Đọc truyện Đông Ly Trần Kiếp Diệt – Chương 156: Bích Họa
Đoạn sông tương đối sâu, Khương Ly mang theo A Công lặn xuống chừng ba trượng vẫn chưa đến đáy.
Khác với mặt nước bên trên chảy xiết, dưới đáy sông dòng nước tương đối tĩnh lặng, rong tảo mọc thành rừng, cá tôm từng đoàn bơi lội.
Khương Ly dùng Niệm Thuẫn, đem hắn cùng A Công đều bao bọc ở trong vô hình kết giới, nên mặc dù bơi lượn dưới nước, lại không hề bị ướt.
Lặn thêm chừng một trượng, rốt cuộc xuống được đáy sông.
Dựa theo A Công chỉ dẫn, bọn họ tìm tới một chỗ mô đất trống giữa rừng rong.
Mô đất này được bao phủ bằng một lớp trận quang mờ mịt, ngăn cách động thực vật xung quanh.
Khương Ly thậm chí còn mơ hồ nghe thấy từng tiếng Phạn âm vang lên không dứt.
Trận quang rất mạnh, ít nhất là tứ chuyển, trong đó còn hòa vào một tia đạo ý.
Đạo ý này thuộc Thiền tông, tên là Thiện Ý, nhưng cũng không phải từ bi, mà ngược lại đạo ý có màu đen mang sát cơ ngập trời, dung hợp cả đời giết chóc của động phủ chủ nhân.
Khi Khương Ly cùng A Công tới gần, trận quang lập tức tựa như một giọt nước rơi vào chảo dầu sôi, dập dờn sóng nổi.
Từng tầng từng tầng hắc quang hóa thành vạn đạo chân ngôn màu vàng đen, từ trong trận quang đánh ra.
Chân ngôn xoay tròn giữa lòng sông, mỗi lần xoay tròn đều tạo nên một vòng xoáy nước, dẫn động bốn phương rung động dữ dội.
Tứ chuyển đại trận, cộng thêm đạo ý, bình thường nhất phẩm Chân Nhân không thể nào chống đỡ.
Vạn tự chân ngôn vừa đánh tới trước người, Khương Ly lập tức cảm thấy rợn cả tóc gáy, có chút không rõ vì sao A Công trước kia có thể vào bên trong.
Lắc đầu, tung người lùi nhanh về sau, tránh ra khỏi phạm vi công kích của nó, mà vạn tự chân ngôn không tìm được mục tiêu liền biến trở về thành từng tia hắc quang đầu nhập vào trong đại trận.
“Mười năm trước, tại hạ cơ duyên xảo hợp rơi vào trong động phủ, ở trong đó trốn tránh một đoạn thời gian.
Đợi khi thương thế ổn định, cũng áng chừng kẻ địch đã rút lui nên quyết định rời đi.
Nhưng thật không nghĩ, bên ngoài động phủ vậy mà bao phủ một cái Tứ chuyển đại trận.
Tại hạ đến thử mấy lần đều không tài nào phá vỡ.
Mãi cho tới khi gặp Khương huynh, biết ngươi là Trận pháp đại tông sư, nên mới rủ ngươi tới đây, xem có thể phá giải trận pháp này hay chăng”
“Ừm” Khương Ly đáp lời, ngưng mắt nhìn trận quang, thần niệm theo dòng nước kiểm tra xung quanh địa mạch cùng mắt trận.
Hồi lâu, hắn lắc đầu nói:
“Trận pháp này ly kỳ cổ quái, cùng thiên địa đại thế đã hòa vào làm một, Khương mỗ tạm thời chưa có cách phá giải”
A Công gật đầu, xem ra hiện tại còn chưa thể tiến vào trong động phủ rồi, khẽ thở dài
“Chỗ này tuy tốt, nhưng nếu vì nó mà thương vong, không đáng giá”
Khương Ly chẳng nói gì, xem như đồng ý.
Thực ra, nếu hắn muốn phá giải trận pháp thì còn một phương pháp khác, đó là tiến vào trạng thái Thiên Nhân, dụ dỗ đại trận mở lối cho hắn vào trong.
Tuy nhiên, trạng thái Thiên Nhân là điều tối kỵ, hắn không muốn cho người khác biết được.
Khương Ly vận dụng thần niệm, dự định rời đi, thì bỗng nhiên đúng thời khắc này, xuất hiện chuyện kỳ dị.
Trong thức hải của hắn, vốn vẫn yên lặng tấm lệnh bài bằng đá bỗng nhiên nóng lên, khẽ rung động.
Mà từng đạo hắc quang giống như gặp phải thiên địch, khẽ run lên rồi toàn bộ nát bấy.
Còn trận quang thì cũng giống như sợ hãi chuyện gì đó, chẻ ra một lỗ hổng cho người đi qua.
“Chuyện gì xảy ra?”
Cả hai người đều cảm thấy bất ngờ.
A Công thì kinh ngạc không rõ vì sao trận pháp đột nhiên mở ra.
Mà Khương Ly thì lại thấy bất ngờ về thanh lệnh bài bằng đá nằm trong thức hải của mình.
Nhưng giờ phút này, không phải lúc để nghi ngờ, trước khi đại trận khép kín, Khương Ly lập tức kéo theo A Công nhảy một cái, trốn vào bên trong.
Khi hai người vừa đi qua, trận quang cũng vừa vặn khép kín.
….
Bên trong động phủ không lớn, cũng không có bẫy rập hay khí độc gì cả.
Nơi đây chỉ là mấy cái gian nhà đá được xây liên tiếp với nhau mà thành.
Có phòng ngủ, phòng luyện đan, phòng tu luyện, tựa hồ là động phủ của một vị võ giả nào đó thời xưa.
Trên mặt đất, tro bụi đã tích tụ thành một tầng thật dày.
Có thể tưởng tượng, nơi này đã trống không không biết bao nhiêu năm tháng.
Khương Ly và A Công cùng nhau dạo bước qua từng gian nhà đá, ánh mắt đảo qua từng đồ vật.
Trên giá vũ khí, ít nhất cũng là Tứ chuyển Chân khí, thậm chí có mấy thanh Ngũ chuyển Chân khí.
Chỉ có điều, những vũ khí này vì niên đại quá xa xưa, không được bảo dưỡng, nên linh tính hoàn toàn mất hết, khiến Khương Ly âm thầm tiếc rẻ.
Về phần đan phòng, trên giá ghi chú không ít tứ chuyển đan dược, nhưng bình ngọc đã vàng ố, dan dược bên trong cũng biến thành từng đống bột màu đen, không còn giá trị sử dụng.
“Đông phủ này từ lâu không có người hỏi thăm.
Nên đồ vật bên trong đều đã hư hại, Khương huynh không cần tiếc rẻ” A Công mỉm cười nói.
Năm đó gã vô tình rơi vào trong động phủ, chứng kiến thật nhiều đồ tốt bị hư hỏng, chẳng thể sử dụng, cũng đã từng vô cùng đau lòng.
Nhưng loại chuyện này phát sinh ở trong di tích thượng cổ là chuyện thường thấy.
“Vả lại vũ khí, đan dược chỉ là vật tầm thường mà thôi.
Thứ tốt chân chính nằm ở phòng tiếp theo, Khương huynh đi theo ta”
A Công ở trước dẫn đường, dẫn hắn đến gian nhà đá thứ ba.
Trong gian nhà đá này, bốn phía vách tường được khắc rất nhiều bức bích họa khác nhau.
Vách đá làm từ vẫn thạch, vô cùng cứng rắn, Ngọc Mệnh cao thủ muốn phá vỡ cực kỳ khó khăn.
Nhưng vẫn thạch cứng rắn như thế, lại bị người dùng ngón tay khắc lên rất nhiều chữ viết.
Hiển nhiên, chủ nhân của động phủ này, tu luyện thân thể đã đạt đến mức độ kinh người.
Những bức bích họa kia, có vẽ người, vẽ vật, cũng có chữ viết.
Những chữ này đều viết bằng chữ Phạn.
May mắn, hồi ở Kiêu Dương Thành, Khương Ly từng nghiên cứu qua văn tự của Phật môn, nên cũng hiểu chút ít về chữ Phạn.
Ánh mắt quét qua một lượt, hắn liền phát hiện, nhưng chữ Phạn này là lời tự thuật của chủ nhân động phủ.
Trong đó, không chỉ bao gồm cả một đời sát phạt của hắn, còn ghi lại vài bộ công pháp truyền thừa.
Kinh Dương Chân Công bản thiếu
Kinh Dương Lục Chưởng
Cửu Diệp Kim Thân
Cái này! Khương Ly há hốc mồm, sắc mặt cổ quái đến cực điểm.
Mấy loại công pháp đó, chẳng phải là bí mật bất truyền của Việt quốc Trần gia ư, tại sao lại ở đây?
“Những tấm bích hoạ này viết bằng Phạn văn, tại hạ không hiểu cho lắm.
Nhưng có thể đoán ra, bên trên bao hàm công pháp truyền thừa” A Công cười nhẹ giải thích, nhìn dáng vẻ của gã tựa hồ không mặn mà với công pháp trên bích hoạ cho lắm.
Khương Ly gật đầu, trong lòng lẳng lặng suy tư, chợt có một cái suy đoán to gan, chủ nhân của tòa động phủ này, nói không chừng chính là Kinh Dương Vương đi.
Mà dòng chữ ở vách tường thứ tư, cũng đã chứng thực ý nghĩ của hắn.
“Lão phu tên Trần Cảnh, sinh ra ở thời chiến loạn, tám tuổi bái nhập Lạc Thần Tông.
Ta tu luyện bốn mươi năm, đột phá Chân Nhân cảnh, tu luyện trăm năm không thấy đường phía trước, liền trộm lấy trong tông Thánh Vật, cao chạy xa bay.
Lăn lộn cả đời người, một ngày cơ duyên xảo hợp từ trong Thánh Vật, đạt được Lạc Vương truyền thừa, từ đó tu vi ngày đi ngàn dặm, đột phá Chân Vương.
Lão phu trong lòng thấy hổ thẹn, nên trở về xứ này, lập nước, quốc danh là Việt, âm thầm bảo hộ tông môn.
Chỉ tiếc…”
Việt quốc thái tổ Kinh Dương Vương, thì ra cũng từng là đệ tử của Lạc Thần Tông, hơn nữa chính hắn là người đã trộm đi Truyền Hỏa Bia.
Khương Ly thở dài xem như hiểu rõ, cũng không suy tính quá nhiều, từ trong túi trữ vật lấy ra ngọc giản, cẩn thận đóng dấu từng tấm bích họa.
Động phủ chia thành bốn cái nhà đá, đi dạo hết nhà đá thứ ba, Khương Ly dừng bước ở gian cuối cùng.
Nhà đá này khiến Khương Ly cảm thấy một cổ cảm giác cường đại, ngưng mà không tán, không cam lòng.
“Bên trong thạch thất này, ẩn chứa một tia đạo ý, năm xưa tại hạ thân mang trọng thương, chưa từng vào trong.
Nên không rõ bên trong chứa những gì”
Khương Ly gật đầu, nhẹ buông thần niệm xuyên qua cửa đá liền phát hiện, bên trong chỉ là một gian phòng nhỏ, chính giữa để một tấm bồ đoàn cũ, bên cạnh bồ đoàn nằm tán lạc một bộ đạo bào hư hại.
Mà bên cạnh đạo bào thì rớt đó một cái nhẫn trữ vật màu đen.
Trừ những đó ra, toàn bộ nhà đá lại không còn vật gì khác.
.