Đọc truyện Đông Lạnh – Chương 91
Bởi vì bữa tối có hẹn nên nàng về nhà thay một bộ đồ khác rồi mới đến Bộ.
Nàng ngồi trên chiếc ghế tựa lớn, chiếc đầm gấm màu trắng hoa xanh dương, tay lửng, trễ vai. Nhìn vô cùng quý phái. Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng. Nàng quay ghế lại nhìn ra phía cửa kính xa xa phía sau.
Tiếng gõ cửa vang lên, một người đàn ông bước vào. Còn có cô thư kí xinh đẹp của nàng bên cạnh.
– Người đến rồi thưa ngài._ Cô thư kí nói xong thì cũng ra ngoài.
Người đàn ông kia đã ngoài tứ tuần. Đeo kính, lông mày rậm, mặt hình chữ điền, đầu tóc gọn gàng, vài nét nhăn đã bắt đầu xuất hiện. Ông ta mặc một bộ vest màu đen. Vũ Văn Hinh.
Khi ông ta ngồi xuống ghế, nàng vẫn chưa xoay ghế lại. Điều này làm ông ta hết sức lo lắng. Ông cũng đã nghe qua thông tin về người này rồi nhưng chả nghe được điều gì có ích cả. Hơn nữa cái tên này ông ta rất quen thuộc chỉ là không nhớ ra đã nghe ở đâu rồi.
– Bộ trưởng…_ Giọng ông ta hơi trầm vang lên.
Nàng không quay lại, chỉ đung đưa nhẹ cái ghế giống như là ra ý biết rồi.
– Ông có gì cho tôi xem?_ Giọng nàng từ tốn truyền đến.
Ông ta nghe giọng nói này cũng có chút mất bình tĩnh.
– Ý của ngài là…_ Ông ta hoàn toàn không hiểu ý nàng.
– Muốn làm cố vấn cho tôi không khó như người ta đồn đại. Nhưng mà với năng lực của từng người, tôi lại có cách hành xử khác nhau. Còn ông, thành tựu rất tốt, tốt đến mức có một thứ đã trở thành vết nhơ của cuộc đời bản thân…
Giong nàng thong thả như thế nhưng lại làm Vũ Văn Hinh càng nghe càng giật mình. Rốt cuộc ông ta đã làm sai điều gì? Hãy còn đang thắc mắc thì chiếc ghế đối diện đã xoay lại.
Nửa thân người của hai tiếng “bộ trưởng” mà ông gọi kia không ngờ còn trẻ hơn cả ông tưởng tượng. Ông quan sát ngũ quan của nàng tới bản thân cũng không ngờ là chăm chú. Cuối cùng dừng ở ánh mắt nàng, nó rất sáng, giống như có thể nhìn thấy được gương mặt của ông trọn vẹn trong đó. Đôi mắt ấy chẳng có chút nào vui buồn, chỉ là cứ sáng quắc lên như muốn rọi ra mọi việc xấu mà con người ta đã làm.
– Có luật pháp nào kiện người ta nhìn chằm chằm không?_ Khóe miệng nàng hơi nhếch lên.
Vũ Văn Hinh giật mình, chớp mắt nhìn đi hướng khác. Khẽ hắng giọng một cái đầy nghẹn giọng.
– Xin lỗi ngài. _ Ông ta nhỏ giọng nói.
Trong tay nàng có cầm một cái bút kí, nàng dùng cái bút chỉ vào bảng tên từ pha lê phía trước bàn.
– Ông có thấy cái tên này rất quen thuộc không?_ Nàng hỏi.
Ông ta đưa mắt nhìn theo. Trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ cho câu hỏi của nàng. Cho tới một giấy phút kế tiếp, ông lại một lần giật mình, sống lưng cố gắng thẳng tắp lại. Ông nhận ra từ lúc vào cái văn phòng này ông ta đều là bị nàng ta quay vòng vòng. Chuyện này còn chưa rõ đã xoay sang một chuyện khác. Trong lòng ông bỗng hiện ra nhận định về nàng…
– Cho hỏi, tôi và ngài đã từng gặp mặt chưa?_ Ông quyết định hỏi trước một lần. Sự kì quái này khiến ông ta không yên tâm.
Nàng còn đang mỉm cười nhè nhẹ thì cánh cửa mở ra lần nữa. Cô thư kí đem nước uống vào cho ông ta. Cứ giống như nghỉ giữa giờ vậy. Nhanh chóng cô thư kí lại ra khỏi phòng. Bên trong phòng chìm vào một hồi tĩnh mịch. Cho tới lúc ông ta gần như mất kiên nhẫn thì nàng lại lên tiếng.
– Chúng ta chưa gặp nhau. Nhưng chúng ta đều quen một người. Lưu Hoài Mẫn!_ Nàng rất thẳng thắn trong câu này, trực tiếp bỏ qua cái danh “đại tướng”
Người đối diện nàng nghe xong câu này thì sững lại, cả người sững lại. Não bộ bắt đầu hoạt động một cách cực lực. ĐÚng thế, đây là kẻ thù mà đại tướng đã bầy ra hàng loạt thứ để phá hủy. Tuy nhiên cô ta lại lành lặn ngồi ở cái ghế Bộ trưởng, ngay trước mặt ông. Ông ta có chút hoang mang.
– Tôi với Đại tướng hoàn toàn là mối quan hệ công việc. Chuyện riêng của hai người tôi hoàn toàn không nhúng tay vào._ Ông nhanh chóng thanh minh.
Nàng xoay nhẹ cái ghế, lúc sang bên này, lúc sang bên kia. Sự bình tĩnh, từ tốn của nàng đôi khi luôn khiến người đối diện rơi vào lo lắng. Lúc này cũng thế.
– Ông có dám khẳng định là mình không biết gì không?_ Nàng nói.
– Tôi…
Ông ta không phải là không biết. Cũng có biết, biết một chút băn đầu. Nhưng mà nói ra chẳng phải là đầu thú sao.
– Không sao. Tôi cũng không muốn nghe từ một người làm nghề tư vấn luật. Chúng ta hay là cứ vào vấn đề công việc trước đã. Việc đó để khi nào gặp mặt nói sau cũng được phải không?_ Nàng nhẹ nhàng hỏi.
Cái giọng điệu này khiến ông ta nổi da gà mất.
– Vâng._ Nhưng vẫn đáp một tiếng dễ nghe.
– Vì sao ông lại muốn ứng cử vào chức vụ này?_ Vẻ mặt nàng vô cùng dễ chịu nhìn ông ta.
– Vốn dĩ chuyên ngành học của tôi đều thuộc bên phần ngoại giao. Hơn nữa tôi cũng rất muốn đến làm ở Bộ Ngoại giao. Đó giống như là mơ ước của bố mẹ tôi vậy.
Nàng gật đầu nhẹ. Cũng bất chợt nhớ tới phụ mẫu ở nhà của mình. Họ không hề có ước mơ gì với nàng cả. Không ép buộc nghề nghiệp. Nên nàng sẽ không hiểu được cái khát vọng thực hiện từ đứa con ngoan trước mặt.
– Câu cuối cùng, ông có phải nội gián không?_ Miệng nàng nửa cười nửa như không cười, vô cùng xảo trá.
Người đàn ông đối diện lại hết sức giật mình. Dường như nàng nhìn thấy mắt ông ta mở to ra, tay nắm chặt lại thành ghế như muốn đứng bật dậy vậy.
– Ngài Bộ trưởng, mong ngài suy xét cho. Tôi một lòng phục vụ cho tổ quốc.
Nhìn cái vẻ khẩn trương của ông ta nàng bật cười. Thảo nào người như vậy chả dám nói gì chuyện của Lưu Hoài Mẫn ra ngoài.
– Chỉ là một câu hỏi thôi mà, ông không cần kích động tới vậy. _ Nàng nhẹ nhàng nói.
Ông ta mới thở phào nhẹ nhõm mà thả lỏng tay chân.
– Nguyệt _ Nàng gọi cô thư kí.
Ừ, cô thư kí tên là Triệu Sinh Nguyệt. Cô thư kí xinh đẹp nhanh chóng đi vào phòng.
– Ngài cần gì ạ?
– Sắp xếp chỗ làm việc cho ông ấy. Bắt đầu từ ngày mai tới làm việc. Những vấn đề cần giải quyết mà cô nói trước đó thì chuẩn bị mai đưa tới cho ông ấy làm._ Nàng chậm rãi nói.
– Vâng thưa ngài._ Nguyệt cười nhẹ.
Vũ Văn Hinh vẻ mặt muốn nói lại thôi, đứng ngồi không yên. Không hiểu sao nàng lại ghét cái bộ dạng này. Có vẻ như là từ bé đã ghét. Có chuyện thì nói, không chuyện đừng ấp úng.
– Ông có gì muốn nói sao?_ Nàng hỏi.
– Chuyện…chuyện đại tướng, ngài muốn biết điều gì tôi…
– Tôi không muốn nghe chuyện về lão già đó. Tiễn người._ Nàng mỉm cười thật tươi nhìn thư kí.
Cô thư kí hiểu ý liền tiễn.
– Mời ông đi bên này…
Căn phòng nhanh chóng im ắng lại. Mọi thứ tĩnh lặng trước mắt nàng. Từ trong ngăn kéo nàng lấy ra một bản giấy tờ. Là giấy tờ việc các nước có liên quan tới vụ buôn ma túy lớn kia, họ đều đồng ý không truy cứu trách nhiệm về con tin.
Nàng nhìn giấy tờ, khóe môi nhếch lên một nụ cười quỷ dị…