[Đồng Nhân Đấu La Đại Lục] Ta Là Đệ Tử Của Đào Hoa Phái

Chương 7: Nặc Đinh Thành


Đọc truyện [Đồng Nhân Đấu La Đại Lục] Ta Là Đệ Tử Của Đào Hoa Phái – Chương 7: Nặc Đinh Thành

Trong hơn nửa tháng thời gian kế tiếp, Đường Tam mỗi ngày đều luyện tập phương pháp rèn mượn lực quay búa mà Đường Hạo dạy hắn, mặc dù hắn có Khống Hạc Cầm Long trợ giúp, có Tử Cực Ma Đồng giúp mình xác định vị trí nên búa, nhưng phương pháp rèn này so với hắn tưởng tượng còn khó nắm giữ hơn.

Còn đối với Huyết Tử thì có vẻ nhàn hạ hơn, hằng ngày cô không ngừng tu luyện ngồi thuyền, luyện tập thể lực. Nếu lúc trước phải đi đánh quái để nhận Exp thì cái này chỉ cần tu luyện và tịnh tâm. Hiện tại cô đã lên thành 15 cấp, nếu là người thường thì sẽ rất tự hào với thành tích này nhưng với cô thì không.

Sáng sớm, Đường Tam cùng Tử nhi trên núi ngồi thuyền, bởi vì mỗi ngày đều luyện tập Tử cực ma đồng, buổi sáng lại không ngừng tu luyện, Tử cực ma đồng so với trước kia đã có không nhỏ tiến bộ, mắt hắn có thể tại trong vòng mười thước đã có thể nhìn rõ ràng động tác đập cánh của những con côn trùng rất nhỏ. Nếu không phải Huyền thiên công không thể đột phá bình cảnh, Đường Tam tin tưởng bản thân tại các phương diện khác còn có thể tiến bộ hơn nữa.

Đường Tam quay sang nhìn Huyết Tử nói: ” Muội cảm thấy như thế nào, Tử nhi ”

Cô mở mắt quay sang nhìn hắn rồi thở dài ” Nội công, võ công đều phải tu luyện lại từ đầu, bây giờ lại thêm một cái võ hồn nữa. Aizz….”

“Muội còn có ta ở đây mà, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi” Đường Tam khẽ cười xoa đầu cô.

Sau đó hai người chạy về nhà, đi vào nhà trong, đồng dạng chuyện mỗi ngày hắn làm, dần thành thói quen. “Ba ba, ăn cơm thôi.” Đường Tam hướng nhà trong kêu lên

Cô từ trong bếp đi ra đặt tô canh lên bàn rồi ngồi xuống đợi Đường Hạo ra ngoài, mấy tháng này ngoài Đường Tam ra thì Đường Hạo đối với cô rất tốt thỉnh thoảng cũng sẽ hỏi thăm, nói chuyện một chút.

“Tiểu tam, Tử nhi sáng sớm các ngươi đi làm gì đó?” Đường Hạo đạm thanh hỏi.

Đường Tam nói: “Ta cùng Tử nhi đi ra ngoài rèn luyện thân thể. Sáng sớm mỗi ngày chúng ta đều ra ngoài chạy bộ.” Chuyện này cũng không có tính là nói dối, xác thật hắn đi “rèn luyện” còn Huyết Tử thì luyện nội công.

“Ân.” Đường Hạo cũng không có truy cứu nhàn nhạt nói:” Hôm nay ngươi không cần tái luyện tập chú tạo nữa, hai ngươi vào thu thập đồ vật, ngày mai lão Kiệt Khắc mang các ngươi tới Nặc Đinh thành.”

Đường Tam có chút sửng sốt cô cũng ngơ người ra đó, xong Đường Tam nói:”Nặc Đinh thành? Đi làm gì?”

Đường Hạo liếc mắt nhìn hắn một cái nói:” Các ngươi không phải muốn học tập năng lực hồn sư sao? Lão Kiệt Khắc mang hai ngươi tới Nặc Đinh sơ cấp hồn sư học viện làm một học viên, chứ ở nơi này các ngươi nghĩ bản thân có thể học được cái gì chứ.”

Nghe cha nói xong, tim Đường Tam có chút đập mạnh, trong lòng có cảm giác hưng phấn khó nói lên lời.


” Thúc thúc, ngài như thế nào lại thay đổi chủ ý vậy?” Vừa nói cô múc một muỗn canh bỏ vào trong chén rồi húp

Đường Hạo bị hỏi lại nói:”Vậy các ngươi chính là không muốn đi?”

Đường Tam nói:”Chính là con đi rồi thì không có ai làm cơm cho ba ba ăn.” Lúc này hắn đã hiểu được, cha sở dĩ hôm nay dậy sớm như vậy cũng là vì đi tìm thôn trưởng.

Đường Hạo lãnh đạm nói: “Ta còn phải cần ngươi chiếu cố hay sao? Ngươi đi là được, đây chính là con đường ngươi chọn. Thánh Hồn thôn hàng năm có một danh ngạch, nhưng năm nay ngoại lệ, cũng không cần lãng phí, ta giao cho ngươi phương pháp chú tạo có thể cho ngươi ở trong thành tuỳ ý làm một gã học đồ trong lò rèn, học phí cùng phạm phí hẳn là đủ dùng.”

Mặc dù Đường Hạo nói rất lãnh đạm, nhưng Đương Tam lại cảm động mắt đỏ lên, mấy tháng nay mặc dù thái độ của Đường Hạo đối với hắn không có thay đổi, nhưng theo Đường Hạo dạy hắn chú tạo, nam nhân cao lớn trước mắt này đã càng ngày càng cho hắn cái loại cảm giác của một người cha.

Đường hạo nói:”Ta cho ngươi đi Nặc Đinh là có điều kiện, đáp ứng điều kiện của ta ngươi mới có thể đi.”

“Ta đáp ứng.” Đường Tam nói không có chút do dự.

Đường Hạo nhíu mày:”Ngươi ngay cả yêu cầu của ta cũng không hỏi qua đã dễ dàng đáp ứng sao? Làm một nam nhân đã đáp ứng một chuyện với người khác thì nhất định phải làm được, không nên thất hứa.”

Đường Tam rất tự nhiên nói:”Bất luận ba ba muốn ta làm gì, ta cũng đáp ứng. Ba ba dám chắc muốn tốt cho ta.”

Đường Hạo ngẩn người, Đường Tam nói rất tuỳ ý, nhưng cái loại tín nhiệm một cách tự nhiên này làm tâm tình hắn có chút biến hoá.

“Bất luận ngươi sau này tu luyện hồn lực như thế nào, ta muốn ngươi đáp ứng ta không được cho chuy tử vũ hồn tham gia hồn hoàn, thậm chí không cho bất luận kẻ nào chứng kiến nó xuất hiện. Càng đừng cho người khác biết ngươi là song sinh vũ hồn. Ngươi có thể làm được chứ?”

Đường Tam có chút sửng sốt:”Vậy còn vũ hồn Lam ngân thảo thì sao?”

Đường Hạo nói:”Vũ hồn Lam ngân thảo ngươi có thể tuỳ tiện sử dụng, tu luyện, tham gia vũ hồn gì cũng không thành vấn đề. Song sinh vũ hồn cũng không cần cả hai vũ hồn đều phải tăng lên hồn lực mới có thể tu luyện, chỉ cần một vũ hồn có hồn hoàn, hồn lực tăng tới bình cảnh tự động tiêu thất.


Đường Tam nói:” Nói cách khác, sau này ta chỉ được sử dụng vũ hồn Lam ngân thảo đúng không?

Đường Hạo gật đầu: “Trừ khi gặp phải trường hợp nguy hiểm đe doạ tính mạng, nếu không không được sử dụng chuôi chuy tử.”

“Được, ta đáp ứng ngài.” Đường Tam trịnh trọng gật đầu, đối với hắn mà nói, tu luyện hay không tu luyện vũ hồn hay sử dụng hồn hoàn đều không có vấn đề, chỉ cần tìm được phương pháp đột phá bình cảnh huyền thiên công vậy là đủ rồi.

Đường Hạo quay sang nhìn cô định nói gì nhưng đột nhiên đơ người lại, cô hiện tại đang ăn cơm trên bàn đồ ăn chỉ còn lại một nữa. Không phải là cô bất kính đâu nha, chẳng qua là hai người họ lo nói chuyện thôi. Đường Hạo không nói gì nữa tập trung ăn uống xong xuôi mới nói tiếp ” Còn nữa, Tử nhi ngươi cũng không được để lộ vũ hồn thứ hai của mình đâu đấy”

“Ân, con biết rồi thúc thúc” Nói xong cô cùng Đường Tam ai nấy trở về phong thu thập đồ đạc.

🐤🐤🐤🐤🐤🐤🐤🐤🐤🐤🐤🐤

Lão Kiệt Khắc đã tới, có lẽ vì nguyên nhân muốn đi Nặc Đinh thành, hôm nay lão đặc biệt bận một thân quần áo mới, nhìn qua cũng tăng them vài phần quắc thước.

“Tiểu Tam đi thôi, ngươi cứ như vậy quỷ ba ba ngươi lại bắt ngươi quay lại.” Lão Kiệt Khắc bắt chuyện nói với Đường Tam.

Đường Tam hướng Kiệt Khắc làm một cái ra hiệu cấm thanh:”Gia gia ngài nhỏ tiếng một chút, ba ba không thích nhất khi đang ngủ mà bị người khác làm phiền.” Vừa nói hắn vừa rút trong lò ra một miếng gỗ cháy dở viết vài chữ lên mặt đất rồi quay đầu lưu luyến nhìn thoáng qua cửa phòng phụ thân, lúc này mới xách bao quần áo cùng lão Kiệt Khắc và Tử nhi yên lặng rời đi.

Đi ở trên đường, Đường Tam yên lặng đi theo lão Kiệt Khắc, thỉnh thoảng lại quay đầu hướng thôn trang nhìn lại.

“Tiểu Tam, không muốn rời xa thôn hay không muốn rời xa lão tửu quỷ ba ngươi?” Kiệt Khắc sờ đầu Đường Tam mỉm cười hỏi.

“Cả hai đều có một chút.” Đường Tam thấp giọng trả lời.


Cô đi bên cạnh nhẹ nhàng an ủi hắn ” Rồi sẽ được gặp lại thôi”

Đường Tam nhìn cô nhẹ nhàng gật đầu một cái rồi quay sang hỏi lão Kiệt Khắc ” Kiệt Khắc gia gia, ngài có thể nói cho ta chuyện học viện được không? Đó cuối cùng là địa phương nào?”

Kiệt Khắc mỉm cười nói:”Học viện đương nhiên là địa phương để học tập, mặc dù ta cũng chưa tới đó, nhưng đại để cũng có chút rõ ràng. Thôn chúng ta hàng năm cũng có một danh ngạch học viên tham gia, nhưng đã qua nhiều năm không có học viên đi học tập. Điều kiện ưu đãi của học viên cũng có rất nhiều như miễn trừ học phí cùng trụ phòng phí chỉ cần bỏ tiền ra ăn là đủ rồi. Ngươi có thể tại học viện làm một chút công việc đơn giản để đổi lấy thức ăn, tỷ như dọn dẹp phòng học hay đại loại như vậy. Tổng thể mà nói học viên tại học viện gần như là miễn phí, chứ nếu phải đóng tiền học phí chúng ta loại cùng người nghèo làm sao chịu nổi gánh nặng đó.

Đường Tam nói: “Ba ba nói đợi ta tới học viện rồi tìm một lò rèn rồi làm công.”

“Ngươi? Tới lò rèn làm công? Nói chuyện buồn cười! Ta xem Đường Hạo thật là điên rồi.” Lão Kiệt Khắc tức giận nói: “Ngươi được bao nhiêu tuổi, còn chưa cao bằng chiếc chú tạo chuy. Có cái lò rèn nào chịu thu một cái người làm công như ngươi, càng huống làm thợ rèn cũng không thu được bao nhiêu, ngươi chỉ cần tại học viện học tập tốt là đủ rồi.”

Cô đi ngay cạnh nghe hai người họ nói chuyện, thỉnh thoảng mở hệ thống ra xem bản đồ. Sống ở đây vài tháng cô cũng biết được một chút chuyện, đầu tiên là bản đồ chỉ cần là nơi nào cô đi đến thì chắc chắn nó sẽ tự động lưu lại. Sau này cô có thể dịch chuyển tùy ý.

🐤🐤🐤🐤

Cổng thành Nặc Đinh

Mặc dù Nặc Đinh thành cũng không tính là thành thị lớn, nhưng bởi vì cách biên giới Thiên Đấu đế quốc rất gần cho nên thành tường kiến tạo cũng rất dày. Đường Tam cùng lão Kiệt Khắc giống người đi đường khác sau khi tiếp nhận kiểm tra xong trực tiếp tiến vào trong thành.

“Tiểu tam, Tử nhi! Đợi gia gia đưa các ngươi tới học viện ta sẽ quay trở về, hai ngươi tại học viện cần phải nghe lời sư phụ nói, ngàn vạn lần không nên tự tiện rời học viện. Đợi sau khi chấm dứt học kỳ gia gia quay lại đón các ngươi, khi đó không sai biệt lắm cũng qua một năm.”

Đường Tam dù sao cũng là lần đầu tiên rời nhà, trong lòng cũng có chút bối rối, hạ ý thức nói: “Kiệt Khắc gia gia, ngài tại sao lại rời đi nhanh như vậy?”

Lão Kiệt Khắc cười khổ nói:” Lữ quán không phải là nơi những người nghèo khổ như chúng ta có thể ở lại. Ngươi nhất định không được phụ sự kỳ vọng của ta, đợi gia gia lần sau gặp ngươi, hy vọng ngươi đã thành hồn sư, như vậy Thánh Hồn thôn chúng ta cũng vì ngươi mà tự hào.”

Học viện Nặc Đinh sơ cấp hồn sư toạ lạc tại phía tây thành, lão Kiệt Khắc hướng người dân trong thành hỏi vài lần rồi trực tiếp mang Đường Tam và Huyết Tử đi tới.

Xa xa, bọn họ đã chứng kiến một tòa cổng môn, cổng môn rộng chừng hai mươi thước, cao cũng hơn mười thước, đều được tạo thành từ nham thạch cứng rắn, phía dưới là hai phiến cửa thiếc dày màu đen. Đằng sau thiết sách có thể chứng kiến không khí u tĩnh, một con đường rộng nối thẳng vào trong, hai bên đường rất nhiều cây cối cao lớn.

Giữa cổng môn có bốn chữ to: Nặc Đinh học viện.


Lão Kiệt Khắc mang theo Đường Tam và Huyết Tử vừa tới đại môn lập tức đã bị một thanh niên gác cổng cản lại:”Có chuyện gì? Địa phương này là nơi hạ nhân các ngươi có thể tới hay sao?”

Lão Kiệt Khắc tại Thánh Hồ thôn xem như cũng phong quang, nhưng tới Nặc Đinh thành nhìn bộ dáng giống như hạ nhân, ngay cả hắn cái tên gác cửa từ ánh mắt cũng có thể nhìn ra vài phần khinh thường.

Lão Kiệt Khắc cười đãi bôi nói: “Vị tiểu huynh đệ này, chúng ta từ Thánh Hồn thôn tới, hai hài từ này là danh ngạch học viên năm nay thôn chúng ta đưa tới, ngài xem chúng ta cần phải làm những thủ tục gì?”

Môn phòng(gác cổng) nhíu mày, có chút âm dương quái khí nói: “Nhà tranh còn có thể xuất Phượng Hoàng sao? Một cái thôn nhỏ cũng có người bản thân sở hữu hồn lực? Chính là đã nhiều năm học viện chưa từng có danh ngạch học viên. Các ngươi không phải mạo danh chứ.”

Lão Kiệt Khắc trong mắt hiện lên một tia tức giận, nhưng vẫn phải nhẫn xuống xuất ra khai cụ chứng minh do chấp sự vũ hồn điện Tố Vân Đào đưa cho môn phòng.

Môn phòng tiếp nhận chứng minh, thượng hạ nhìn(nhìn trên, nhìn dưới) một chút: “Vũ hồn Lam ngân thảo? Còn Tiên Thiên mãn hồn lực? Buồn cười, cái này thực là trò cười lớn nhất thiên hạ, ta ở học viện cũng đã làm việc được bốn năm còn không có nghe qua đệ tử sở hữu Tiên Thiên mãn hồn lực, tiểu tử này vũ hồn lại còn là Lam ngân thảo, còn có thể mãn hồn lực? Ta xem, cái chứng mình do vũ hồn điện cấp này nhất định là ngươi nguỵ tao rồi. Bất quá, nữ hài tử này có thể qua được”

Huyết Tử ngửa mặt lên nhìn hắn, ngay cả một tên gác cổng mà cũng có thể cao ngạo như vậy, cô tự hỏi những học viên trong này sẽ ra sao. Thân thể di chuyển không nhanh không chậm đứng trước mặt hắn, một quyền từ tay đấm vào bụng khiến hắn khụy nửa người xuống, chớp nhoáng vận nội công từ tay chưởng lên ngực hắn. Tên gác cổng bay ra đằng sau người đập vào cánh cổng, lực có thể nói là mạnh chứ không làm sao mà cánh cửa to như vậy lại có thể mở ra.

* Rầm *

Cánh cửa học viện được mở toang ra, tên gác cổng nằm lăng trên mặt đất phun ra một ngụm máu. Cô còn đang muốn đánh hắn vài cái nữa nhưng Đường Tam nhanh chóng nắm chặt tay cô lại thì thầm bên tai ” Hắn mà chết thì sẽ xảy ra chuyện lớn đó, bình tĩnh nào Tử nhi”. Kiệt Khắc cũng đi lại cảng cô lại nếu không ở đây sẽ xảy ra án mạng mất.

“Chuyện gì mà lại ồn ào vậy?” Đúng lúc này thì một âm thanh mạnh mẽ vang lên

Tên gác cổng nằm ở dưới đất cố gắng ngửa mặt lên nhìn về phía người đi lại ” Đại….. Đại sư” Giọng của hắn lắp một phần vì run sợ, một phần thì cơ thể đau nhức nói không ra tiếng.

Đường Tam quay đầu nhìn lại, trong lúc đó một người có tầm vóc trung đẳng thoáng có chút yếu ớt. Nam tư không biết từ lúc nào đã đi tới bên người bọn họ. Nhìn qua bộ dáng người này ước chừng bốn năm mươi tuổi, tóc ngắn màu đen, tướng mạo rất bình thường, hai tay ở khoanh tại phía sau, trên người nhìn qua có chút đặc thù khí chất, hai mắt lúc đó mở lớn trong đó mang theo vài phần hoà hoãn dễ gần.

Chỉ liếc mắt nhìn môn phòng một cái, cũng không để ý tới hắn, hướng lão Kiệt Khắc nói: “Lão tiên sinh, có thể hay không đưa chứng minh của Vũ Hồn điện cho ta xem?”

Không biết tại sao mặc dù ánh mắt đại sư cũng không lợi hại, nhưng Đường Tam và Huyết Tử có cảm giác bị nhìn thâu suốt tới tận đáy lòng.

“Chứng minh là thật, lão tiên sinh, chuyện vừa rồi ta đại biểu cho học viện hướng ngài xin lỗi. Hai đứa nhỏ này giờ giao cho ta đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.