[Đồng Nhân Đấu La Đại Lục] Ta Là Đệ Tử Của Đào Hoa Phái

Chương 17: Tà Hỏa Phượng Hoàng - Mã Hồng Tuấn


Đọc truyện [Đồng Nhân Đấu La Đại Lục] Ta Là Đệ Tử Của Đào Hoa Phái – Chương 17: Tà Hỏa Phượng Hoàng – Mã Hồng Tuấn

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Khi Huyết Tử tỉnh lại, ngoài trời đã tối dần, mở hai con mắt mơ màng, cô phát hiện mình đang nằm trong một gian phòng.

Căn phòng không lớn lắm, ước chừng hơn mười thước vuông, ngoại trừ cái giường hắn đang nằm, bên cạnh còn có cái giường khác. Tiểu Vũ đang ngồi trên giường gương mặt lo lắng nhìn cô, thấy cô mở mắt dậy gương mặt nàng nhanh chóng tươi tắn hẳn.

“Đây là đâu?” Huyết Tử khàn khàn hỏi, trong cơ thể thoáng chút hư nhược.

Tiểu Vũ vui mừng đáp: “Đây là ký túc xá của chúng ta, sau này chúng ta lại ở cùng một gian rồi.”

Huyết Tử chống người ngồi dậy, nội lực tiêu hao quá nhiều, nếu không cố gắng khôi phục lại, sẽ ảnh hưởng tới tốc độ tu luyện của chính bản thân.

Đêm dài tĩnh lặng, cả Sử Lai Khắc học viện hoàn toàn yên tĩnh. Ban ngày khảo thí, chính là giống như Đái Mộc Bạch suy đoán, ngoại trừ năm người, không còn ai có năng lực thông qua ba cửa. Năm nay, là năm Sử Lai Khắc học viện thu được nhiều đệ tử nhất.

Sáng sớm.

Ngay từ sáng sớm Huyết Tử đã ngủ dậy, nhanh chóng gấp chăn mềm ngay ngắn rồi vscn mới ra ngoài. Qua một đêm nghỉ ngơi nội lực của Huyết Tử đã khôi phục. Vừa đi ra khỏi ký túc xá không bao lâu thì cô bắt gặp Đường Tam.

“Tam ca ”

Đường Tam đang đi tới địa điểm mà Triệu Vô Cực khảo hạch hôm qua để thu nhặt lại ám khí của mình. Thì có một giọng nói quen thuộc từ đằng sau gọi hắn ” Tử nhi, muội còn đang bị thương nên quay lại giường nghĩ đi.”

Cô phồng má nhìn hắn nói ” Muội thấy ổn hơn rồi, mà huynh định đâu vậy?”

Đường Tam xoa xoa đầu cô ” Ta đi nhặt lại ám khí ngày hôm qua ”

“Ta đi với huynh ”


“Ân”

*******

Sau khi nhặt hết ám khí, Đường Tam và Huyết Tử nhảy lên nóc nhà của một gian phòng, quay về phía đông, tiếp tục tu luyện. Khi mặt trời bắt đầu mọc, Đường Tam và Huyết Tử mới trở về kí túc xá. Lúc này, Tiểu Vũ vẫn như trước ôm chăn ngủ mê man.

“Tiểu Vũ, dậy đi!” Huyết Tử đẩy đẩy Tiểu Vũ

“Làm cái gì thế, để ta ngủ thêm một lát.” Tiểu Vũ lè nhè nói.

Cô nhíu mày nói: “Còn không mau dậy đi thì bữa sáng sẽ bị người ta ăn hết đó”

Nghe đến đồ ăn Tiểu Vũ liền bật dậy vào làm vscn rồi khoát tay theo Huyết Tử đi ra ngoài. Nhà ăn của học viện cũng không biết ở nơi nào. Huyết Tử và Tiểu Vũ quyết định đi vào trong thôn mua ít đồ ăn để hai người lót dạ.

Cả hai đang chuẩn bị tìm một nông gia nào đó mua chút đồ ăn thì đã thấy phía trước không xa có hai người, một nam một nữ đang tranh cãi điều gì đó.

Nhìn qua, đôi nam nữ đó tuổi tác cũng không lớn lắm. Nữ hài tử dường như chỉ mười bốn mười lăm, tướng mạo bình thường nhưng tràn ngập vẻ thanh xuân.

Đang tranh cãi cùng cô gái là một thiếu niên có vẻ còn nhỏ hơn cô gái một chút, dường như cùng với Huyết Tử và Tiểu Vũ không sai biệt lắm. Vóc người không cao, cả người mập mạp nhưng toát ra vẻ khỏe khoắn. Tóc hắn cắt ngắn, đôi mắt nhỏ, trên mặt thịt béo hở ra, trông cũng có vài phần đáng yêu. Trên môi có hai hàng ria mép, dường như là dậy thì sớm.

Cô gái nhìn gã béo, trong mắt lộ ra vài phần sợ hãi: “Mã Hồng Tuấn, ngươi từ nay về sau đừng đến tìm ta nữa. Ta muốn chia tay với ngươi!”

Gã mập mạp giọng nói quái dị: “Thúy Hoa, ta đối với nàng có gì không tốt sao? Tại sao lại muốn chia tay với ta?”

Huyết Tử cùng Tiểu Vũ liếc nhìn nhau, hai người thấy được cảnh vừa rồi, đều lộ tiếu ý. Bây giờ trẻ con yêu nhau sớm thật. Nhỏ như vậy mà đã nói đến chuyện chia tay rồi. Hai người không khỏi dừng chân, hứng thú nhìn.

Khuôn mặt Thúy Hoa chợt lộ sắc hồng: “Đúng là ngươi đối với ta rất tốt, nhưng ta không chịu nổi nữa. Chúng ta không thích hợp đâu. Ngươi tìm người khác đi. Ta dù gì so với ngươi vẫn là hơn vài tuổi. Van ngươi, từ nay về sau đừng có tìm ta nữa!”


Mã Hồng Tuấn giận dữ nói: “Cái gì làm người không chịu nổi ta? Ta thật không rõ đàn bà các người suy nghĩ cái gì. Chia tay cũng được, nhưng phải cùng ta một lần nữa. Nếu không thì đừng hòng ta chia tay.”

Vừa nói, gã béo vung tay kéo lấy Thúy Hoa.

Thúy Hoa như một con thỏ, kinh hoàng gấp rút luy về phía sau, nhưng gã béo này tốc độ rất nhanh, như trước không phân biệt nặng nhẹ kéo lấy tay nàng.

Thúy Hoa cầu khẩn van xin: “Không, bỏ ta ra. Ngươi hãy bỏ ta ra. Ngươi không phải là người!”

Huyết Tử đứng bên ngoài không chịu nổi, bước ra ngoài: “Dừng tay!”

Gã béo cùng Thúy Hoa đồng thời sửng sốt, nhìn về hướng nàng. Đôi mắt mập mạp không ngừng đảo qua đảo lại, môi run rẩy, trong ánh mắt toát ra vẻ phóng đãng: “Thật là xinh đẹp! Sao? Ngươi muốn thế chỗ cho cô ấy, trở thành bạn gái của ta hay sao? Được, không thành vấn đề, ta đồng ý.”

“Thối lắm.” Tiểu Vũ giận dữ, một cước đá văng tay hắn vốn đang nắm chặt tay Thúy Hoa: ” Ta cảnh cáo ngươi thu lại lời nói vừa nãy đi, Tử nhi là của ta. Còn nhỏ như vậy mà không lo học. Ban ngày ban mặt còn muốn cưỡng đoạt dân nữ có phải không?”

Nghe Tiểu Vũ nói như vậy, sắc mặt gã béo lập tức trầm xuống: “Đây là chuyện của chúng ta, đừng chõ mũi vào chuyện của người khác. Với lại ta nói chuyện với ngươi sao, tiểu cô nương xinh đẹp ngươi nghỉ thử xem.”

“Ngươi…” Tiểu Vũ trừng mắt lên muốn động thủ, nhưng Đường Tam lại xuất hiện trước mặt nàng

Tiểu Vũ và Huyết Tử đồng thanh ” Tam ca ”

“Ngươi tên là Mã Hồng Tuấn phải không? Ta nghĩ ngươi không nên trêu chọc vị cô nương đó nữa! Và rút lại lời ngươi vừa nói với Tử nhi lúc nãy đi ” Đường Tam hướng hắn lạnh nhạt nói, lúc nãy vừa mới ra khỏi túc xá định đi tìm Huyết Tử và Tiểu Vũ đi ăn sáng. Thì lại không thấy hai nàng trong phòng, nên đành chạy vào trong thôn tìm họ. Ai ngờ lại gặp họ ở đây còn đang cãi nhau, định tới khuyên can thì thấy tên mập này muốn Tử nhi nhà hắn làm nữ nhân của tên đó. Có tức không chứ, hắn kiềm chế lửa giận đi tới.

Mã Hồng Tuấn xem thường hừ một tiếng: “Ngươi tính làm gì đây? Chuyện của lão tử cũng dám quản. Không thoải mái thì sao chứ?”

Đường Tam sắc mặt trầm xuống: “Ngươi là lão tử với ai?”


Mã Hồng Tuấn vuốt vuốt tí ria mép nói: “Tên nào xen vào việc của người khác, ta chính là lão tử của tên đó.”

Đường Tam tức giận. Hắn cho dù tốt tính thế nào đi nữa cũng không thể để cho người ta vũ nhục như thế. Cước đạp Mê tung quỷ ảnh, một chân nhắm hướng gã béo mà đá tới. Y khống chế lực vô cùng xảo diệu. Nếu gã béo chỉ là người thường thì cũng chỉ bị té ngã. Nếu hắn có năng lực đặc thù thì một cước này, cũng đủ để làm hắn chấn lui.

Quả nhiên giống như Huyết Tử đoán, gã béo cũng không đơn giản, mắt thấy Đường Tam một cước đá tới, không chút do dự vung lên hai đấm về phía trước, ngăn cản cú đá của Đường Tam, trên người lóng lánh tử quang nhàn nhat, rõ ràng là hồn lực ba động.

“Phanh” một tiếng vang lên, Đường Tam thu cước lui về phía sau. Gã mập mạp cũng bị thụt lùi vài bước.

Tên mập mạp sửng sốt nói: “Nguyên lai ngươi cũng là hồn sư. Khó trách dám cả gan nhiều chuyện. Cho ngươi kiến thức cái gì gọi là thực lực”

Vừa nói, gã mập mạp khẽ quát một tiếng ” Phượng hoàng phụ thể”

Tử hồng sắc quang mang từ trong cơ thể gã béo dâng lên, tóc đang ngắn chợt biến thành dài. Đồng thời lại tụ tập ở giữa, hình thành nên một kiểu dáng kỳ quái, nhưng khi tử hồng sắc quang mang này lộ ra bên ngoài cơ thể lập tức tỏa ra nhiệt lượng mãnh liệt.

🐥 🐥 🐥 🐥 🐥

“Phụt…. HAHAHA ” Huyết Tử và Tiểu Vũ nhìn dáng vẻ của hắn đều không nhịn được, Đường Tam đứng bên cạnh cũng giựt giựt miệng. Mới vừa rồi hắn còn tưởng võ hồn của tên này phóng ra chắc sẽ ngầu lắm ai ngờ được.

Nhìn hắn Huyết Tử cố gắng nhịn cười nói,” Có con phượng hoàng nào béo như con này chưa? Ta thấy ngươi giống như một con thổ kê(gà đất) hơn.”

Hình dáng Mã Hồng Tuấn lúc này quả thật có chút khôi hài. Thân thể tròn xoe, mang theo cánh tay đầy tử hồng sắc lông vũ, tóc dựng thẳng đứng. Nếu nói hắn là phượng hoàng, hẳn là chẳng một ai tin. Mà đổi lại nói hắn giống như một con gà mái mập mạp thì thật là chính xác.

Mã Hồng Tuấn bị trêu đến giận tím mặt: “Ngươi nói ai là thổ kê?” Hai tay hắn vung lên, phía trước thân người hiện lên một hồn hoàn sáng rực đang dần hé miệng. Một ngọn lửa tinh tế mang tử hồng sắc hướng về Huyết Tử lóe lên.

“Cẩn thận.” Đường Tam vung tay phải một cái, một nhánh thực vật màu lam vươn dài ra, phiêu nhiên cuốn quanh cái eo mảnh khảnh của Huyết Tử và Tiểu Vũ, đem hai nàng kéo về phía mình, tránh hỏa quang mà Mã Hồng Tuấn phóng ra.

Nhưng Mã Hồng Tuấn hiển nhiên không có ý buông tha hai người. Ngọn lửa trong miệng phun ra dài đến năm thước, vẫn tiếp tục thiêu đốt mà không dập tắt, đuổi theo thân thể Huyết Tử và Tiểu Vũ mà phóng tới.

” Nghịch Lưu Phủng Sa ” Trạng thái phòng ngự, lực tấn công tăng, khi đỡ đòn khiến đối phương tâm thần bất ổn, tốc độ -20% (tối đa lặp lại 3 lần).

Trong khi hắn mất tập trung Huyết Tử thoát khỏi dây leo của Đường Tam dùng Lăng không đạp hư – Đề khí đạp không vân trung vũ, nhị độ hư vô khinh tòng thân-, lấy nội công để nâng người lên, đạp gió cưỡi mây, nhảy vót lên không trung. Từ tay phải của nàng các móng tay đột nhiên dài ra, hướng Mã Hồng Tuấn đánh tới.

Đường Tam kinh ngạc nhìn Huyết Tử ” Chiêu thức đó là… ”


“Ngươi còn không mau dừng tay, ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị của Cửu Âm Bạch Cốt Trảo là gì?” Giọng Huyết Tử phát ra nhẹ nhàng, hiện tại tư thế của nàng đang trồng cây chuối trên đầu Mã Hồng Tuấn.

Đúng lúc này, một giọng nói bất ngờ vang lên: “Huyết Tử, béo, các ngươi đang làm gì vậy?”

Tất cả cùng nhìn về phía phát ra giọng nói, chỉ thấy Đái Mộc Bạch một thân bạch y, tóc chải chuốt chỉnh tề đang hướng phía bọn họ mà đi tới. Huyết Tử thu hồi Cửu Âm Bạch Cốt Trảo lộn nhào trên không trung, thân ảnh nhẹ nhàng chạm trên mặt đất.

Tiểu Vũ hừ một tiếng: “Ngươi hỏi hắn đi, tên béo này ban ngày ban mặt dám khi phụ nữ hài tử. ”

Khuôn mặt Đái Mộc Bạch đang lạnh lùng bỗng nhiên phì cười: “Tiểu Vũ, ta nghĩ là cô hiểu lầm rồi. Thúy Hoa cô nương, ngươi cũng không chịu nổi hắn sao?”

Thúy Hoa đỏ mặt, gật gật đầu, xoay người bỏ chạy. Lầy này Mã Hồng Tuấn cũng không giữ nàng ta nữa, chỉ là vẻ mặt trở nên hơi bạc nhược.

Đường Tam đi tới bên cạnh Đái Mộc Bạch, nghi hoặc hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Đái Mộc Bạch nhìn về phía tên béo nói: “Tự ngươi nói hay là muốn ta nói thay?”

Mã Hồng Tuấn liếc nhìn Đái Mộc Bạch một cái, cúi thấp đầu nói: “Ngươi nói đi!”

Đái Mộc Bạch cười ha ha nói: “Sao? Tên béo chết tiệt nhà ngươi mà cũng biết thẹn thùng à? Thôi được, ta thay ngươi nói.”

Rồi hắn quay sang Đường Tam, Huyết Tử và Tiểu Vũ nói: “Còn nhớ lời ta đã từng nói không? Trong học viện kể cả ta cũng chỉ có ba học viên.”

Huyết Tử lập tức hiểu ra: “Ngươi nói hắn chính là …”

Đái Mộc Bạch vuốt cằm nói: “Đúng vậy, tên béo này chính là người thứ ba. Hắn đến học viện sớm hơn các ngươi. Chuyện vừa rồi dù ta không tận mắt thấy, nhưng đại khái cũng đoán được. Kì thật cũng không thể trách tên béo, có trách cũng chỉ trách cái võ hồn như con gà mái kia thôi.”

“Đánh rắm, võ hồn của ngươi là con gà mái thì có, võ hồn của lão tử đây chính là phượng hoàng. Cho dù võ hồn của trưởng bối ta đều là gà, nhưng của ta là phượng hoàng. Ngươi chưa từng nghe qua trong ổ gà mái cũng có phượng hoàng vàng hay sao?” Mã Hồng Tuấn tức giận nói.

Nụ cười trên mặt Đái Mộc Bạch cũng không có giảm: ” Phượng hoàng, được thôi, coi như là phượng hoàng cũng được. Đường Tam, tên béo này có võ hồn rất quái dị. Viện trưởng nói, võ hồn của hắn chính là một loại võ hồn biến dị”

“Võ hồn biến dị? “


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.