Đọc truyện Đông Ly Trần Kiếp Diệt – Chương 165: Trần Huyền Tông
Tất cả mọi người, bao quát Khương Ly không khỏi ngước mắt lên, nhìn xem hình chiếu trên bầu trời.
Trên sắc mặt của mỗi người biểu lộ khác nhau, có kính ngưỡng, có kiêng kị, có hiếu kỳ, có oán độc
Trần Huyền Tông, là một nhân vật truyền kỳ của Việt quốc, được mệnh danh là Việt quốc năm trăm năm đến nay mạnh nhất quốc chủ.
Cố sự về y không chỉ được truyền lưu khắp sáu quận mà còn lan rộng ra toàn bộ thập quốc.
Nhắc đến Trần Huyền Tông chuyện cũ, thì phải ngược dòng thời gian về hơn trăm năm trước.
Lão quốc chủ Trần Huyền Tôn dưới gối có ba người con trai, thái tử Trần Huyền Độ tài trí hơn người, nhị hoàng tử Trần Huyền Khải thiên phú xuất chúng bái nhập tông môn chính đạo hàng đầu Việt quốc là Thái Hư Tông, chỉ có tam hoàng tử từ nhỏ ăn chơi lêu lổng, văn chương dốt nát, cũng không có thiên phú tu luyện.
Lúc này, thập quốc đang vào thời kỳ tranh chấp căng thẳng, nên để biểu lộ thành tâm, mỗi nước sẽ gửi con cháu của mình đến nước khác làm con tin.
Mà được xem là phế vật hoàng tử Trần Huyền Tông tự nhiên là nhân tuyển tốt nhất.
Trần Huyền Tông sống ở nước Ngô năm năm, thì xung đột giữa hai nước Ngô Việt càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí xuất hiện mấy trận chiến tranh.
Vì vậy, nước Ngô bạc đãi Huyền Tông, khiến y sống trong cảnh nghèo khổ hơn rất nhiều so với các con tin khác ở Ngô Thành.
Lại thêm năm năm, mâu thuẫn giữa Ngô Việt ngày càng trầm trọng, hai nước bắt đầu đại chiến liên miên, đến cuối cùng nước Ngô liên hợp với ba nước Tề, Nhạc, Trần, tụ hợp trăm vạn đại quân từ bốn phương tám hướng vây đánh Việt quốc.
Lão quốc chủ Trần Huyền Tôn tập hợp Trần thị sáu mạch và cao thủ của hai đạo chính ma ở trong nước, gắng gượng chống đỡ, nhưng hai tay khó địch tứ thủ.
Trong một trận chiến, lão quốc chủ cùng Ngô quốc ba vị Chân Nhân liều mạng quyết đấu, trọng thương khó trị mà vẫn lạc.
Thái tử Trần Huyền Độ vừa lên ngôi chẳng bao lâu, thì cũng bị kẻ gian ám hại chết trong tức tưởi.
Việt quốc bấy giờ như rắn mất đầu, Trần Huyền nhất mạch chết chết thương thương, chỉ còn lại mèo lớn mèo nhỏ vài ba con.
Trần gia năm mạch khác nhân cơ hội này bèn lập mưu đảo chính, lấy Trần Thừa Dụ dẫn đầu, quyết định ép vua thái vị.
Có thể nói Việt quốc tình thế khi đó loạn trong giặc ngoài.
Cũng vào lúc ấy, vốn yên vị làm con tin ở nước Ngô, Trần Huyền Tông, đột nhiên hoành không quật khởi, âm thầm dẫn binh tấn công Ngô Thành.
Lấy sức một mình, đại bại nước Ngô ba vị nhị phẩm Chân Nhân.
Khiến quân đội chủ lực của nước Ngô phải rút về cứu viện, giải toả Việt quốc khỏi tình thế dầu sôi lửa bỏng.
Tiếp theo, sau khi về nước, liền một đường đi khắp Việt quốc sáu quận, khiêu chiến tất cả các tông phái cao thủ, cũng đánh bại hết Chân Nhân cao thủ của Trần thị năm mạch khác, thống nhất Việt quốc võ giới.
Lại thêm ba năm, Trần Huyền Tông dẫn theo Kinh Dương Cấm Vệ, cùng Việt quốc dũng sĩ, lần lượt đánh tan bốn nước liên quân, bảo toàn lãnh thổ.
Cũng từ đó, danh tiếng của y được truyền bá khắp Kiêu Dương thập quốc.
Khương Ly trước kia mặc dù thường trú ở Kiêu Dương Thành, nhưng cũng được nghe qua danh tiếng của y.
Cho nên, hắn đối với vị quốc chủ này cực kỳ kiêng kỵ.
Lúc này, hình chiếu của Trần Huyền Tông nhìn kỹ Khương Ly, đối với hắn khách khí mở miệng:
“Chuyện của Đông Ly đạo hữu cùng Phụ quốc công là ân oán riêng tư, đáng lẽ quả nhân không tiện tham dự, tuy nhiên, Phụ quốc công dù sao cũng là thần tử của ta.
Quả nhân không thể đứng yên nhìn hắn chịu chết, vì vậy, đạo hữu nể mặt ta, dừng tay ở đây, được chứ”
Lời của Trần Huyền Tông nhìn như nhẹ nhàng khách sáo, nhưng mỗi âm thanh truyền xuống lại nặng tựa ngàn cân, khiến người ta không thể nào từ chối.
Khương Ly đối mặt với y, bên ngoài không biểu lộ cảm xúc, nhưng trong lòng lại xoắn xuýt dị thường, cuối cùng chỉ đành thở dài.
Mặc dù hắn rất muốn giết chết Trần Thừa Dụ ngay lập tức, tránh đêm dài lắm mộng.
Nhưng quốc chủ đã mở lời, hắn khó lòng từ chối.
Hơn nữa, Trần Thừa Dụ vừa rồi thi triển Nhị Đoạn Chân Thân, tiêu hao số lượng bản nguyên rất lớn, chỉ sợ không sống được bao lâu.
Trừ phi, lão giống như Khương Ly, tiến vào Thiên Nhân Hợp Nhất, rồi mượn đạo niệm của chúng sinh mà cải tử hoàn sinh.
Nhưng hiển nhiên lão ta rất khó làm được điều đó.
Trần Thừa Dụ là Nhị phẩm Chân Nhân, tuổi tác đã ngoài bốn trăm, nhưng bởi vì thời trẻ thường xuyên chinh chiến, để lại rất nhiều ám thương, lại chậm chạp không tìm thấy con đường phía trước.
Nên mới tìm tới Vạn Quỷ Thành, tu luyện quỷ thuật, thậm chí đem mình cũng luyện thành bộ dáng nửa người nửa quỷ, cầu mong đột phá.
Hiện tại cùng Khương Ly quyết chiến, tuổi thọ tiêu hao rất nhiều, chẳng khác nào ngọn đèn trước gió.
Khương Ly thở dài, được rồi, hắn cũng không chấp nhặt với người sắp chết, bèn chắp tay:
“Khương mỗ không có vấn đề, quốc chủ còn phải xem ý kiến của Phụ quốc công”
Trần Huyền Tông mỉm cười, ánh mắt lấp lóe, xem ra Khương Ly này là kẻ biết điều, không phải hạng người cuồng vọng ương ngạnh.
“Lão quốc công, ý ngươi như thế nào?”
Trần Thừa Dụ dáng vẻ già nua, trên mặt sát ý vẫn còn ngưng thực.
Vừa rồi, lão dự định vận dụng lá bài tẩy, cùng Khương Ly đồng quy vu tận.
Nhưng quốc chủ xuất hiện, ngăn cản trận chiến, lão còn biết nói thế nào, đành yên lặng nhắm mắt, xem như đồng ý.
“Được! Vậy quả nhân tuyên bố, trận chiến này, Đông Ly Chân Nhân dành chiến thắng”
Trần Huyền Tông hình chiếu phán định xong, liền hóa thành kim quang tan biến.
Mà vốn không dám thở mạnh đám lão quái như được ân xá, ồ lên, ồn ào trò chuyện.
Trần Thừa Dụ cũng buông ánh mắt nhìn Khương Ly, tiếp theo chậm rãi đi xuống lôi đài, lửng thửng đi về phía hoàng cung chỗ sâu.
Một lần này, lão xem như thất bại hoàn toàn, Trần Thừa nhất mạch bị phá huỷ, bản thân cũng trọng thương sắp chết.
Nhớ năm đó, Trần Thừa Dụ tuổi trẻ phóng phóng khoáng, gia nhập Tứ Hoang Điện, anh dũng chinh chiến Kiếp Tộc.
Chinh chiến mấy mươi năm, đột phá Chân Nhân về Việt quốc, làm một phương quận chủ, quát tháo phong vân.
Lúc bốn nước vây công Việt quốc, từng lấy sức một người đại bại Tề quốc hai vị lão tổ, uy chấn thiên hạ.
Cũng từng dẫn quân chính biến, ép vua thoái vị, thậm chí suýt nữa được ngồi lên vị trí cữu ngũ chí tôn.
Chỉ không nghĩ là, lúc lão đang ở đỉnh cao danh vọng, thì xuất hiện một cái Trần Huyền Tông, trăm năm sau, lại xuất hiện thêm một cái Khương Ly.
Nhìn bóng lưng thương lão gầy gò của Trần Thừa Dụ, không ít lão quái thở dài, có chút bị ai, tiếc cho một vị đại nhân vật.
“Nhân sinh ai biết được trước sau?”
Khương Ly lẳng lặng đứng tại chỗ, thần sắc vô hỉ vô bi.
Kết quả của trận chiến này, không mang đến cho hắn quá nhiều cảm xúc, tựa hồ chỉ là giải quyết xong một cái nhân quả mà thôi.
“Khương thúc thúc” Thấp thoáng, một bóng hình xinh đẹp từ dưới đám đông chạy tới, rồi nhẹ nhàng nhảy một cái đã đến cạnh hắn.
Hạ Tuyết Đình sờ sờ vết thương trên ngực Khương Ly, nở nụ cười thủ thỉ.
“Khương thúc thúc ngươi chiến thắng rồi”
“Ừm”
Khương Ly gật đầu, ôn nhu nhìn nàng, đối với A Công và Lý Tu Dương gật đầu.
A Công cõng lấy Tiểu Tước, hiền hậu chúc mừng.
Mà Lý Tu Dương mặc dù không nói, nhưng trong ánh mắt chợt lóe lên dị sắc.
Nhìn thấy Khương Ly cùng Lão quốc công đối chiến, nhìn thấy từng kiếm chiêu của hắn, lần đầu tiên gã cảm thấy, có vẻ mình trở thành Kiếm vệ của Khương Ly cũng không tệ cho lắm.
“Thúc thúc, lúc nãy ta đánh cược ngươi sẽ thắng còn lãi một vạn Nguyên thạch đây” Hạ Tuyết Đình nhỏ giọng kể công.
“Ha ha ha Đình Đình làm rất tốt”
“Ồ chủ sòng chạy đi đâu rồi?” Hạ Tuyết Đình đôi mắt đẹp nhìn quanh hội trường, ở nơi góc khuất thấy một tên thanh niên mập lùn, mặc đạo bào rách rưới đang âm thầm bỏ trốn, liền trợn mắt dậm chân, quát lớn.
“Ô Tiểu Bát mau đứng lại cho ta”
Nhắc đến Ô Tiểu Bát, không ít lão quái mới sực nhớ ra cái đứa chủ sòng này, không khỏi hùng hùng hổ hổ nhìn về phía gã.
Bởi vì, ở đây tất cả mọi người hầu hết đều bỏ tiền đặt cược Khương Ly sẽ thua hoặc hòa, cho nên đều bị mất trắng.
Bị mất tiền, ai mà không cay mũi, ai không đau lòng?
.