Đọc truyện Dòng Máu – Chương 40
Ivo Palazzi đã bỏ ra gần mười năm để cẩn thận và khéo léo xây dựng một cuộc sống hai mặt phức tạp mà thậm chí ngay cả những người thân cận nhất cũng không thể hiểu được.
Max Hornung và các người bạn điện toán của anh ở Rome phải mất gần trọn một ngày gởi. Max liên tục thảo luận với máy điện toán ở Anagrafe Building, nơi cất giữ các con số thống kê nhân khẩu và dữ liệu hành chính của thành phố, và anh ta viếng thăm máy điện toán ở SIO, đến gặp các máy điện toán ở ngân hàng. Tất cả đều chào đón Max.
Kể cho tôi nghe về Ivo Palazzi, Max nói.
Rất vui, chúng tôi trả lời.
Cuộc nói chuyện bắt đầu.
Một hoá đơn tạp phẩm của Amici… một hoá đơn thẩm mỹ viện Sergio ở Via Condoitti… một bộ comlê xanh của Angelo… hoa của tiệm Carducci… hai chiếc váy dạ hội của Irene Galitzine… giầy của hiệu Gucci… một cái ví hiệu Pucci… một số hoá đơn vật dụng…
Max vẫn tiếp tục đọc những gì được in ra, phân tích, tìm hiểu chúng. Có cái gì đó sai lầm. Học phí cho những sáu đứa trẻ.
– Bạn có lầm lẫn không? Max hỏi.
– Xin lỗi. Lầm lẫn nào?
Các máy điện toán ở Angrafe nói với tôi rằng Ivo Palazzi được đăng ký là bố của ba đứa con. Bạn xác định là có sáu khoản học phí à?
– Đúng vậy.
Bạn nói rằng địa chỉ của Ivo Palazzi ở Olgiata?
– Đúng vậy!
– Nhưng Ivo Palazzi đang trả tiền thuê nhà cho một căn hộ ở Via Montemigllais!
– Đúng.
– Vậy là có hai Ivo Palazzi?
– Không. Chỉ có một người. Hai gia đình. Ba đứa con gái với vợ ông ta. Ba đứa con trai với Donatella Spolini.
Trước khi Max kết thúc, anh ta còn biết được các sở thích của cô nhân tình của Ivo, tuổi tác, tên người làm đầu, tên những đứa con ngoài giá thú của Ivo.
Anh ta cũng biết rằng Simonetta tóc vàng, còn Donatella tóc nâu. Anh ta biết được hai người mặc áo dài cỡ bao nhiêu, nịt ngực cỡ bao nhiêu, giầy cỡ nào và giá cả của chúng ra làm sao. Có nhiều điều khiến Max phải để ý trong các khoản chi tiêu. Số tiền thì không lớn nhưng chúng nổi bật lên như ngọn đèn hiệu. Có một tấm ngân phiếu thanh toán cho một chiếc máy tiện, một phi cơ và một lưỡi cưa. Ivo Palazzi thích làm việc bằng đôi tay của mình. Max nghĩ về việc một kiến trúc sư có thể biết đôi điều về thang máy.
Gần đây Ivo Palazzi đã đệ đơn vay ngân hàng một khoản tiền lớn, máy điện toán thông báo cho Max.
– Ông ta có nhận được tiền không?
– Không. Ngân hàng yêu cầu phải có cả chữ ký của vợ ông ta. Ông ta đã rút đơn.
– Cám ơn.
Max lên xe bus đi tới trung tâm khoa học cảnh sát ở EUR, nơi có một máy điện toán khổng lồ được đặt trong căn phòng hình tròn rộng lớn.
– Ivo Palazzi có hồ sơ phạm tội không? Max hỏi.
– Có Ivo Palazzi từng bị kết án bạo hành ở tuổi hai mươi ba. Nạn nhân phải vào bệnh viện. Còn Palazzi phải ngồi tù hai tháng.
– Còn gì nữa không?
– Ivo Palazzi có tình nhân ở Via Montemignaio.
– Cám ơn. Tôi biết.
– Có vài báo cáo của cảnh sát về những lời phàn nàn của hàng xóm.
– Phàn nàn về cái gì?
– Gây ồn ào. Đánh nhau, la hét. Có một đêm cô ta đập vỡ tất cả bát đĩa. Chuyện ấy có quan trọng không?
– Rất quan trọng, Max nói. Cám ơn.
Như vậy Ivo Palazzi rất nóng nảy. Và Donatella Spolini cũng rất nóng nảy. Phải chăng đã có chuyện gì xảy ra giữa cô ta và Ivo? Có phải cô ta đang doạ lột mặt ông ta? Đó là lý do tại sao ông ta phải bất thình lình đi vay ngân hàng một số tiền lớn? Một người như Ivo Palazzi sẽ bảo vệ hôn nhân, gia đình, lối sống của mình đến đâu?
Có một khoảng cuối cùng thu hút sự chú ý của Max. Ivo Palazzi được trả một món tiền lớn từ ban tài chính thuộc Sở Cảnh sát an ninh Italia. Đó là phần thưởng, là phần trăm của số tiền tìm thấy trên người viên chủ ngân hàng định mang tiền ra khỏi Italia mà Ivo đã mật báo. Nếu Ivo đã cần tiền đến thế, thì có việc gì ông ta không dám làm để có tiền?
Max chia tay với các máy điện toán và đáp chuyến bay trưa của hãng Air France đi Paris.