Đọc truyện Động Lòng – Chương 21: Bỏ đi
Cố Cảnh Ngôn, đừng mong tôi sẽ tiếp tục làm con rối của anh!
Mạc Cẩn ngồi trên xe, tức giận thầm mắng trong lòng. Cô thừa nhận mình để ý đến mối tình đầu kia, cũng vô cùng để bụng chuyện tối hôm đó họ ở cùng nhau, chất đầy bụng!!! Cô cũng không biết phải đối mặt với Cố Cảnh Ngôn như thế nào nữa.
Trên ô kính xe phản chiếu hình ảnh gương mặt tràn đầy sự đố kỵ của mình, khiến Mạc Cẩn cảm thấy bản thân vô cùng xấu xí, cô không thích mình như vậy. Vì một người đàn ông mà làm cho cuộc sống của cô điên đảo, còn khiến cô biến thành một cô gái xấu xa vì đố kỵ ghen ghét thế này đây.
Lúc này Mạc Cẩn thật sự muốn quát vào mặt Cố Cảnh Ngôn “anh đi chết đi!” Cố Cảnh Ngôn là một tai họa, cô phải sớm thay trời hành đạo tiêu diệt tên ác ma này, không cho hắn tiếp tục gieo rắc tai họa trên những người phụ nữ khác nữ mới được!
Mạc Cẩn càng nghĩ càng giận. Khó khăn lắm mới nguôi ngoai được một chút nay lại bắt đầu kích động. Gương mặt của cô đủ màu sắc như món ăn Tứ Xuyên khiến cho anh tài xế phải há hốc mồm.
– Cô… cô gì ơi, đã đến đường Dương Thành rồi.
Mạc Cẩn hít sâu vài lần, sau đó đưa tiền cho tài xế rồi xuống xe. Cô vẫn chưa trở về công ty, mà quyết định từ bây giờ sẽ trốn đi luôn, để Cố Cảnh Ngôn kia phải đi tìm, cũng là cho bản thân một câu trả lời. Nếu Cố Cảnh Ngôn tìm được cô, có lẽ cô sẽ đồng ý nghe anh giải thích, nói rõ ràng mọi chuyện. Nếu như Cố Cảnh Ngôn không tìm cô, vậy thì không còn gì để nói nữa, tất cả đều đã rõ. Mạc Cẩn cô là một kẻ không quan trọng, đã vậy cô cũng không dây dưa với anh ta làm gì.
Tuy rằng làm như vậy là không có trách nhiệm với kỳ thực tập này, nhưng cô không thể xem như không có chuyện gì tiếp tục sống chung với Cố Cảnh Ngôn được. Nếu cứ như vậy thì cô sẽ điên mất. Bây giờ cô chỉ có thể nhờ Ôn Hinh giúp đỡ, tin rằng với khả năng của Tư Đồ Ý, muốn giấu một người sẽ dễ như trở bàn tay.
Đến khu căn hộ cao cấp của Tư Đồ Ý và Ôn Hinh, Mạc Cẩn nói thẳng mục đích cô đến tìm họ, nhưng chỉ nói là đang muốn trốn tránh một thời gian, những cái khác đều không nói rõ. Không phải cô cố tình giấu diếm, mà hiện tại sự việc này bỏ thì không xong giữ thì lại loạn, cô cũng không biết nên bắt đầu kể từ đâu.
Ôn Hinh cũng biết ý không hỏi nhiều, muốn cho cô yên tâm ở lại đây. Ôn Hinh nói dù sao dạo gần đây Tư Đồ Ý cũng không để cho vợ sắp cưới của mình chuẩn bị hôn lễ, Ôn Hinh đã sắp buồn bực đến điên lên, cũng may có Mạc Cẩn đến bầu bạn.
Tư Đồ Ý vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, thấy Mạc Cẩn cũng chỉ gật đầu nhẹ. Anh cũng không có ý kiến gì về việc Mạc Cẩn muốn đến ở tạm phòng của Ôn Hinh, miễn sao vợ anh thích là được, có người bầu bạn với cô anh cũng yên tâm.
Cứ như vậy, Mạc Cẩn đến nhà Ôn Hình ở. Tất nhiên cô có gọi điện cho Diệt Tuyệt sư thái, viện cớ nói gia đình có chuyện cô phải về gấp. Diệt Tuyệt sư thái không hề nghi ngờ gì về lời nói của cô học trò cưng. Tuy rằng cũng tiếc vì Mạc Cẩn bỏ lỡ một cơ hội thực tập tốt, nhưng nếu có chuyện gia đình thì cũng không còn cách nào khác.
Cũng vậy, Mạc Cẩn gọi cho Thúy Thúy để cô bạn không lo lắng cho mình, nhưng cô cũng không nói rõ mình ở đâu, chỉ nói là có việc nên phải về nhà một chuyến.
Lúc báo tin xong Thúy Thúy còn dặn dò cô phải cẩn thận gìn giữ sức khỏe, làm cô cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Sau khi gọi điện xong, Mạc Cẩn tắt máy ngay lập tức. Cô sợ Cố Cảnh Ngôn sẽ gọi cho cô, sợ bản thân không đủ kiên định, không chịu nổi sự mê hoặc của anh. Cho nên sau khi cô tắt điện thoại thì quăng qua một góc bỏ lơ nó.
Loay hoay một hồi đã chạng vạng tối. Lúc dùng cơm với Ôn Hinh cô cũng ăn không vô, nhưng vì không muốn Ôn Hinh lo lắng, cô cũng đành ráng bỏ vài món vào miệng, ép mình phải nuốt chúng vào bụng.
Sau khi tắm rửa xong, Mạc Cẩn ngồi trên sofa ngẩn người, sau đó cô mở tivi lên, đổi kênh liên tục mà không tìm được kênh nào ưng ý.
Mạc Cẩn ném điều khiển tivi qua một bên, lên giường nằm nhìn trần nhà lại ngẩn người, rồi lăn qua lăn lại… chẳng buồn ngủ chút nào. Cố gắng làm lơ đã lâu, cuối cùng Mạc Cẩn cũng không nhịn được tìm di động bật nguồn lên, nhưng lúc chuẩn bị ấn phím nguồn đột nhiên cô dừng lại, tiếp tục trằn trọc trên giường cuối cùng bỏ điện thoại lại vào trong giỏ xách, trở về giường dùng chăn đắp kín người.
Mạc Cẩn ơi là Mạc Cẩn, mày đúng là không có tiền đồ! Trước mặt Tống Chi Tình ra vẻ thản nhiên lợi hại lắm, bây giờ thì sao? Mày đúng là đáng bị tên khốn Cố Cảnh Ngôn ăn sạch mà!
Mạc Cẩn vừa thầm mắng chính mình, vừa đập bụp bụp trên nệm giường êm ái để trút giận.
Cuối cùng đến tận khuya Mạc Cẩn vẫn không ngủ được, cũng không thể chiến thẳng bản thân, sau khi lăn lộn một hồi cô đứng dậy tìm di động trong giỏ xách của mình, khởi động máy, thấy có hơn 20 cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Cố Cảnh Ngôn thì lập tức tắt máy, tiếp tục về giường nằm.
Lần này Mạc Cẩn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, trên môi còn ẩn hiện một nụ cười nhàn nhạt.