Đọc truyện Đồng Nhân Băng Cửu Abo Xuân Sơn Hận – Chương 17
Từng này nói qua liền qua đi, thoáng tới kỳ hạn một tháng cũng đã đến.
“Lạc Băng Hà, còn nhớ rõ ngày mai?”
Nghe Thẩm Thanh Thu nói, Lạc Băng Hà cười cười.
“Ta không nhớ rõ, sao sư tôn nhớ rõ rõ ràng như vậy.”
“Nếu ngươi không muốn thực hiện lời hứa, ít nhất cũng phải đưa ta trở về nhìn một cái.” Ít nhất cũng để cho hắn có cơ hội nghe Nhạc Thanh Nguyên giải thích.
“Ta sao có thể không thực hiện lời hứa.” Lạc Băng Hà cười cười.
“Bất quá mấy ngày nay đệ tử vì chiếu cố tiểu gia hỏa, cũng chưa đi tìm người khác, sư tôn có muốn thỏa mãn chút tưởng niệm chi tình này của ta hay không?”
“Nếu như không thỏa mãn ngươi, ta sợ là sẽ không được gặp tiểu gia hỏa.” Thẩm Thanh Thu nói, câu thượng cổ Lạc Băng Hà.
“Ta dám nói không sao?”
“Sư tôn thật thích lấy lòng tiểu nhân đo bụng dạ quân tử.” Lạc Băng Hà cười thoát khỏi cánh tay Thẩm Thanh Thu.
“Hài tử của ngươi, ta dựa vào cái gì không cho ngươi gặp?”
Thẩm Thanh Thu nhìn chằm chằm Lạc Băng Hà, đồng tử run rẩy một chút.
“Thật sự?”
“Thật sự.” Một chút ân huệ cũng có thể làm hắn cảm động thành như vậy, Lạc Băng Hà cũng không biết nên nói cái gì.
“Ta sẽ không lại tổn thương ngươi, tha thứ ta đi.”
Thấy Thẩm Thanh Thu quay đầu đi, không muốn nói chuyện, Lạc Băng Hà lại nói thêm một câu.
“Đệ tử nhiều lần đắc tội, mong sư tôn nể tình mặt mũi tiểu gia hỏa, cho ta một cơ hội nhận đòn chịu tội.”
Thẩm Thanh Thu khép mắt lại.
“Vậy trước tiên hãy để cho ta nhìn hài tử.”
Ôn nhu hôn lên trên cổ Thẩm Thanh Thu.
“Hảo.”
Thẩm Thanh Thu ôm hài tử, rất có tư thái đem hắn ôm vào trong lòng, chợt nhớ tới cái gì, đem hài tử đưa về trong tay Lạc Băng Hà.
Tiểu gia hỏa thiên tư đương nhiên không kém, cùng mình có quan hệ hơn phân nửa là chỉ có hại chứ không có lợi.
“Hôm nay liền đưa ta trở về đi.” Cười nhạo, chán ghét bản thân mình còn đang mong chờ cái gì đây, cũng không thể mãi tránh ở chỗ Lạc Băng Hà, không muốn đón nhận sự thật, muốn ngây tại đây tận hưởng những năm tháng an ổn.
Thẩm Thanh Thu ở trong lòng mặc niệm mấy lần: Ngươi là một phế nhân, không xứng.
“Đệ tử đưa ngài trở về.” Lạc Băng Hà nhìn Thẩm Thanh Thu đột nhiên thần sắc ảm đạm, cũng không dám nói lời cự tuyệt.
“Đúng vậy, ngươi không tiễn ta, ta thật sự sẽ đi không quay về.” Thẩm Thanh Thu khép mắt, hôn hài tử một chút.
Hẹn gặp lại, tiểu gia hỏa.
“Đi thôi.” Thẩm Thanh Thu bỗng nhiên cười.
“Lạc Băng Hà, chiếu cố tốt hắn.”
“Chẳng những hắn, với ngươi ta cũng sẽ chiếu cố.” Lạc Băng Hà đem hài tử giao cho thị nữ, đi vào trong tủ lấy ra tu nhã kiếm.
“Cái này cũng là của ngươi, đừng quên lấy lại.”
“Ân.
Thẩm Thanh Thu xoay người hướng ngoài cửa đi đến.
“Trước tiên giúp ta cầm.”
“Sư tôn, thân thể còn nơi nào không thoải mái không?” Theo sát ra cửa, Lạc Băng Hà đi nhanh hai bước, cùng Thẩm Thanh Thu sóng vai mà đi.
Thẩm Thanh Thu nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
“Đau lòng ta? Hay là cảm thấy, ta như vậy thực buồn cười?”
Lạc Băng Hà đem Thẩm Thanh Thu túm trở về trong lòng.
“Cảm giác ngươi hôm nay có điểm không đúng, làm sao vậyp?”
Lạc Băng Hà không thể không thừa nhận, hắn không dám để Thẩm Thanh Thu về thanh tĩnh phong.
Không phải không muốn, mà là không dám.
Hắn cảm thấy sau khi buông tay, sẽ có những thứ mình không khống chế được.
“Buông tay đi.” Thẩm Thanh Thu nhẹ nhàng tránh một chút.
“Không buông, sư tôn bồi đệ tử ngự kiếm đi, đệ tử đi một mình rất sợ hãi.” Lạc Băng Hà thổi ở bên tai Thẩm Thanh Thu, nhẹ giọng nói.
“Sư tôn, đệ tử cũng còn nhỏ, ngươi thương xót ta đi.”
“Một chiêu dụ dỗ đám nữ tử cung phi, dùng thật thuận tay.”
“Đúng vậy, nhưng là các nàng, không giống sư tôn làm tim ta đập nhanh như vậy.” Lạc Băng Hà nói, ngự kiếm đi lên.
Lạc Băng Hà tin tức tố bá đạo, Thẩm Thanh Thu thuận theo dựa vào trong lòng hắn, tận đến khi tới thanh tịnh phong, mới thoát ra.
“Buông tay.” Thẩm Thanh Thu ngữ khí trọng rất nhiều.
“Chỉ dắt tay thôi cũng không được?” Lạc Băng Hà thuận theo buông tay ra, duỗi tay nâng cằmThẩm Thanh Thu lên.
“Hôn một chút được không, nơi đây hiện tại không có ai, chỉ một chút thôi.”
“Đùa giỡn người đến nghiện?” Thẩm Thanh Thu giương mắt trừng mắt nhìn Lạc Băng Hà một cái, nhưng không có quay đầu lại.
“Chỉ nghiện đùa giỡn sư tôn.”
Một nụ hôn không hề chứa hương vị tình dục, lướt qua liền ngừng.
“Ngày mai ta mang tiểu gia hỏa tới gặp sư tôn được không?” Tới gặp Thẩm Thanh Thu chỉ là một cái cớ, Lạc Băng Hà cảm thấy chính mình cũng không thể lại nghẹn khuất.
“Ta còn chưa đi đâu? Ngươi đã muốn tới gặp ta? Ngươi muốn đổi một địa phương khác để tù ta sao?” Thẩm Thanh Thu cũng không phải không muốn gặp, chỉ là hắn muốn ngày mai đi gặp Nhạc Thanh Nguyên.
Nếu Lạc Băng Hà tới, không thể không sinh sự.
“Cho nên là không được?” Lạc Băng Hà gắt gao đi theo bước chân Thẩm Thanh Thu, rất có tư thế mà đem hắn đưa đến địa phương.
“Đương nhiên không được, trúc xá không giữ súc sinh.”
“Rõ ràng ngữ khí không kém, nhưng chỉ thích tranh cãi.” Lạc Băng Hà cười cười.
“Đưa sư tôn đến nơi đệ tử liền đi, chỉ là không yên tâm những người xấu đó mà thôi.”
Thanh tịnh phong hơn phân nửa là trưng dụng*, cho dù Thẩm Thanh Thu không còn linh lực, thì bọn họ vẫn không khi dễ được Thẩm Thanh Thu.
*trung dung: beta
Nhưng không có linh lực, Lạc Băng Hà đích thực không yên tâm.
“Vậy khi nào ta mới có thể lại đây?”
“Ba ngày sau đi.” Khi đó, hẳn là nên hiểu rõ.
“Tu nhã này cho ngươi.”
“Cho ta thứ này, ngươi là sợ người khác không biết, trên người ta có ký hiệu của Mà Tôn?” Trên thân kiếm lưu chuyển một dòng linh lực màu đỏ tươi, mắt mù cũng nhìn ra được.
“Sư tôn ghét bỏ ta?” Lặng lẽ đem trách nhiệm đổ lên trên người Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà nói đến thật thuận miệng.
“Không muốn có một chút quan hệ nào dính dáng đến ta như vậy?”
“Ân.” Gần tới thanh tĩnh phong, Thẩm Thanh Thu cố ý đẩy Lạc Băng Hà.
“Ta sắp tới, liền không giữ khách.”
“Nơi này khách nhiều, ta chỉ mới đến đây không bao lâu, như thế nào thì cũng không tới phiên ta.” Bắt lấy tay Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà nhấc chân liền hướng vào trong phòng đi tới.
Thẩm Thanh Thu đã lâu không ở, nhưng thanh tĩnh phong cũng không rối loạn.
Các đệ tử nên làm cái gì thì làm cái đó, nhưng thật ra so với thời điểm Thẩm Thanh Thu ở đây thì mọi người càng như ý hơn.
Thiếu một tên cặn bã như hắn Thẩm Thanh Thu, tất cả đều chỉ càng tốt hơn thôi.
“Đừng rút kiếm, người vẫn là đến tích mệnh.” Lạc Băng Hà gần đây, tự nhiên lại đề phòng mỗi người, nhìn bộ đáng bọn họ, Lạc Băng Hà chỉ có thể nghĩ ra cái vai hề nhảy nhót để hình dung.
“Sư tôn lấy tu nhã, nếu là có kẻ nào đui mù đối sư tôn bất kính, đệ tử nhất định giúp sư tôn thanh lý môn hộ.” Cố tình cùng Thẩm Thanh Thu giữ chút khoảng cách, Lạc Băng Hà không hề biểu hiện ra một tia thân mật cùng Thẩm Thanh Thu.
Lúc trước vì trả thù, đem tất cả nước bẩn đều hắt lên trên người Thẩm Thanh Thu, hiện tại xem ra, thật sự làm khổ Thẩm Thanh Thu.
“Nếu không có việc gì, ngươi liền đi đi.” Không nhiều lời, Thẩm Thanh Thu tiếp nhận tu nhã kiếm, liền quá người đi.
Đồ vật chán ghét quá nhiều, có thể không quan tâm tới là tốt nhất.
“Sư tôn nghỉ ngơi cho tốt, ta hôm nào lại tới.”
Lạc Băng Hà mang Thẩm Thanh Thu trở về, cũng không có kinh động tới người khác, nhưng chỉ chờ việc này vừa xảy ra, liền không thể thiếu mấy kẻ lắm miệng.
Thẩm Thanh Thu vừa trở về mới vài canh giờ, liền nhìn thấy các đệ tử kính hắn khe khẽ nói nhỏ.
E ngại Lạc Băng Hà, nên thật sự không còn người dám vọng động.
“Giúp ta gửi phong thư đến khung đỉnh sơn.” Thẩm Thanh Thu tự mình phô giấy khai nghiên, quét vài nét bút liền đem tin đã được gấp gọn đưa tới trong tay đệ tử.
Địa phương đều quen thuộc, ký ức lại mơ hồ đi rất nhiều, người cũng xa lạ, loại cảm giác này, Thẩm Thanh Thu vô cùng không thích.
“Vâng.” Rốt cuộc không biết nên làm sao bây giờ, chỉ cần có thể quang minh chính đại đi khung đỉnh sơn, tự nhiên có thể ứng phó lưu loát.
“Các ngươi đều đi xuống đi.” Chạng vạng dương quang đã chiếu qua cửa sổ, nếu có thể ở trong nột tối om yên tĩnh, Thẩm Thanh Thu thật sự có thể tìm chút thời gian thưởng thức nửa ngày an ổn còn lại.
Hoặc là ngủ luôn cũng tốt, còn có thể thoải mái hơn một chút..