật dày. Lạc Lan bị dùng lực nhấn ngã vào trên búi tóc của cô khiến cô hơi choáng váng, nhưng đợi đến khi cô biết rõ mình đang ở trong trạng thái, tình huống nào thì liền nhanh chóng bắt đầu lộn xộn: “Chết tiệt, anh mau đi xuống ngay cho tôi a a a a — !!!”

Zeref đem hai tay cô nhấn giữ lại tại hai bên đầu cô, cả người đè ngồi trên thân thể của cô, khuôn mặt của anh liền cách khuôn mặt cô chỉ hơn có vài cm, bộ dáng tựa hồ như đang muốn mở miệng nói chuyện.

Lạc Lan cảm thấy mình đã bị chọc tức đến mức phải nở nụ cười châm biếm – tay không thể động đậy, chân hiển nhiên không thể gây hại được gì nhiều đến anh —

Nhưng!!!

Cô còn có đầu!!!

Trong lòng hung ác, dùng hết sức phần trên của cơ thể, lấy đầu chuẩn bị va chạm vào đầu Zeref! – Hãy nhìn cho kỹ, nhìn cô lấy đầu làm vũ khí!


Nhưng mà, đau đớn như trong tưởng tượng hoàn toàn không có xuất hiện, vũ khí đầu của cô chỉ va chạm vào một khoảng hư không…… Lạc Lan giãy dụa thất bại hoàn toàn chấm dứt, cô ngã ngược nằm lại trên lớp lá khô, “Hừ hừ” thở phì phò trừng về phía Zeref.

Zeref ung dung nhìn cô.

“Đánh lén sẽ luôn luôn không hiệu quả.” Anh nói, trong giọng nói lại có thể giống như lộ ra vài phần giễu cợt.

“Anh còn dám cười tôi!” Lạc Lan ấm ức một cái rồi lại bắt đầu giãy dụa: “Vô vị vô vị vô vị — anh mau từ trên người tôi đi xuống!!!”

Zeref cúi xuống quan sát nhìn cô: “Cô đang tức giận cái gì?”

Lạc Lan bị anh hỏi một câu như vậy, mặt đầy vạch đen: “Phương thức anh dạy ma pháp cho tôi đều là đang muốn giết tôi, đổi lại nếu như là anh, anh sẽ không tức giận sao?”

Zeref bình tĩnh nói: “Cô không chết.”

Lạc Lan một bên lắc lắc tay với ý đồ thoát khỏi kiềm chế của Zeref, một bên khóe miệng hơi co giật: “Anh ngã từ trên cao xuống thử xem có chết hay không?”

“Lạc Lan.” Zeref bỗng nhiên tới gần thêm một chút, bỗng nhiên trên mặt anh tràn ngập nghiêm túc khiến trong lòng Lạc Lan sinh ra một tia khẩn trương: “Cô là Sách Ma Pháp của tôi, cô sẽ không chết.”

Lạc Lan sửng sốt, ngay cả giãy dụa đều đã quên — giống như…… Hình như đúng là như vậy?

Nhưng mà — làm người đã mười tám năm, xuyên qua đến thế giới “không hiểu ra sao này” thì lại biến thành sách ma pháp, chút thay đổi nào cũng đều không có. Ai sẽ ý thức được chuyện này chứ!!!

Zeref thấy cô không nói lời nào, ngừng lại một chút, sau đó lại bổ sung nói: “Chỉ cần linh hồn của tôi bất diệt, cô sẽ vĩnh viễn tồn tại.”


Lạc Lan dở khóc dở cười: “Anh có thể lo lắng cho tâm tình hiện tại của tôi một chút được không?” Cô dùng câu chữ đúng đắn chỉ trích Zeref: “Ví dụ như hiện tại, anh đang ngồi trên người của một người con gái là đang muốn làm gì? Mau đi xuống!”

Cô nói xong lại bắt đầu tránh né — nhưng Zeref, cái người này thoạt nhìn cũng không khỏe mạnh, mặc dù cơ ngực rất đẹp nhưng cô thật sự không ngờ khí lực của anh ta lại lớn như vậy! Lạc Lan cảm thấy hai tay mình bị Zeref giữ như thế thì không có cách nào thoát được.

Điều này làm cho cô có chút ảo não, vì thế cô bắt đầu dùng ánh mắt vô cùng độc ác trừng cái người đang ngồi ở trên người cô.

Zeref lo lắng một chút, hỏi: “Vậy cô còn chạy sao?”

“Chạy cái gì chứ, tôi chạy còn chưa được bao xa thì đã bị anh kéo trở lại?” Lạc Lan vô lực thở dài. Sau khi làm cho Zeref hiểu được ý nghĩ, cô thuận theo Zeref mà nghĩ, quả thật đối với cô có lợi mà không có hại, khen ngược cũng giống như là đồng ý rồi. “Không giận anh nữa, mau để tôi đứng lên.”

Zeref nhìn chằm chằm vào mặt của cô, bỗng nhiên khóe miệng vẽ ra độ cong nhợt nhạt.

“Ừ.”

Anh lên tiếng, lại làm một chuyện khiến cho đầu óc Lạc Lan trong nháy mắt bắt kịp được tin tức —

Zeref hôn cô.

Trên môi truyền đến cảm xúc mềm mại khiến cho đầu óc Lạc Lan trống rỗng — ở hai phương diện cô đều có ý thức đây là tình huống hôn môi! Nhưng…… Vì sao…………

Lạc Lan hoàn toàn không có cách nào tiến hành tự hỏi chính mình, chỉ có thể trừng mắt, nhìn đầu của Zeref hơi hơi nghiêng, anh ta vô cùng xinh đẹp giống như bầu trời giữa đêm khuya, chớp lấy đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn cô —

Trong mắt tất cả đều là hình bóng của cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.