Đọc truyện [Đồng Nhân Anh Hùng Xạ Điêu] Tĩnh – Khang – Chương 20: Phụ trách
Edit: Miu Miu.
Beta: Bạch Hồ.
—oOo—
Dương Khang biết rõ hiện tại biểu tình trên mặt mình, nhất định rất đặc sắc.
Y nộ khí, thân thể của y hiện tại biến thành như vậy, đến tột cùng là lỗi của ai?
“Đều là lỗi của ngươi! Muốn ngươi phụ trách!”
Dương Khang nổi trận lôi đình, hận không thể nhảy dựng lên đánh Quách Tĩnh vài quyền.
Quách Tĩnh nhìn Dương Khang như con mèo xù lông, không khỏi phóng nhu thanh âm, nói:
“Hảo hảo, ta sẽ phụ trách.”
Dương Khang thấy hắn đi tới, tức giận tiêu tan một nửa, thư thư phục phục tựa ở trên gối đầu, chờ hắn phục vụ, không ngờ Quách Tĩnh lại đem chăn mền bên cạnh kéo qua, tỉ mỉ trùm lên trên người Dương Khang, còn nghiêm trang nói:
“Khang đệ, ngươi sẽ cảm lạnh.”
Dương Khang muốn thổ huyết, nhìn thấy Quách Tĩnh rõ ràng muốn đứng lên rời đi, cũng bất chấp cái gì mặt mũi, thân thủ túm cổ tay của hắn, vội la lên:
“Mỗi ngày làm đương nhiên sẽ làm bị thương thân thể, chính là đã lâu không làm cũng sẽ tổn thương thân thể, ta lại không giống ngươi học Tiên thiên công, có thể luyện tinh hóa khí.”
Quách Tĩnh dừng bước lại, nhưng mà cũng không có đi tới, nhìn Dương Khang ánh mắt mong chờ Quách Tĩnh trầm mặc một chút mới lên tiếng:
“Ân…… Nếu không ta dạy cho ngươi học Tiên thiên công? Ta nghĩ sư phó sẽ không để ý đâu.”
Dựa vào! Chính là y để ý a! Ai muốn học loại võ công biến thái đó chứ!
Dương Khang tức giận muốn ngất đi, không thèm suy nghĩ, nắm bàn tay của Quách Tĩnh để vào trong chăn, trực tiếp để tay của hắn cầm ‘chỗ đó’ của mình.
Có thể là bởi vì đạo gia tu luyện nội công thuần dương, nhiệt độ cơ thể của Quách Tĩnh nếu so với Dương Khang thì cao hơn một chút, trong lòng bàn tay nhiệt độ càng ngày càng dọa người, Dương Khang cảm giác được loại nhiệt độ quen thuộc đem y chăm chú vây quanh, nhịn không được ngẩng đầu lên nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng.
Quách Tĩnh nghe được ngừng lại hô hấp, nhưng là vẫn không có làm gì quá mức, thậm chí còn nghĩ rút về tay, nhưng Dương Khang lại liều mạng không tha.
Quách Tĩnh giãy dụa không có kết quả, rốt cục nhịn không được quay sang, bất đắc dĩ thở dài nói:
“Khang đệ, ngươi không phải nói, loại chuyện này, huynh đệ là không thể làm, chỉ có tình nhân mới có thể làm sao?”
Dương Khang hai mắt mờ mịt đột nhiên thanh minh một chút, lời này của y sao? A, hình như là do y nói…… Ngô…… Dương Khang đang muốn nói cái gì, không ngờ tay Quách Tĩnh tại lúc lơ là, vừa đúng lúc lướt qua linh khẩu của y xẹt qua một cái, Quách Tĩnh thường xuyên bắn tên nên trên tay hình thành vết chai, xúc cảm thô ráp mang theo từng trận run rẩy, làm cho Dương Khang không biết vừa rồi mình muốn nói cái gì, bên môi chỉ còn lại có rên rỉ.
“Nhanh…… Nhanh lên…… Ô……”
“Nhanh lên làm cái gì?”
Quách Tĩnh cũng không chịu đơn giản như vậy mà buông tha Dương Khang, tay lại bất động a bất động, hai mắt yên lặng nhìn y, giống như là muốn nhìn tất cả biểu tình trên mặt Dương Khang dù là nhỏ nhất.
“…… Đáng giận!”
Dương Khang toàn thân run rẩy, trên mặt xuất hiện một tầng mồ hôi, dục vọng của y bị người xâu đến trên bầu trời, nửa vời không chỗ mượn lực, loại cảm giác cảm giác buồn bực này làm y thống hận không thôi.
“Loại sự tình này, sau này ngươi muốn tìm người khác làm?”
Quách Tĩnh tiến đến bên tai Dương Khang, giảm thấp xuống thanh âm, chậm rãi nói từng chữ từng chữ một. Khí tức của hắn phun tại chỗ mẫn cảm bên tai của Dương Khang, làm cho y đỏ mặt một mảng.
“Không…… Ta…… Ta mới sẽ không…… tùy tiện để cho người ta làm…… Đáng giận……”
Dương Khang bị kích thích nên ý nghĩ hỗn loạn, cảm thấy nhịn không được nữa ủy khuất đứng dậy, chẳng lẽ đây là nguyện ý của Quách Tĩnh?
Dương Khang càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, tức giận cũng tùy theo dâng lên, vừa nghĩ tới chính mình vừa mới lúng túng, càng thẹn quá hoá giận, phất tay muốn đem tay Quách Tĩnh đẩy ra.
Nhưng không có như nguyện của Dương Khang, tay Quách Tĩnh ngược lại như giống cái kìm đẩy không ra, lại như y chờ mong ban đầu, bắt đầu chậm rãi động.
“Hỗn…… Hô…… Vô liêm sỉ……”
Dương Khang nói không nên lời, trong mê loạn y thấy trong cặp đồng tử thanh tịnh kiên nghị kia là ảnh ngược đỏ mặt của chính mình, bất mãn lấy tay che mắt của Quách Tĩnh.
“Không cho phép…… Không cho phép nhìn ta……”
Quách Tĩnh thở dài một tiếng, động tác trên tay càng nhanh hơn, nhất thời trong trướng bồng rên rỉ khôn cùng……
Qua không lâu, Dương Khang như một con mèo trộm được cá, thỏa mãn oa tại trong ngực Quách Tĩnh. Phía sau y là Quách Tĩnh vuốt vuốt mái tóc dài của Dương Khang, không biết đang suy nghĩ gì.
“Nột, ngươi vừa mới nói qua muốn phụ trách a! Từ nay về sau phụ trách a!”
Dương Khang dùng chân đá đá chân Quách Tĩnh, cười tủm tỉm nói:
“Đương nhiên, là trước khi ta tìm được nương tử.”
Quách Tĩnh cô đơn nói:
“Ta không thể làm tình nhân của ngươi sao?”
Dương Khang khẽ cười nói:
“Chúng ta đều là nam nhân, đương nhiên không thể làm tình nhân rồi, bất quá hảo huynh đệ có đôi khi cũng sẽ làm như vậy nha! Cái này nếu so với huynh đệ bình thường là thân mật hơn một chút.”
Quách Tĩnh rầu rĩ nghe, lần đầu thống hận mình và Dương Khang đều là nam nhân. Nam nhân cùng nam nhân không thể làm tình nhân sao……?
“Hi, đừng nghĩ chuyện xa vời như vậy, vừa mới nãy là quá nhanh, nếu không…… Lại đến lần nữa a?”
Dương Khang vừa cười, một bên dẫn dắt tay Quách Tĩnh mà đi……
———————-
Sau đó, bọn họ cũng không có thảo luận qua vấn đề này nữa, như là có ăn ý, tránh được giới hạn mẫn cảm này.
Mỗi ngày tại trên núi hoang cùng nhau luyện võ, buổi tối cùng nhau ngủ, mỗi khi qua một thời gian ngắn sẽ ‘hỗ trợ’ nhau, Dương Khang đã từng rất nghiêm túc nghiên cứu qua vấn đề của Quách Tĩnh, nhưng sau mấy lần làm không có thành quả, liền bỏ cuộc.
Ngược lại, mỗi lần giúp Dương Khang giải quyết, Quách Tĩnh chính mình luyện tinh hóa khí, võ công ngược lại đột nhiên tăng mạnh. Tính tình cũng càng ngày càng trầm mặc, chỉ có Dương Khang ngẫu nhiên mới có thể thấy được biểu tình khác của Quách Tĩnh, Hoa Tranh đùa giỡn xưng Quách Tĩnh là đại ca mặt than.
Thời gian như lưu thủy bàn qua, thoáng chớp mắt lại qua bốn năm. Quách Tĩnh ngồi ở trên tảng đá lớn, nhìn Dương Khang tập luyện gió lốc quét lá dưới chân.
Dương Khang đã không còn là thiếu niên gầy yếu bốn năm trước, thân hình đã trưởng thành, hai đầu lông mày nguyên lai vốn ngây thơ đều không còn sót lại chút gì, thường thường treo lên nhàn nhạt tiếu dung. Làn da giống như nhuận ngọc, tứ chi thon dài hữu lực, cả người thật giống như một pho tượng bạch ngọc được điêu khắc tinh xảo.
Cho dù chỉ là ăn mặc áo vải bình thường, nhưng chỉ cần y tùy tùy tiện tiện đứng ở nơi đó, cũng sẽ giống như vương công quý tộc. Nếu nói bốn năm trước, Dương Khang như một con mèo cao quý, vậy thì hiện tại y như một con báo săn trên thảo nguyên, xinh đẹp và nguy hiểm.
Quách Tĩnh môi có gợi lên một chút, cũng chỉ có hắn mới biết được, con báo săn xinh đẹp và nguy hiểm này, tại trong lòng ngực của hắn sẽ lộ ra phong tình như thế nào, bình thường Dương Khang mang theo khuôn mặt đạm mạc mỉm cười, giống như hoa đào trong gió xuân, nhưng vào ‘thời điểm đó’ đột nhiên toát ra mị lực vô cùng.
“Đang suy nghĩ gì đấy? Tâm tình rất tốt?”
Dương Khang thu chiêu thức, khoát tay, bên cạnh rõ ràng liền phịch phịch bay tới, Đại Bạch ân cần đem khăn mặt đặt ở trong tay trái Dương Khang, sau đó Tiểu Bạch đưa túi nước lên tay phải của y.
Quách Tĩnh không nói gì nhìn cái lưỡng chích đại điêu chân chó này, nghĩ thầm, Khang đệ sử dụng người khác là bản chất được trời cho, rõ ràng là điêu mà cũng có thể huấn luyện thành như vậy. Bất quá giống như ngay cả hắn cũng là cam tâm tình nguyện ở bên cạnh y, Quách Tĩnh âm thầm thở dài, nói:
“Ta suy nghĩ, chúng ta cũng đã mười tám tuổi, nên trở lại Trung Nguyên báo thù cha.”
Dương Khang nghĩ nghĩ, Quách Tĩnh có lẽ cũng chú ý tới gần nhất trong bộ lạc có bạo động không tầm thường, tính tính thời gian, không sai biệt lắm, đây chính là thời gian Tang Côn, cha Thốc Tát Hợp và Thiết Mộc Chân quyết đấu nhau.
Bọn họ lại không muốn chộn rộn xen vào, hơn nữa Thốc Tát Hợp cùng Đà Lôi cảm tình tương đối hảo, Đà Lôi sẽ không ngồi nhìn Thốc Tát Hợp bị diệt tộc. Có lẽ ở tại chỗ này, bọn họ cũng sẽ bị Đà Lôi kéo đi làm osin.
Như vậy không tốt, y rất sợ phiền toái. Hơn nữa, cho dù bình thường quan hệ có hảo đến đâu, từ nay về sau cũng sẽ đối mặt quốc thù gia hận, cái gì là thâm giao thật tốt cũng sẽ bị vứt bỏ.
Về phần Hoa Tranh, y hẳn là triệt để buông tha, tuy Hoa Tranh đã được mười bốn tuổi, càng lớn càng động lòng người, nhưng Dương Khang cảm giác được, cảm thấy cùng nàng nói chuyện phiếm là ông nói gà bà nói vịt, căn bản không có điểm chung. Xem ra kế hoạch dưỡng Hoa Tranh thành nương tử hoàn toàn thất bại.
Thiết, vậy y buông tha.
Nghĩ kĩ lại, bây giờ trở lại Trung Nguyên cũng không sai biệt lắm, Hoàng Dung muội tử của y a! Lúc này hẳn là đang làm tiểu khất cái lang thang! Còn phải dựa vào y giải cứu a!
Dương Khang tưởng tượng đến nhiệt huyết sôi trào, về phần báo cái gì thù cha không thù cha, y tự mình biết là cha chưa có chết, mẫu thân còn đang trong phủ Vương gia làm Vương phi, bất quá hai người này làm không tốt chính là cái khúc tự tử, y cần phải hảo hảo ngẫm lại làm sao bây giờ.
“Hảo, chúng ta đi.”
Dương Khang cười cười, uống xong nước tùy ý quăng đi, Tiểu Bạch thì chuẩn xác không sai phi thân bắt lấy.
Hoàng Dung muội tử a! Nhất định phải chờ y đến a!
Quách Tĩnh đuôi lông mày nhảy dựng, cảm thấy Dương Khang cười đến không khỏi có chút thật là vui.
————–
Cùng Lý Bình nói qua, lại cùng bọn người Thiết Mộc Chân từ biệt, Quách Tĩnh cùng Dương Khang ra đi.
Bọn họ dẫn theo tiểu hồng mã cùng song điêu, song điêu dễ dàng xử lý, có thể tự mình kiếm ăn, bay trên trời đi theo bọn họ xuất môn là được. Nhưng tốc độ tiểu hồng mã ngựa bình thường căn bản đuổi không kịp, cho nên dù cho Dương Khang không muốn, cũng phải cùng Quách Tĩnh cưỡi chung tiểu hồng mã, tuy trên đường bắt gặp vô số ánh mắt khác thường, nhưng Dương Khang cũng không để ý, xem như những người kia có mắt không tròng, bất quá nếu như ai nhìn y quá lâu, y sẽ trừng lại, cho đến khi đối phương không nhìn nữa y mới dời mắt.
Hai người bọn họ ngày đi đêm nghỉ, hướng đông nam đi tới, đã qua đại mạc thảo nguyên. Hôm nay cách Trương gia khẩu đã không còn xa.
Quách Tĩnh đi tới trung thổ, tất cả cảnh vật đều là chưa từng thấy, tâm tình thật là thư sướng, hai chân kẹp lấy, phóng ngựa bay nhanh, chỉ cảm thấy bên tai o o gió vang lên, phòng ốc cây cối không ngừng rút lui.
Cho đến khi tiểu hồng mã một hơi chạy vội tới bờ sông, bọn họ mới dừng lại bên đường cho ngựa nghỉ.
Trương gia khẩu là nam bắc thông đạo, nhiều người tập hợp và phân tán chi địa, người ở đông đúc, hiệu buôn phồn thịnh. Quách Tĩnh còn muốn nhìn xem bốn phía, nhưng Dương Khang chưa bao giờ cưỡi ngựa lâu như vậy, đùi đều bị thương, đi đường có chút khó khăn.
Quách Tĩnh vội vàng đến một tửu quán xuống ngựa, không để ý đến ánh mắt người bên ngoài, trực tiếp ôm Dương Khang đi vào tửu quán kêu một gian phòng dừng chân.
Mấy ngày liền chạy đi, Dương Khang ngay cả mí mắt đều không mở lên được, càng mềm mại không xương nằm trên vai Quách Tĩnh, hai con ngươi nhập nhèm sương mù.
Điếm tiểu nhị ngày bình thường khách nhân nào chưa thấy qua, nhưng một nam tử mặc áo lông ôm cẩm y thanh niên có dung mạo cực kì tuấn mĩ đi vào, lập tức đã nghĩ sai lệch.
Quách Tĩnh đem Dương Khang ôm vào trong phòng, kêu tiểu nhị mang cho bồn nước ấm đến, liền không thể chờ đợi được mà cởi quần Dương Khang ra, chứng kiến hai đùi trắng nõn non mịn toàn bộ đều sưng đỏ, có nhiều chỗ còn cọ phá da, lộ ra vài đạo vết máu.
Quách Tĩnh cau chặt lông mày, trầm giọng nói:
“Như thế nào trở nên nặng như vậy? Ngày hôm qua tại sao ngươi không nói?”
Dương Khang ôm chăn mền mềm mại nửa ngủ nửa tỉnh lầm bầm nói:
“Không có việc gì không có việc gì, qua một hồi thì tốt rồi.”
Quách Tĩnh biết rõ Dương Khang khẳng định sẽ mặc kệ, nhưng hắn lại như thế nào nhẫn tâm được.
“Ngươi ngủ đi, ta giúp ngươi thượng một chút dược.”
Thời điểm bọn họ đi, Đà Lôi đưa bọn họ một ít thuốc trị thương, tuy không thể so với dược của võ lâm nhân sĩ thường dùng, nhưng ở trong bộ lạc đều là thuốc mỡ tốt nhất.
————————-
Ở bên trong tửu quán, một số người còn đang bát quái thảo luận thân phận hai người thanh niên lúc nãy, lúc này đột nhiên một tiếng thét chói tai từ trong sương phòng lầu hai truyền đến.
“Đau! Đau! Đau! Ngươi điểm nhẹ a! Ô!”
“Ai bảo ngươi ngày hôm qua không nói, nói ta sẽ dừng lại a!”
Tùy theo tiếng hét vang lên là một thanh âm trầm thấp, hiển nhiên đã đè nén tức giận.
“Ô…… Ta cho tới bây giờ không có thể nghiệm qua! Ai biết hôm nay sẽ đau như vậy…… Khái! Ngươi có thể lại điểm nhẹ không?”
“…… Chịu đựng……”
“Có thể…… Ác…… Ô……”
Làm cho người khác miên man bất định, nói đúng hơn là làm cho người ta mặt đỏ tới mang tai, trong tửu quán, mọi người không hẹn mà cùng toàn bộ yên lặng xuống, ngồi ở bên phải, bốn người nữ cải nam trang một thân bạch bào càng mặt đỏ tim đập, thỉnh thoảng lại thấp giọng cười nói cái gì.
Mà một tiểu khất cái vụng trộm từ cửa sổ bò đến ăn vụng, bánh bao trộm được ở trong tay cũng đã quên ăn, nhìn cửa gỗ sương phòng lầu hai kia đã đóng chặt, ngơ ngác không biết đang suy nghĩ gì……