[Đồng Nhân Anh Hùng Xạ Điêu] Tĩnh - Khang

Chương 1: Nguyên nhân


Đọc truyện [Đồng Nhân Anh Hùng Xạ Điêu] Tĩnh – Khang – Chương 1: Nguyên nhân

Edit: Miu Miu.

Beta: Bạch Hồ.

—oOo—

Dương Khang trong miệng ngậm một cọng cỏ, nằm trong bụi cỏ mọc so với y còn cao hơn, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn mây trắng chậm rãi bay trên trời.

Tại sao lại biến thành như vậy?

Vấn đề này y đã luôn tự hỏi mấy năm nay.

Y  vô duyên vô cớ bị tai nạn xe cộ, vừa mở mắt liền biến thành một đứa bé. Trong nội tâm hưng phấn, quả nhiên chính mình chưa tới số chết, may mắn được xuyên qua, nhưng bất ngờ phát hiện nguyên lai chính mình xuyên đến thế giới ‘Xạ điêu anh hùng truyện’, mà y chính là Dương Khang.

Là Dương Khang a! Là Tiểu vương gia Dương Khang a!

Bất quá sau khi hưng phấn xong, y mới phát giác có điểm gì là lạ, bởi vì dựa theo nội dung của truyện, y hẳn là mười tám năm sau mới gọi Dương Khang, lúc vừa mới sinh ra, theo lý nên gọi Hoàn Nhan Khang mới đúng.

Cũng không biết là có phải do y xuyên qua nên ảnh hưởng đến nội dung vốn có của truyện này hay không, khi y và Quách Tĩnh sinh ra thì hơn mười ngày sau Hoàn Nhan Hồng Liệt mới xuất hiện, thảm án Ngưu gia thôn cũng thực sự xảy ra.

Bao Tích Nhược bị thương, đem y lúc đó còn quấn tã lót phó thác cho mẫu thân Quách Tĩnh, Lý Bình. Lý Bình một đường gian khổ mà dẫn dắt hai đứa bé chạy trốn tới đại mạc.

Chỉ chớp mắt, đã trôi qua sáu năm.

Dương Khang cho tới bây giờ đều không thể tin được, cuộc sống phú quý của y cứ như vậy bay mất. Có ai xuyên qua xui xẻo như y không? Người ta xuyên qua không làm vương hầu cũng làm võ lâm chí tôn, y thế nhưng lại cùng Quách Tĩnh ngốc nghếch kia tại thảo nguyên chăn dê nuôi cừu.


Thật sự là…..quá nhàm chán a! Cuộc sống phú quý của y đâu? Cẩm y ngọc thực của y đâu? Mỹ nữ như mây của y đâu?

Dương Khang hung hăng cắn đứt cọng cỏ trong miệng, nếm phải hương vị ngây ngô.

Mỗi ngày mở mắt, chính là vắt sữa dê, đốn củi, chăn thả, hơn nữa Quách bá mẫu không giống như người Mông Cổ dùng đồng cỏ và nguồn nước làm nhà, mà dùng nhánh cây dựng một cái túp lều nhỏ, chung quanh vài trăm dặm đều không có một bóng người.

Quách bá mẫu sáng sớm mỗi ngày sẽ dạy y và Quách Tĩnh học chữ, đương nhiên đối với người đã học hơn mười năm như y mà nói chỉ là chuyện nhỏ. Ngược lại, Quách Tĩnh lúc mới bốn tuổi được xem là đối tượng trọng điểm phụ đạo của Quách bá mẫu.

Buổi sáng y và Quách Tĩnh sẽ đi chăn thả dê, cừu, mà phần lớn công việc y đều đem giao cho Quách Tĩnh đi làm, chính mình thì nằm trên cỏ nhìn trời xanh ngẩn người.

Không phải y ghét bỏ Quách Tĩnh vừa ngốc vừa vụng về, bất luận hắn không có chỉ số IQ cao, hay là thông minh hơn người, thì cũng chỉ là tiểu hài nhi sáu tuổi, bọn họ căn bản không có tiếng nói chung!

Dương Khang âm thầm rủa xả Quách Tĩnh, thì đột nhiên trên trời xẹt qua một cái bóng đen, từ nơi không xa đánh tới. Xen lẫn tiếng dê kêu là tiếng hô của hài đồng, hắc điêu phẫn nộ vỗ cánh rời đi.

“Khang đệ! Khang đệ!”

Tiếng kêu lần nữa vang lên làm y muốn nôn ra máu. Dương Khang chẳng muốn đáp lại, hận không thể để Quách Tĩnh tìm không thấy y mới tốt, chỉ là không quá vài giây, Quách Tĩnh mày rậm mắt to, khuôn mặt nhỏ nhắn đã xuất hiện trên đỉnh đầu của y.

Dương Khang uất ức, mỗi lần y trốn đi, Quách Tĩnh đều chuẩn xác rất nhanh tìm được y, chẳng lẽ tiểu tử này là chó săn?

“Khang đệ! Hắc điêu! Dê! Dê!”

Quách Tĩnh đầu đầy mồ hôi, miệng không nói rõ chỉ vào xa xa.


“Ngươi là muốn nói, vừa có một hắc điêu vọt xuống, làm một con dê bị dọa chạy?”

Dương Khang động cũng không động, miễn cưỡng nói.

Quách Tĩnh không ngừng gật đầu, Tiểu Mã bên cạnh hắn vẫn còn kinh hoảng chưa bình tĩnh lại, không ngừng đá bãi cỏ.

“Vậy mau đi tìm a!”

Dương Khang nhếch miệng, thấy Quách Tĩnh còn chưa đi, giận dữ nói:

“Đi đi, bầy dê còn lại ta giúp ngươi trông chừng.”

Quách Tĩnh mừng rỡ, xoay người leo lên Tiểu Mã, hô quát đi.

Dương Khang đứng dậy nhìn bầy dê cách đó không xa đang cúi đầu ăn cỏ, chỉ chốc lát sau, lại lần nữa nằm vật trên cỏ, cầm hai mảnh lá cây che mắt, miễn cưỡng thiếp đi.

Chờ y bị gió lạnh thổi tỉnh lại thì mới phát hiện, một giấc này của y lại ngủ đến chiều, thái dương đã xuống núi, mà lúc này Quách Tĩnh vẫn chưa trở về. Dương Khang nhảy dựng lên, đếm đàn dê, cừu bên cạnh y, ngoại trừ một con dê Quách Tĩnh đuổi theo, những con khác đều hảo hảo ở bên cạnh y.

Nhưng con dê, cừu này đều rất ngoan ngoãn, trừ phi bị kinh hãi mới chạy đi, cho nên bình thường không cần trông nom, chỉ có Quách Tĩnh chăm chỉ nên mới làm mục dương khuyển.

Nghĩ đến Quách Tĩnh, Dương Khang có chút không kiên nhẫn. Tiểu tử kia sẽ không trên nửa đường đi chơi nơi nào đó a?

Trong nội tâm kỳ thật biết rõ, dựa vào tính tình Quách Tĩnh, khả năng này căn bản là không tồn tại. Nhưng Dương Khang không biết đi đâu tìm hắn, bởi vì lần nào cũng đều là Quách Tĩnh tìm y, cho nên y không có kinh nghiệm tìm người. Nhưng hiện tại thái dương đã xuống núi, lại còn trên thảo nguyên mênh mông này, y làm sao tìm được?


Bất đắc dĩ, Dương Khang lùa dê, cừu về nhà trước, Lý Bình tâm như lửa đốt ngồi chờ, Dương Khang đem sự tình kể rõ cho nàng, Lý Bình dằn xuống lo lắng trong lòng, đem thức ăn hâm nóng lại cho Dương Khang ăn trước.

Dương Khang mặc dù biết y và Quách Tĩnh đều là Lý Bình một tay nuôi lớn, Lý Bình kỳ thật đối với y rất tốt. Đó không phải bởi vì y biểu hiện thông minh đáng yêu hơn so với Quách Tĩnh, đương nhiên y cho rằng, hài tử bình thường cũng thông minh đáng yêu hơn Quách Tĩnh.

Lý Bình đối với y không giống đối với Quách Tĩnh, là vì y không phải do nàng thân sinh, mà là hài tử được phó thác. Nói thẳng ra là, nàng xem y như khách nhân mà đối đãi.

Không dám đánh, không dám mắng, cho dù hôm nay Quách Tĩnh mất tích đến bây giờ con chưa trở về, cho dù trong nội tâm nàng sốt ruột như bị lửa đốt, cũng không hỏi y vì sao y không đi tìm dê mà lại để cho Quách Tĩnh đi tìm.

Bất quá nói cho cùng, chuyện chăn thả này không phải Quách Tĩnh so với y lành nghề hơn sao! Dương Khang không có trách nhiệm nghĩ, thế nhưng lại cảm thấy đồ ăn trước mặt một điểm khẩu vị đều không có.

“Khang nhi, như thế nào không ăn? Không hợp khẩu vị?”

Lý Bình khó hiểu nhìn Dương Khang buông đũa.

“Quách bá mẫu, ta…..ta đi ra ngoài cửa nhìn một chút.”

Dương Khang cảm thấy trong nhà quá mức áp lực, vội vàng chạy ra cửa.

Thảo nguyên ban đêm rất là đáng sợ, trừ ngọn đèn dầu lập lòe trong túp lều bọn họ ra, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh hắc ám.

Dương Khang tới tới lui lui ở trước cửa, cây cỏ dưới chân đều bị giẫm nát, cho đến khi y đem một mảnh bãi cỏ đạp hư hết, mới nghe thấy thanh âm móng ngựa xa xa.

“Tiểu tử chết tiệt! Ngươi chạy đi đâu?”

Dương Khang nghẹn trứ một cỗ oán khí, vọt tới trước mặt Quách Tĩnh chỉ vào hắn mắng. Y chết cũng không thừa nhận là đang lo lắng, hết thảy đều là lỗi của Quách Tĩnh, đều do hắn muộn như vậy mới về!

Quách Tĩnh cười ha hả buông tay nắm con dê nhỏ, đem áo da đang mặc khoát trên người Dương Khang.

“Ngươi làm gì vậy?”


Dương Khang theo phản xạ muốn tránh, tuy Quách Tĩnh sinh sớm hơn y vài ngày, nhưng dáng người của hắn so với y cao lớn hơn nhiều, y tránh không thoát, nhiệt độ cơ thể của Quách Tĩnh vẫn còn lưu lại trên áo da cứ như vậy khoát trên người y, thật ấm áp.

“Khang đệ, lạnh, mặc vào.”

Quách Tĩnh nói từng chữ một.

Dương Khang lúc này mới kịp phản ứng, y thế nhưng mặc áo đơn chờ hắn, bây giờ đã là tháng mười, ban đêm thảo nguyên đã bắt đầu mùa đông, y lúc này mới phát giác cả người đều bị đông lạnh.

Dương Khang càng nghĩ càng tức, thân thủ gõ đầu Quách Tĩnh, hung hăng nói:

“Tiểu tử chết tiệt, ta nếu cảm mạo tuyệt đối sẽ không tha ngươi!”

Quách Tĩnh nghe không hiểu cái gì gọi là ‘cảm mạo’, nhưng hắn biết Dương Khang đang lo lắng cho hắn. Quách Tĩnh cười, đem tay Dương Khang ủ trong lòng bàn tay hắn, nắm tay đi đến nhà của bọn hắn cách đó không xa.

Dương Khang vốn muốn đem tay rút về, nhưng tay Quách Tĩnh tuy nhỏ mà rất ấm áp. Loại ấm áp này làm cho y do dự một chứ, lúc này Quách Tĩnh bắt đầu kể chuyện hắn chứng kiến buổi chiều, cứ như vậy quấy rầy, Dương Khang liền quên chuyện nắm tay của bọn họ.

Quách Tĩnh tuy miệng lắp bắp không rõ, nhưng y cũng hiểu đại khái.

Dương Khang lúc này mới tỉnh ngộ, nguyên lai Quách Tĩnh nhìn thấy tràng cảnh Thiết Mộc Chân, đại khái ngày mai, chuyện ‘Thiết Mộc Chân bị Triết Biệt bắn một mũi tên’, phỏng chừng sẽ đến nơi này của bọn họ.

Xem ra trời cao đối với y cũng không tệ, nội dung của truyện mặc dù bởi vì y mà sản sinh ra một chút biến hóa, nhưng vẫn là từng bước phát triển.

Ha ha! Xem ra đã đến lúc bọn họ ra sân khấu rồi! Hoa Tranh! Ta đến đây!

Quách Tĩnh cười thấy Dương Khang bên cạnh mặt mày vui vẻ, nghĩ thầm, nguyên lai Khang đệ cũng yêu thích hành quân như vậy, sớm biết thế đã dẫn Khang đệ cùng đi xem thì tốt rồi.

Hết chương 1.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.