Đọc truyện [Đồng Nhân Fairy Tail] Xuyên Qua Tôi Là Sách Ma Pháp – Chương 16: Vừa mới tăng lên đổi lại càng thêm lợi ích… Ngao
… Ngao~~~
Edit: Lã Thiên Di
Beta: Moon
“Đau……” Cái ót lại có cảm giác khó chịu, hơi căng ra khiến cho Lạc Lan phải rên rỉ kêu thành tiếng: “Ba… Mẹ…… Đau……”
Tiếng làm nũng hô đau phổ biến khiến cho bàn tay vốn đang vỗ nhẹ trên mặt cô lập tức ngừng lại. Lạc Lan cảm giác được nửa người trên của mình bị di chuyển một chút, để tựa vào lồng ngực ấm áp của người nào đó.
“Lạc Lan……?” Âm thanh quen thuộc kia thử đặt câu hỏi khiến Lạc Lan cau mày. Cô muốn lắc lắc đầu, nhưng lại bị cảm giác đau đớn ở ngay ót ngăn cản – Cô bị làm sao vậy?
Đến trong thị trấn nộp bản thảo…… Đi theo Lucy lên thuyền……
Từng hình ảnh ở trong đầu cô quay tròn đảo lộn đến một màn kia.
Éc! Không sai! Lúc đó xui xẻo bị đụng vào!
Lạc Lan mạnh mẽ mở mắt ra ngồi dậy, kết quả đầu cô đụng vào cái gì đó phát ra “Binh” một tiếng. Cô kêu thảm thiết một tiếng rồi lại ngã ngược trở về, trong ánh mắt lập tức bao bọc một tầng nước mắt.
“……Au…………”
Âm thanh hàm chứa một chút thống khổ vang lên ở bên tai Lạc Lan, Lạc Lan ôm trán, yếu ớt ngẩng đầu lên nhìn, thấy – Zeref chính là đang ôm cô, lúc này anh ta đang ôm cằm cau mày đối diện nhìn cô.
— Vừa rồi cô mới đâm vào cằm của Zeref.
A…… Trách không được nó lại cưng cứng như vậy!
Lạc Lan hơn nửa ngày mới đem xúc động rơi nước mắt đè ép trở về, cô rút người lại chui vào trong lòng Zeref, nhớ tới ngày hôm nay bị lừa, bị cười nhạo, còn bị cái bàn đụng vào đầu. Cô bực tức, trong lòng tha dài âm thanh nói “Zeref –”
Nếu Zeref cùng cô đi vào trong thị trấn thì không phải đã không có chuyện này sao!
Nghe một tiếng như thế này, Zeref hiển nhiên hiểu lầm thành chuyện khác, mày cũng nhăn lại không có đứng lên, anh thở dài:
“Đừng khóc, cô đau ở chỗ nào?”
…… Ể?
Hôm nay thái độ của Zeref sao mà giống như… được hơn chút, không chỉ một chút! Bình thường anh ta cũng rất không quan tâm đến cô……
Lạc Lan ôm đầu, rất nhanh nghĩ thông suốt ra được nguyên nhân – có lẽ là vì trong thời gian dài như vậy mà cô còn chưa trở về nên anh lo lắng?
Oh My God, Zeref cũng có được một ngày sẽ lo lắng cho cô!
Quả thực không thể không vui mừng!
Lạc Lan ôm trán xoa xoa xong, vươn tay hướng về cái ót sờ đi sờ lại một chút – cô mơ hồ nhớ lại, khi ở trên thuyền đã bị cái bàn ngã lộn ngược hướng về phía mình. Vốn là cô đang muốn chạy trốn, dù sao thì nếu đứng im thì nó sẽ ngã lăn lộn hướng về cái trán của cô a, nhưng cô chỉ vừa mới xoay người lại thì thân tàu đã bị rung động làm cho cô hơi nghiêng người đi.
Lúc cô đang đưa lưng về phía cái bàn kia, kết quả cái bàn đó liền đụng vào ngay trên cái ót của cô.
Ngón tay sờ lên chỗ đau, Lạc Lan hút một ngụm khí lạnh “Hô –”, cô chịu đựng sờ soạng một vòng rồi mới yên lòng.
Hoàn hảo, không có bị trầy hay rách nào cả, chỉ là có hơi sưng lớn lên, cũng rất đau .
Đại khái là trước khi cái ót hết sưng, thì từ đây đến đó cô phải nằm ngủ sấp…… NO!
Vẻ mặt Lạc Lan như đưa đám nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra sau này, khó có được một ngày làm nũng, một tay nắm lấy vạt áo của Zeref:
“…… Đều là lỗi của anh!”
“?” Vẻ mặt Zeref đầy vẻ không hiểu.
Lạc Lan nhăn nhúm mặt: “Đều là lỗi của anh vì không theo tôi vào thành!”
Zeref đơn giản chỉ hiện ra vẻ mặt 囧, nhưng cảm giác lúc này vẫn là thuận theo Lạc Lan có vẻ vẫn tốt hơn: “…… Tôi sai rồi.”
Lạc Lan được một tấc lại muốn tiến thêm một thước: “Vậy anh sờ tay tôi một chút.”
……………………?
Zeref cảm giác có chút không đúng: “Gì?”
“Anh mau sờ!”
Căn cứ theo cách nghĩ có vẻ “tốt” của Lạc Lan, Zeref có chút không được tự nhiên vươn tay, do dự một lúc sau đó sờ tay Lạc Lan một chút.
Sờ tay hẳn là không có việc gì…… đi? Anh nghĩ như thế.
Bị Zeref sờ tay một chút, Lạc Lan trầm mặc từ ba đến năm giây.
“Sờ thắt lưng!”
“……” Zeref dời tầm mắt, nhanh chóng ở trên lưng Lạc Lan chạm vào một chút.
Lạc Lan bị anh làm cho có chút ngứa, muốn cười nhưng vẫn nhịn xuống, có thế này cô mới trả lời vấn đề mà Zeref hỏi khi nãy:
“Đụng vào cái ót.” Cô khoa tay múa chân ngay chỗ đó một chút, sau đó lại mở miệng: “Nó đã bị sưng lên thành một khối thật lớn.”
Zeref liền chạm vào, thăm dò nhìn vị trí mà cô khoa tay múa chân, cảm giác được tựa như là sưng thành một cục, anh lại chau mày:
“Đã xảy ra chuyện gì ?”
Lạc Lan không biết nên bắt đầu nói từ đâu, theo bản năng muốn vò đầu, chạm vào chỗ đau, đau cứng đờ người, không tự giác dùng tới giọng điệu thầm oán: “Anh không theo giúp tôi vào trong thành giao bản thảo, tôi đã bị người khác lừa gạt đi lên một con thuyền……”
Cô blablabla đem chuyện vào thành thẳng cho đến chuyện đầu bị đụng vào bàn nói ra hết một lần, khi nói đến hai gã kia ngã xuống đất hai lần không ngồi dậy nổi, cô lộ ra biểu tình vô cùng nghi hoặc: “Tôi rõ ràng không có làm cái gì, liền nhìn thấy hắn ta té xỉu hai lần, cũng không biết rốt cuộc là vì sao……”
Lạc Lan nói, nhìn thoáng qua Zeref, hi vọng có thể nhận được đến sự giải thích — loại cảm giác không thể dùng lẽ thường suy đoán sự tình này, có phải sẽ dùng đến lý luận ma pháp để giải thích hay không?
Nhưng Zeref dường như hoàn toàn không nghĩ đến việc muốn giải đáp ý tứ của cô, ngược lại chuyên chú nhìn chằm chằm vào cô.
Dù Lạc Lan vẫn tự giác được da mặt mình so với Zeref có dày hơn một chút nhưng… lúc này cô khó có được cảm giác không được tự nhiên – người này, làm cái gì mà nhìn chằm chằm vào cô như vậy? Cô rõ ràng không có tiết lộ chân tướng vì sao lại kêu anh ta sờ sờ a!
Lạc Lan nhanh chóng mở mang trí óc, tầm mắt của cô bỗng nhiên dừng ở trên ba-lô được đặt ở sang một bên, có lẽ trong lúc cô được “vận chuyển” trở về, Zeref đã cởi ra đặt nó ở sang một bên.
Đúng rồi! Thiếu chút nữa là cô đã quên mất tấm thảm mình mới mua!
Lực chú ý của cô lập tức từ tầm mắt của Zeref dời đi, liều mạng lôi kéo ba-lô lại lấy ra cái nhẫn kia: “Zeref! Tôi mới mua được một tấm thảm bay đó!”
“Ừ.” Zeref lên tiếng, theo ý Lạc Lan nhận lấy cái nhẫn kia, cũng không thấy anh ta đeo nhẫn lên, chỉ thấy một trận ma pháp màu lam “Oành” xuất hiện —
Một tấm thảm bay xuất hiện ở trong hang núi, ở giữa không trung bên cao bên thấp nổi lơ lửng.
“Ừm hừ hừ hừ!” Lúc này Lạc Lan đã quên mất nguyên nhân không thể nằm ngửa ở trên thảm bay: “Như vậy thì buổi tối ngủ ở bên ngoài sẽ không cảm thấy được côn trùng bò ở trên người đi!”
“……” Zeref yên lặng nghĩ — Kỳ thật ban đầu cũng không có côn trùng nào bò ở trên người cô ấy…… nhỉ?
Nhưng hiển nhiên, thời gian nửa năm đã khiến cho Zeref hiểu ra một chuyện – con gái là một loài sinh vật vô cùng kỳ diệu, trong mười người thì đã có được tám, chín người dễ dàng rơi vào suy nghĩ miên man. Ví dụ như nửa đêm sẽ có côn trùng bò lên người cô ấy…… vân vân và vân vân gì đó.
Anh theo ý Lạc Lan đem thảm bay bố trí ổn thỏa ở bên cạnh đống lửa cách đó không xa. Hai người sau khi rửa mặt xong, Lạc Lan trước hết nhào đầu vào trên tấm thảm —
“Mẹ ơi! Đau –”
Lạc Lan ôm đầu chỉ vào thảm bay: “Zeref, đi lên!”
Cô đã muốn hoàn toàn quên việc mình mua thảm bay là vì không cho phép Zeref ngồi lên trên đó, bây giờ cô chỉ có thể bất đắc dĩ trơ mắt nhìn dự tính ban đầu của mình. Cô nhìn Zeref đem ba-lô nhỏ để lên trên tấm thảm làm gối nằm, cởi áo choàng ra nằm lên trên đó, cuối cùng là nhìn về phía cô.
Lạc Lan hiểu được đây là Zeref hướng về cô ý bảo tin tức “Đã được chuẩn bị ổn thỏa” vui vẻ đánh tiếp.
Ngay cả cá nhân Lạc Lan mà nói, cô đã quen với việc cùng Zeref ngủ cùng nhau. Mùa đông, hai người cùng nhau ôm nhau sưởi ấm, mùa hè – nhiệt độ cơ thể của Zeref vẫn rất thấp, cho dù có là mùa hè oi bức thì ôm vẫn rất thoải mái.
Nhưng suy nghĩ của Zeref như thế nào, Lạc Lan không hề biết. Bất quá nhìn anh cũng không có bất kỳ phản ứng lớn nào, phỏng chừng cũng đã quen với việc này rồi.
Bởi vì cái ót của Lạc Lan không thể bị chạm vào, cô lúc này liền yên tâm thoải mái hướng lên trên người Zeref nằm sấp xuống, buồn bực đem ánh mắt nhắm lại – bởi vì cái gáy của cô bị thương, bây giờ đầu óc bị dồn nén nên đau muốn chết, chính là cần nghỉ ngơi.
Zeref nhắm mắt lại, hô hấp chậm rãi vững vàng xuống dưới.
**
“Zeref?”
“…… Ừ.”
“Ngực của tôi nhỏ sao?”
“……”
“Tôi đang nói chuyện với anh đấy. Ngực của tôi nhỏ sao?”
“………… Không nhỏ.”
“Tốt lắm. Ngủ ngon Zeref.”
“…………………… Ngủ ngon.”
Tiểu kịch trường [Chân tướng việc sờ soạng]
Lạc Lan: Anh sờ sờ tôi.
Zeref: ……?
Lạc Lan: Mau sờ!
Zeref sờ soạng tay Lạc Lan một chút.
[Lạc Lan hiểu ra được một chút, cảm thấy hoàn toàn không chán ghét…… Cảm giác Zeref đụng chạm so với tên Pháp Sư khốn khiếp kia thoải mái hơn rất nhiều.]
Lạc Lan: Sờ thắt lưng!
Zeref cảm thấy không tốt lắm: ……
Lạc Lan: Anh mau sờ!
Zeref bất đắc dĩ lại sờ soạng thắt lưng Lạc Lan một chút.
[Lạc Lan đỏ mặt, cảm giác cả người đều mềm nhũn ra hết, so với hai tên khốn khiếp xấu xí kia tốt hơn rất nhiều — vì thế liền yên tĩnh.]
Lạc Lan không có nói cho Zeref biết cô bị người khác sờ tay cùng với thắt lưng, cô theo bản năng nghĩ— Tuyệt đối không thể để cho Zeref biết được chân tướng.