[Đồng Nhân Đấu La Đại Lục] Ta Là Đệ Tử Của Đào Hoa Phái

Chương 9


Đọc truyện [Đồng Nhân Đấu La Đại Lục] Ta Là Đệ Tử Của Đào Hoa Phái – Chương 9

Tất cả ánh mắt đồng loạt hướng ra phía cửa, ánh mắt nhất thời có chút trực.

Chỉ thấy một tiểu cô nương đứng ở cửa, nhìn bộ dáng, tuổi cùng Huyết Tử và Đường Tam không sai biệt lắm, thân cao cũng cơ hồ giống nhau. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn bạch lý thấu hồng, bộ dáng phấn nộm tựa như thục thấu đích thủy mật đào, làm cho người ta có loại xúc động muốn cắn một cái. Mặc dù quần áo nàng phi thường đơn giản, nhưng nhìn qua lại hết sức sạch sẽ.

Tóc dài màu đen được bện lại thành một dải như con bọ cạp dài quá mông. Một đôi mắt to, đẹp lộ ra vẻ tò mò. Tay nàng cũng đang cầm một bộ giáo phục mới tinh.

Cô đẩy Đường Tam đang chắn nửa người của mình ra, vừa mới nhìn thấy tiểu cô nương, mắt cô đã trợn tròn, miệng có chút mở hơi to. Mũi có xác xuất sẽ chảy máu a~~, tay cầm hai bộ giáo phục đưa qua chỗ Đường Tam. Huyết Tử chạy đến trước mặt nữ hài quỳ một gối xuống điệu bộ giống như cầu hôn ” Tiểu loli nàng thật xinh đẹp, nơi đây chính thất xá a~~”

Mọi người: -_- Cái chuyện tình cẩu huyết gì đang diễn ra vậy. Người yêu cũ có ngươi yêu mới ư!

Đường Tam, hắn không biết nói gì hơn, hồi nảy lúc tới đây ai vừa nói với hắn làm người phải ngẩn cao đầu, không thể tùy tiện quỳ gối trước người khác. Là ai vừa nói a~~~

Cô bé đứng ở cửa nháy nháy đôi mắt to, bối rối đỡ Huyết Tử dậy trên mặt toát ra nụ cười tươi: “Các ngươi hảo, ta gọi là Tiểu Vũ, Vũ trong nhảy múa. Vị muội muội này ngươi cũng rất xinh đẹp”

Tiếng lòng của mỗ nữ nào đó: Làm ơn ai đó hãy gọi xe cấp cứu giúp cô với, nếu không một lát nữa cô sẽ mất máu vì chết mất. Tiểu Loli quá là dễ thương đi😻😻

Vương Thánh đứng dậy, ánh mắt nhìn Tiểu Vũ” Ngươi hảo, ta là lão đại ở nơi này. Xin hỏi, vũ hồn của ngươi là cái gì?”

Tiểu Vũ nháy nháy đôi mắt to, mỉm cười nói: “Vũ hồn của ta là thỏ. Là loại tiểu bạch thỏ rất đáng yêu.” Trong khi nàng cười lên, trên mặt hiện ra hai má lúm đồng tiền nhỏ nhắn đáng yêu, nói không lên lời động lòng người. Nhưng Tiểu Vũ à muội có biết người bên cạnh muội đang sắp die vì mất máu không.

“Túc xá bảy của chúng ta có quy định, cộng độc sinh mới tới phải thi triển một chút thực lực của chính mình” Vương Thánh không chần chờ nói.

Tiểu vũ nhìn Vương Thánh có chút quái dị: “Ngươi xác định?”

Vương Thánh gật gật đầu, nói: “Xác định.”

Tiểu Vũ mang giáo phục của mình đặt ở một bên, trên mặt toát ra vài phần hưng phấn: “Hảo a, vậy đến đây đi.”

Không đợi Vương Thánh phản ứng lại, chân phải nàng đã dựng lên, mũi chân trong nháy măt bắn ra, trực đá vào cằm Tiểu Tam. Lực lượng nhìn qua cũng không lớn, nhưng tốc độ lại phi thường nhanh, dọa Vương Thánh kinh hãi.

Thân thể chợt lóe hướng bên trái, tránh ra bàn chân đá tới, đồng thời thay phải chộp vào cổ chân Tiểu Vũ, chân phải theo thói quen tính đạp ra, bả vai hướng vào ngực Tiểu Vũ. Một thức Thiết Sơn Kháo tiêu chuẩn. Tại dưới tình huống bình thường, một chân chống đỡ thân thể của Tiểu Vũ thật bị chặn lại. Nàng tất nhiên sẽ phi ngã ra ngoài.

Nhưng là, chuyện cũng không phải tiến hành dựa theo kịch bản mà Vương Thánh đã lập ra.

Tay phải của Vương Thánh vừa mới nắm cổ chân Tiểu Vũ thì, đột nhiên cảm giác được trong tay trơn tuột, tình thế một trảo tất đắc cánh nhiên cũng thất thủ. Ngay sau đó, Tiểu Vũ đá không trúng, thuận thế nhất hoành, đã dựng lên vai hắn. Đối mặt với vai phải Vương Thánh đánh tới, hai tay nàng nhẹ nhàng cản, chân phải tại đầu vai Vương Thánh mượn lực, chân kia cũng tiếp nối mà lên.


“Ngươi thua” Tiểu Vũ quay đi nhẹ nhàng nói, vừa quay sang nàng liền mỉm cười tươi nhìn Huyết Tử đang giơ ngón tay 👍 lên.

Vương Thánh đột nhiên đứng dậy sử dụng vũ hồn của mình, đánh về phía Tiểu Vũ.

“Cẩn thận!!!” Nhìn rõ thân ảnh của hắn, Đường Tam lập tức la lên giận dữ. Tức thời chắn trước người Tiểu Vũ, nhưng một thân ảnh đã nhanh hơn hắn

” Tam Điệp Lạc Mai ” Tam lộ khoái công, sát thương địch tạo thành 44 điểm sát thương âm (tổng 3 đòn, mỗi đòn 15 điểm), phối hợp “Tiêu Dao Thân Pháp” có thể phát huy uy lực.

* Rầm *

Vương Thanh lập tức bị đánh bay ra ngoài ký túc, cánh cửa cũng theo hắn mà mở toang ra.

“Đây là lần thứ hai muội đánh người ta văng khỏi cửa rồi đấy” Đường Tam nhìn Huyết Tử nói.

Huyết Tử nhìn Đường Tam như nhớ lại cái gì đó rồi gật gật đầu, quay lại Tiểu Vũ cười tươi nói ” Không sao chứ Tiểu Vũ”

“Ta không sao ” Tiểu Vũ hoàn hồn lại, nhìn cô mỉm cười nhè nhẹ nói.

Lúc này, đệ tử của túc xá bảy lúc trước đang quan chiến đều lộ ra một bộ dáng trợn mắt há hốc mồm. Trong lòng thầm nghĩ, công độc sinh năm nay như thế nào cũng đều lợi hại như vậy? Vương Thánh từ trên mặt đất đứng dậy chạy về Huyết Tử cúi đầu.

“Đại tỷ”

Cô quay lại ngạc nhiên nhìn hắn nói: ” Hả!!! Tiểu Vũ là người đánh bại ngươi, nàng mới là đại tỷ”. Trời ạ, ai có thể nói cho cô biết vì muốn cứu tiểu loli của mình, mà bây giờ cô trở thành lão đại không.

“Không… ngươi mới là người đã đánh bại hắn, là ta quá khinh xuất khi mà chưa hạ xong đối thủ” Tiểu Vũ nhìn về phía Huyết Tử phản bác, và cứ thế hai người nhường qua nhường lại.

Ngay lúc này một gã cộng độc sinh khác đi ra nói với Huyết Tử và Tiểu Vũ ” Cả hai đều đánh bại Vương Thánh, nhưng nhìn Huyết Tử có vẻ chững chạc hơn. Nếu như vậy, sao không để Huyết Tử làm đại tỷ, Tiểu Vũ làm nhị tỷ. ”

Nghe hắn nói xong tất cả các cộng độc sinh khác đều cùng nhau đồng loạt gật đầu trừ Đường Tam. Trong mắt Tiểu Vũ tâm tình mừng rỡ đại thịnh: ” Nhị tỷ? Tựa hồ rất nhiều trò vui, hảo. Vậy sau này ta là nhị tỷ của các ngươi. Làm công độc sinh này tựa hồ rất tốt.”

Tiểu Vũ lựa chọn chiếc giường bên cạnh Huyết Tử, bỏ hành trang của mình từ trên lưng xuống phóng cùng một chỗ với giáo phục.

Chính tại đây thì, một gã sư phụ hơn ba mươi tuổi từ bên ngoài đi đến: “Công độc sinh mới tới đâu? Đứng ra một chút.”

Đường Tam, Huyết Tử và Tiểu Vũ đồng thời từ trên giường mình đứng lên.


Vị sư phụ này tướng mạo bình thường, tóc màu đạm lục, trong tay ôm một bộ đồ giường: “Người nào là Đường Tam và Huyết Tử?”

Đường Tam và Huyết Tử đứng lên một chút.

Sư phụ nói: “Ta gọi là Mặc Ngân, các ngươi có thể gọi ta là Mặc sư phụ, đây là Đại sư cho hai ngươi bộ đồ giường.”

Đường Tam tiếp nhận chúng, mặc dù mặt ngoài cũng không hoa lệ, một cỗ khí tức kiền sảng xông vào mũi, cũng đều là mới tinh. Trong đó còn có một cái gối đầu. Hiển nhiên Đại sư đã vì họ mà suy nghĩ chu đáo.

Mặc Ngân nói: “Đường Tam, Huyết Tử, Tiểu Vũ các ngươi là công độc sinh một niên cấp, sau này các ngươi phụ trách quét dọn hoa viên phía nam thao trường. Mỗi ngày mười đồng hồn tệ, nhớ kỹ, mỗi ngày đều phải quét dọn. Nhất là tạp vật nhất định phải thanh lý sạch sẽ. Nếu không sẽ khấu trừ tiền lương của các ngươi. Nếu như có hiện tượng làm việc không tích cực, học viện có quyền đuổi học các ngươi. Nghe rõ rồi chứ?”

Đường Tam, Huyết Tử, Tiểu Vũ đồng thời gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Mặc Ngân nói: “Ngày mai là lễ khai giảng. Ngày kia bắt đầu chính thức đi học, một niên cấp đi học ở ban một của tầng một giáo học lâu, ngày kia các ngươi chuẩn bị đi học là được. Từ ngày kia bắt đầu, các ngươi bắt đầu công việc bình thường. Ta sẽ không ngừng kiểm tra. Tốt lắm, các ngươi đi nghỉ ngơi trước đi. Vương Thánh, ngươi lớn nhất nơi này, mang quy củ nói cho bọn họ một chút.”

“Chăn màn? Đây tựa hồ là một vấn đề.” Tiểu Vũ ngơ ngác nhìn chăn màn trong tay Đường Tam và Huyết Tử trong mắt toát ra vài phần xấu hổ.

” Chăn của ta nhìn cũng rất lớn, hai người cũng không phải vấn đề lớn, như vậy chúng ta mang giường để cùng một chỗ, như vậy chúng ta đều có để dùng phải rồi.” Huyết Tử nhìn Tiểu Vũ nói, cô làm sao có thể để tiểu loli của mình chịu lạnh được.

Tiểu Vũ nhìn cô cười tươi nói: ” Hảo, cảm ơn ngươi Tử nhi ” Sau đó đẩy giường của mình vào bên cạnh giường Huyết Tử. Tiểu Vũ tiếp nhận chăn trong tay cô, đầu tiên mang đệm trải ra trên giường. Cái chăn này là người trưởng thành sử dụng, quả thật rất lớn, mặc dù không cách nào phủ kín cả hai giường, nhưng cũng có thể bao trùm hơn bảy mươi phần trăm.

Vương Thánh nói: “Đi ăn cơm trưa thôi, Tử nhi tỷ, Tiểu Vũ tỷ, Đường Tam, cùng đi đi.”

Vừa nghe thấy ăn, Tiểu Vũ lập tức nhảy dựng lên, hưng phấn nói: “Hảo a. Ăn cái món ngon gì?”

Vương Thánh và các công độc sinh mặt đối mặt, cười khổ nói: “Công độc sinh chúng ta có thể ăn cái gì tốt? Tại thực đường tùy tiện mua một chút thức ăn rẻ hoặc nhất hạ là được.”

Đường Tam lắc lắc đầu nói: “Các ngươi đi đi, ta không đi đâu.” Trong nhà nghèo một đồng không có, tiền của Đường Hạo đều mua rượu uống, vì không để đói bụng, hắn đặc ý mang theo một chút lương khô, là hắn tự mình làm. Đơn giản là no bụng thì không có vấn đề gì. Ngày kia, sau khi bắt đầu công việc thì sẽ có tiền lương.

Vẻ hưng phấn trên mặt Tiểu Vũ đột nhiên đọng lại một chút: “Ăn cơm có đúng hay không phải tiêu tiền? Chính là cái kia hồn tệ gì gì đó?”

Hồn tệ?? Trong lúc mọi người không chú ý cô khẽ mở hệ thống, đem kim tệ và bạc đổi thành hồn tệ. Sau đó mỉm cười đi lại chỗ Đường Tam kéo hắn dậy đi tới chỗ Tiểu Vũ nói: ” Tam ca, Tiểu Vũ chúng ta cùng nhau đi ăn đi. Hôm nay ta bao, Vương Thánh dẫn đường đi”


Đường Tam kinh hãi nhìn về Huyết Tử rồi ghé vào tai nàng nói nhỏ: ” Như vậy không ổn đâu Tử nhi? Khi mà…” Hắn còn chưa nói xong Huyết Tử đã ngắt ngang lời ” Lúc trước muội có mang một ít ngân lượng, khi mới tới Nặc Đinh Thành muội đã đổi thành hồn tệ rồi”

Nhóm mười hai người ra khỏi túc xá bảy, dưới sự hướng dẫn của Vương Thánh đi tới căng tin. Căng tin ở bên trong giáo học lâu, phải xuyên qua cả thao trường.

Lúc này, trên thao trường đã bắt đầu náo nhiệt, có thể thấy không ít đệ tử mặc giáo phục của học viện hướng giáo học lâu đi tới, hiển nhiên cũng tới ăn cơm.

Thực đường của Nặc Đinh sơ cấp hồn sư học viện rất lớn, có thể dung nạp sáu ban cấp thêm cả sư phụ tổng cộng là hơn ba trăm người ăn cơm. Lúc này, trong căng tin nổi lên từng đợt huyên náo. Căng tin có tất cả hai tầng, sảnh của một tầng thì có ba trăm chỗ ngồi.

“Này không phải Vương Thánh cùng những tiểu quỷ nghèo sao?” Vừa mới bước vào căng tin thì một thanh âm không hài hòa truyền đến.

Nói chuyện chính là một người nhìn qua có tướng mạo anh tuấn, nam đệ tử ước chừng mười một, mười hai tuổi, trong mắt tràn đầy vẻ kinh thường, chính đang hướng bọn Vương Thánh móc ngón tay: “Cùng quỷ chính là cùng quỷ, sợ rằng vĩnh viễn cũng không có thể lên lầu hai ăn cơm.”

Trên đường đi tới căng tin, Vương Thánh đã mang quy củ của lão đại túc xá bảy là phải vì công độc sinh xuất đầu nói cho Tiểu Vũ và Huyết Tử, Tiểu Vũ sảng khoái đáp ứng. Lúc này thấy có người khiêu khích, nhất thời tức giận lên: “Ngươi là ai, lầu hai có gì đặc biệt hơn người?”

Một gã công độc sinh bên người Tiểu Vũ thấp giọng nói vào tai nàng: “Lầu hai là nơi một mình ăn cơm một chỗ. Giá rất cao, chúng ta quả thật ăn không nổi.”

Vóc người Tiểu Vũ và Đường Tam không sai biệt lắm, trước bị Vương Thánh che ở phía sau, lúc này đi ra, những đệ tử trên cầu thang tất nhiên thấy được bộ dáng của nàng, mắt của nam học viên vừa nói chuyện nhất thời sáng ngời: “Tiểu muội muội thật xinh đẹp a, đáng tiếc là một công độc sinh. Vương Thánh, bây giờ lão tử muốn đi ăn cơm, lần này bỏ qua cho ngươi.”

Nói xong, một đám theo cầu thang đi lên lầu hai.

Tiểu vũ nhấc chân định đuổi theo, lại bị một tay Huyết Tử giữ lại: ” Chó qua đường sủa bậy, ngươi chấp làm gì” Giọng cô phát ra không lớn cũng không nhỏ nhưng đủ để tất cả những người trong căng tin nghe thấy. Đám người đang đi lên cầu thang khựng lại, nam học viên vừa rồi quay xuống nhìn cô.

“Xú nha đầu, ngươi dám nói ta là chó” Hắn tức giận chỉ tay về phía cô nói

Huyết Tử mỉm cười nhè nhẹ hướng về phía Vương Thánh nói: ” Vương Thánh, vừa rồi ta có nói ai là chó sao?”

“Không a~~”

Nghe Vương Thánh nói xong nụ cười của cô còn tươi hơn” Vậy mà lại có người tự nhận mình là chó a~”

Những cộng độc sinh khác nghe cô nói xong đều không nhịn được cười, nam học viên nhìn cô căm phẫn, sự nhục nhã cùng với tức giận hòa trộn lại với nhau. Hắn xuất vũ hồn lao từ cầu thang tới chỗ, lúc này cô đang quay lưng lại với hắn.

“Cẩn thận” Tiểu Vũ bên cạnh Đường Tam hô lên, đang xông ra định giúp Huyết Tử che chắn thì Đường Tam bỗng giữ tay nàng lại. Hắn quay sang nhìn nàng khẽ lắc đầu.

Huyết Tử một cái cũng không quay đầu lại, ngay khi hắn sắp đánh tới, cô quay người tay phải trên không trung uyển chuyển nhẹ nhàng. Nhưng một chưởng đánh vào lồng ngực hắn, uy áp không hề nhẹ như vẻ bề ngoài. Đây là Ngũ Khí Trình Tường nhu kình ngoại phòng, 1 chưởng khiến mục tiêu bị 23 điểm Nhu sát thương (tổng 1 đòn, mỗi đòn 90 điểm).

* Bịch *

Nam học viên bị đánh bay ngã người trên cầu thang, những tên khác vội chạy xuống đỡ hắn dậy.

“Xú nha đầu, các ngươi chờ đó” Nói rồi hắn cùng đám học viên khác bỏ đi


Những cộng độc sinh khác nhìn thấy một màn như vậy không khỏi hả hê trong lòng. Đại tỷ và nhị tỷ của bọn họ thật lợi hại, một người thì lời nói nhẹ nhàng nhưng lục sát thương cao, một người nhìn vẻ ngoài nhu mì nhưng không dễ chọc. Kiếp sống sau này trong học viện của bọn họ xem ra đỡ khổ rồi a~~.

Đường Tam nhu hòa xoa đầu Huyết Tử, đối với hắn nàng làm gì cũng có lí lẽ và đúng đắn. Đột nhiên Đường Tam thấy được một vị người quen, vội vàng dắt theo Huyết Tử đi tới: “Sư phụ, ngài cũng tới ăn cơm.”

Tới đúng là Đại sư, hướng hai người gật đầu nói: “Đã thu thập tốt đồ chưa?”

Đường Tam cung kính gật đầu nói: “Cảm ơn chăn màn của sư phụ.”

Đại sư vỗ vỗ vai của hắn: “Theo ta lên lầu hai ăn cơm đi. Sau đó ta mang các ngươi đi tới chỗ ta ở.”

Đường Tam lắc lắc đầu, nói: “Dạ không, sư phụ, bọn con và bạn cùng phòng cùng đi ăn.” Cho tới bây giờ hắn đều không muốn làm một cái đặc lập độc hành đích nhân.

Đại sư cũng không kiên trì, gật đầu nói: “Được, các ngươi làm như vậy là đúng. Đi thôi. Ăn cơm xong thì đứng tại cửa thực đường chờ ta.” Nói xong cũng tự mình đi lên lầu hai.

Vương Thánh đi tới bên người Đường Tam: “Hai ngươi biết Đại sư?”

Huyết Tử gật đầu nói: ” Người là sư phụ của bọn ta.”

Vương Thánh với bộ dạng cổ quái nói: “Không thể nào. Hai ngươi bái Đại sư làm sư phụ? Thực lực của hắn không có gì.Tại học viện chúng ta, Đại sư chỉ là một nhân vật khách khanh mà thôi. Nghe nói bởi có quan hệ với Viện trưởng mới được ở lại học viện. Nói khó nghe một chút, chính là một người ăn nhờ. Nghe nói, đại sư gần năm mươi tuổi rồi mà còn không có đột phá cảnh giới Đại hồn sư, vũ hồn chỉ có hai mươi chín cấp. Sợ rằng cả đời cũng không có khả năng sẽ đột phá.”

Đường Tam ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Vương Thánh: “Nếu ngươi không muốn cùng ta luận bàn một lần nữa, xin ngươi không nên tự đánh giá sư phụ ta. Đây là lần đầu tiên, ta hy vọng cũng là lần cuối cùng. Cảm ơn ý tốt của ngươi.”

Nói xong, hắn cầm tay Huyết Tử kéo đi tới bàn ăn, thuận theo tự nhiên Huyết Tử cầm lấy tay Tiểu Vũ kéo đi luôn.

Mọi người: -_- Chuyện gì đang xảy ra thế này??

🐤🐤🐤🐤

Cơm nước xong ai về ký túc nấy, cô cùng Đường Tam đứng ở cửa lẳng lặng chờ đợi. Đợi chừng nửa canh giờ, Đại sư rốt cục từ căng tin đi ra, cùng hắn đi ra còn có một người trung niên nhân cũng tầm tuổi hắn.

Người trung niên mặc một kiện trường bào, tướng mạo so với Đại sư anh tuấn hơn vài phần, cằm có chút hơi nhọn, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa.

“Đi thôi! Tiểu Tam, Tử nhi.” Đại sư hướng Đường Tam và Huyết Tử đang đứng ở cửa gọi.

Người trung niên bên cạnh Đại sư cười nói: “Đây là đệ tử ngươi mới thu?”

Đại sư gật đầu.

Người trung niên vỗ vai Đại sư: “Tốt, chúc ngươi thành công. Ta đi trước.” Nói xong, hắn nhìn Đường Tam và Huyết Tử một cái, lúc này mới hướng cái phương hướng kia đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.