Đọc truyện Đông Ly Trần Kiếp Diệt – Chương 147: Bày Trận
Sự tồn tại của Trần Thừa nhất mạch, đối với bản thân Khương Ly thì chẳng đáng nói, nhưng đối với người quen, thân bằng hữu của hắn lại là phiền phức lớn.
Khương Ly tự nhiên phải để tâm.
Thân hình Khương Ly như ảo ảnh, nhẹ nhàng mà nhanh chóng đi đến tòa biệt viện sát hoàng cung.
Phủ Quốc Công chiếm lĩnh một khu vực rộng rãi, đình các đông đúc, xung quanh dân cư thưa thớt.
Việt Quốc Trần gia sáu mạch, trừ quốc chủ Trần Huyền nhất mạch ra, lấy Trần Thừa đứng đầu, nên ngoại trừ xưng vương xưng bá ở Vị Hà quận ra, bọn họ sở hữu một vùng lãnh địa to lớn như thế là điều bình thường.
Khương Ly đến phía trước phủ đệ, dùng thần thức cảm ứng trong phủ khí tức, lại xem xét xung quanh địa mạch, khí tượng.
Tiếp theo, hắn lấy ra Nghịch Địa Tồi Thành trận bàn, chôn ở góc kín, rồi quấn quanh Phủ Quốc Công chừng một dặm, bố trí xuống tuyệt sát đại trận.
Đại trận này phạm vi không lớn, nhưng số lượng mắt trận lại dày đặc khiến người than thở.
Hắn chân đạp Túng Địa Kim Quang, tại phía trên cành cây ngọn cỏ chạy nhanh, trong tay Nguyên Thạch rơi lả tả, chuẩn xác rơi vào vị trí từng mắt trận.
Lại dùng thần niệm đem Nguyên Thạch, Địa Mạch, Trận Bàn cùng nhau cấu kết, trong âm thầm hình thành đại thế.
Thiên địa đại thế mỗi chỗ khác biệt, muốn cấu kết thành đại trận, yêu cầu số lượng mắt trận cũng khác nhau.
Tăng thêm Kinh thành Thăng Long, thậm chí, toàn bộ Việt quốc Địa mạch đã bị cao nhân dùng thủ bút to lớn bày nên khủng bố đại trận.
Khương Ly muốn tại giữa Kinh Thành, mượn địa thế mà bố trận, thủ thuật cần khác biệt, mà số lượng mắt trận cần thiết cũng nhiều gấp năm sáu lần.
Hắn từ Vị Hà quận, cuỗm được hơn mười vạn Nguyên Thạch, mở Hắc Vận hộp tốn ba vạn, còn lại bảy vạn Nguyên Thạch xem như tiêu xài sạch sẽ.
Bố trận, nhất là tinh vi trận pháp cực kỳ hao tổn tâm lực, thời gian trôi qua Khương Ly thần sắc cũng dần khó coi, cơ thể đã xuất hiện cảm giác mệt mỏi.
Ngũ chuyển trận pháp Nghịch Địa Tồi Thành trận, khi bố trí xong, có thể mượn thiên địa đại thế, phá hủy một tòa tương tự Đông Minh thành thành trì.
Uy lực khó lòng tưởng tượng, nay bị Khương Ly áp súc, dùng dao mổ trâu giết gà, lật úp phủ quốc công….
dễ dàng.
Nhưng trong lúc bố trận, tồn tại không ít rủi ro, như gặp phải Trần Thừa Dụ thần niệm thăm dò, biết được, hắn chỉ có nước bỏ của chạy lấy người.
Nhưng mà Phủ Quốc Công lại không người phát hiện, đắm chìm trong màn đêm yên ắng, mà trong phủ đệ nhất cao thủ lão quốc công, thì tựa hồ đang tại mật thất bế quan, đây là cơ hội ngàn năm có một.
Âu Chấn Dã trận bàn, không phải hư danh, đại trận vừa thành, Phủ quốc công tất hủy.
Khương Ly nhẫn nhịn cảm giác mệt mỏi, tiếp tục bày trận, ánh mắt trước sau lạnh lùng tĩnh mịch.
Hắn cả đời này chính chiến, giết người nhiều không đếm xuể, kẻ muốn giết người thì phải bị người giết chết, đạo lý ấy hắn rõ ràng.
Đã không chết không thôi thì cần gì nhân từ nương tay.
Mà đi phía sau hắn, Tô phu nhân lười biếng ngáp một cái, có điều ánh mắt nhìn về Khương Ly, khó giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Khương Ly này, càng ngày càng thú vị, không nghĩ âm thầm lại là một gã Ngũ chuyển trận pháp sư.
Thiên hạ trận pháp có hai loại, một là dùng người thành trận, một thì dùng thiên địa đại thế bố trận.
Dùng người thành trận, tương tự như Kinh Dương Đồ Kiếp trận, Vạn Qủy Phệ Hồn trận như thế, lấy người làm mắt trận, phối hợp với trận bàn tạo thành trận pháp, có thể công có thể thủ.
Người thi trận không nhất thiết phải là trận pháp sư, chỉ cần hiểu rõ trận bản chất, tăng cường luyện tập là được.
Nhưng dùng thiên địa đại thế bố trận thì khác, bởi vì loại phương pháp này chỉ có trận pháp sư mới có năng lực hoàn thành.
Phương pháp bày trận là dùng Nguyên Thạch, Trận Bàn, lợi dụng Địa mạch gắn kết với nhau, trận bàn cấp bậc tương ứng với cấp bậc trận pháp được bố trí.
Trận pháp sư chia thành cửu chuyển, phía dưới tam chuyển là trận pháp sư, tứ chuyển là tông sư, ngũ chuyển là đại tông sư, mà lục chuyển thì là trận Vương.
Toàn bộ Kiêu Dương võ vực Trận Vương chỉ có hai người một là Thiên Vận Vương, còn lại là Âu Chấn Dã, cả hai một vị ở Yến quốc Hàm Đan, một vị trấn thủ Kiêu Dương thành.
Còn lại ngũ chuyển đại tông sư, một bàn tay có thể đếm đủ.
Nàng thật không nghĩ, trước mặt Khương Ly vậy mà là một tên chân chính Ngũ chuyển trận sư.
Tô phu nhân đặt tay lên môi, cười khẽ.
“Người xưa nói địa linh nhân kiệt, bổn cung tới Việt quốc hai mươi năm, thấy được một cái Trần Huyền Tông, hiện tại thấy thêm một cái Khương Ly.
Việt quốc…có ý tứ”
Mặc kệ sau lưng nữ nhân thì thầm, Khương Ly vẫn chăm chỉ bố trận, hắn dùng nửa canh giờ rốt cuộc đem đại trận hoàn thành, liền hóa thành một trận lưu quang, bay về gò đất chôn trận bàn trước đó.
Hai tay chắp sau lưng, mắt nhìn toàn cảnh Phủ Quốc Công, tóc đen trong gió tung bay, tà áo phấp phới.
“Không nghĩ Đông Ly đạo hữu lại là một vị Trận pháp đại tông sư nha”
Yêu kiều tiếng nói nhỏ từ phía sau vọng tới, Tô phu nhân cũng bước đến đứng ở hắn bên cạnh, ngắm nhìn trước mắt khung cảnh.
“Chút thủ đoạn nhỏ thôi, không vào phu nhân ánh mắt”
Hắn lắc đầu, tay bấm trận quyết, thần thức cùng Trận bàn câu thông, giống như từng sợi tơ vô hình kết nối mấy ngàn mắt trận, đem toàn bộ Phủ Quốc Công bao quanh, tiếp theo con ngươi lạnh lùng nhất chuyển.
“Trận lên!!!!!”
Tức khắc, vốn liên kết chặt chẽ đại trận, mượn Địa mạch năng lượng, tạo thành một luồng mênh mông khí thế, từ phủ Quốc Công một dặm xung quanh bốc lên.
Đứng bên cạnh Tô Phu nhân mắt đẹp tỏa sáng, háo hức chờ mong.
…….
Phủ quốc công mật thất, Trần Thừa Dụ đang an tĩnh tu luyện, bị cháy sém râu dài đã cạo sạch, để lộ khuôn mặt hồng hào bóng loáng, mơ hồ lộ ra nét anh tuấn tiêu sái thời thanh niên.
Nhưng đôi mắt thì thâm trầm, khẽ híp tựa hồ đang suy tư tính toán.
“Mấy năm nay lão phu tu luyện chậm chạp không tiến, các mạch khác đều gặp phải rắc rối.
Ngược lại Trần Huyền nhất mạch càng ngày càng hưng thịnh, chuyện này trong bóng tối chỉ sợ là thủ bút của Huyền Tông tiểu nhi kia”
“Trận diệt kiếp chiến dịch này, nếu ta cùng Lý Công Minh lão hồ ly hợp tác, quay đầu động thủ, nói không chừng….”
Khóe miệng của lão câu lên, chuẩn bị cười gằn, nhưng chợt biến sắc.
Lão cảm thấy một luồng khủng khiếp, mênh mông đại thế, từ xung quanh vài dặm bốc lên.
“Cái gì…” Lão cả kinh.
…..
Phủ Quốc Công gian phòng bên trái , một tên khuôn mặt quý khí trung niên đang sủng hạnh một gã thiếu nữ.
Thiếu nữ này bị hắn dùng công pháp hút sạch âm khí, mí mắt đã trắng dã, chết thảm trên giường.
Mà người đàn ông sau khi rút khô chút nguyên âm cuối cùng, đứng dậy lạnh lùng nói:
“Phụ thân chiếm được môn Thải Âm Chân Công này quả nhiên hữu dụng, nhưng nguyên âm của nữ nhân bình thường hiệu quả thật kém cỏi.
Nếu như dùng đặc thù thể chất nữ tử làm đỉnh lô mới là nhất tuyệt”
Hắn hai mắt khẽ híp, chợt lóe lên một vòng tham lam.
“Phụ thân bắt được đứa tiện nhân kia, vốn dĩ định nuôi dưỡng chờ lúc thành thục sẽ thải bổ đột phá, lại không nghĩ đem mình chơi chết”
“Càng không nghĩ cuối cùng sẽ tiện nghi ta, chỉ cần giết chết họ Khương, bắt lấy nàng… không được, giết họ Khương xong, ta chộp lấy nàng sẽ trở về Vị Hà quận luôn.
Tổ bá phụ gần đây tu luyện đình trệ, nếu biết nàng là đặc thù thể chất, muốn ăn cướp thì mất công toi”
Người đàn ông trung niên này chẳng ai khác chính là Vị Hà quận thiếu chủ Trần Thừa Thủy.
Chỉ là lúc hắn đang suy tư lúc, bỗng nhiên cảm thấy rùng mình, cảm giác sợ hãi vất vưởng trong lòng dâng lên.
Phủ Quốc Công đại sảnh, Phủ chủ đang hội kiến vài vị Chân Nhân.
Đương nhiệm phủ chủ tên Trần Thừa Hạo, là Trần Thừa Dụ con thứ sáu, năm nay đa một trăm ba mươi tuổi, Ngọc Mệnh cảnh hậu kỳ.
Mà vì sao Phủ Quốc Công đem hắn một đứa con thứ lên làm phủ chủ thì cũng khá hợp tình hợp lý.
Lão quốc công đã hơn ba trăm tuổi, nhưng hắn hậu duệ không có ai đột phá Chân Nhân, thành ra các đời Phủ chủ cứ theo nhau chết già.
Ba năm lại ba năm, hắn Trần Thừa Hạo cuối cùng cũng leo lên chức vị hiện tại.
Nhưng địa vị của hắn lại tương đương xấu hổ, tại kinh thành có Trần Thừa Minh tiểu tử cướp mất danh tiếng, ở Vị Hà quận thì có Trần Thừa Phong chèn ép một đầu.
Gần đây nghe tin Trần Thừa Phong chết thảm, hắn cười thầm mấy hôm, nên dự định mời vài vị Chân Nhân cảnh tán tu giúp đỡ, độc chiếm Vị Hà quận chủ vị trí.
Mấy vị Chân Nhân hắn mời là một gã tướng mạo âm nhu áo đỏ lão giả, con mắt nhỏ him híp gọi là Hồng Bào Chân Nhân Tả Phu Từ, một gã thô kệch xấu xí, cao hơn hai mét nam tử, lưng vác đại chùy gọi là Hà Mãnh Hà Chân Nhân.
“Trần Thừa Phong vừa chết, Vị Hà quận như rắn mất đầu, lần này giết họ Khương, diệt trừ hiểm họa.
Đến lúc đó mời chư vị hỗ trợ chèn ép Vị Hà quận bên kia một thoáng”
“Dễ nói, dễ nói… quận chủ chức vị, đáng lý ra phải là Trần phủ chủ vật riêng…”
“Đúng thế, lúc đó chỉ cần người nói một câu, lão phu nhất định sẽ không từ thủ đoạn ra tay”
Bọn người chính đang thương nghị vui vẻ, bỗng nhiên cảm nhận nhộn nhạo thiên địa đại thế, ngột ngạt căng thẳng, dồn dập đứng lên, nghi ngờ không thôi.
“Quái lạ, đã xảy ra chuyện gì?”
.